← Ch.1227 | Ch.1229 → |
Nếu đánh giá nghiêm túc con Hỏa Diễm Cự Long này, thì Hỏa Diễm Cự Long vẻn vẹn là một phần nhỏ của Linh Dương Long Cương Hỏa, vậy mà thực lực cũng mạnh đến đáng sợ. Nếu đổi làm Kim Kiếm Vương bọn họ, xác suất ngã xuống rất lớn.
- Người này, hẳn chính là Lâm Tiêu của đế quốc Võ Linh đây, gần đây là thiên tài có thanh danh hiển hách nhất trên đại lục. Nghe nói trên người hắn, còn có được một quả Dung Hỏa Thần Quả nữa.
Không biết từ bao giờ, trên một khối nham thạch cách đó không xa, có một bóng người đứng ở nơi đó.
- Hử? Thực lực không tồi. Một đao vừa rồi kia đã có phong thái cường giả. Khó trách lúc ở tại Thành Nhân Minh đã dám ngông cuồng như thế, đích xác có có chút tài năng. Nếu cứ để cho hắn tiếp tục trưởng thành như thế, đế quốc Võ Linh sẽ sinh ra một nhân vật nghịch thiên. Một khi hắn bước vào Sinh Tử Tam Trọng, chỉ sợ lại là một nhân vật cấp bậc Tịnh Thiên Huyên. Đến lúc đó chỉ sợ bản thể của ta đích thân đến, cũng không nhất thiết có thể làm gì hắn.
- Đáng tiếc, thiên tài như vậy mà hôm nay sẽ chết. Nếu có trách chỉ là trách ngươi bị Tà Hồn Vương ta để ý tới.
Khóe miệng hiện lên một nụ cười ác độc. Người mặc Hắc bào nheo mắt lại, tay phải giơ lên, đột nhiên một chưởng vỗ ra ngoài, mục tiêu đúng là Lâm Tiêu đang đại chiến với Hỏa Diễm Cự Long.
Đạo chưởng ấn này không một tiếng động, phảng phất không có thực thể, thế nhưng tốc độ cực nhanh lại làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi. Trong lòng Lâm Tiêu vừa mới nổi lên báo động, thì hắn cũng đã bị một chưởng chụp trúng phía sau lưng.
Một cỗ lực lượng mãnh liệt sau khi vượt qua Man Vương Sáo Trang bị suy yếu, cuối cùng tràn vào thân thể Lâm Tiêu trong nháy mắt. Cỗ lực lượng này cực kì đặc thù, ở trong thân thể Lâm Tiêu bắt đầu tàn phá bừa bãi.
Đồng thời thân hình Lâm Tiêu lảo đảo một cái, lập tức bị Hỏa Diễm Cự Long đánh chính diện trúng ngực. Hắn phun mạnh ra một ngụm máu, thân thể phảng phất chiếc diều bị đứt dây bay đi ra ngoài.
- Hay cho lực lượng quỷ dị, so sánh Kim Kiếm Vương và Vô Song Vương đều phải mạnh hơn. Là ai đang đánh lén ta?
Lực lượng quỷ dị này mặc dù chỉ có một chút, nhưng lại đáng sợ vô cùng. Nó tràn ngập Hủ Thực Chi Lực, tiêu hao lực lượng sinh mệnh trong cơ thể hắn.
- Cái gì, dưới một kích của Tà Hồn Vương ta mà lại còn sống.
Người mặc Hắc bào thất kinh, hắn là ai, đường đường vương giả Tam Trọng. Mặc dù tới đây chỉ là một phân thân linh hồn của hắn, thực lực không hơn bản thể, nhưng cũng không phải mức độ mà một kẻ Nhất Trọng đỉnh phong như tiểu tử kia có thể ngăn cản. Đừng nói Nhất Trọng đỉnh phong, coi như là vương giả Nhị Trọng đỉnh phong đến mức như Kim Kiếm Vương mà gặp phải hắn, cũng hẳn phải chết không nghi ngờ.
- Cái gì? Là Nhị Tinh Man Vương Sáo Trang, khó trách sao có thể có thể chống đỡ được. Báu vật trên người tiểu tử này thật đúng là không ít. Cũng được, hồn niệm phân thân ta đây có được một phần năm chiến lực của bổn tôn, cho dù hắn có được Man Vương Sáo Trang, cũng hẳn phải chết không nghi ngờ.
Ngay lúc mà người mặc Hắc bào phát hiện Man Vương Sáo Trang trên người Lâm Tiêu, lúc này hắn cũng đã tỉnh ngộ.
- Là vương giả nhân loại, tại sao công kích ta?
Bắn người cách xa Hỏa Diễm Cự Long một khoảng đủ lớn, Lâm Tiêu nhìn về phía Tà Hồn Vương cách đó không xa, ánh mắt có hơi nheo lại. Mặc dù người mặc Hắc bào đã hoàn toàn che mặt, không thấy được dung mạo đích thực. Nhưng với thực lực của Lâm Tiêu, nếu muốn phân biệt đối phương đến tột cùng là vương giả nhân loại hay Yêu Vương thì vẫn rất dễ dàng.
- Một kích vừa rồi của đối phương đã dễ dàng thẩm thấu Man Vương Sáo Trang của ta, gây ra cho ta thương tổn nhất định. Điều này ngay cả Kim Kiếm Vương bọn họ cũng không làm được, cơ hồ là tình trạng mà vương giả Sinh Tử Tam Trọng mới có thể đạt tới, chẳng lẽ hắn là vương giả Tam Trọng?
Lấy thực lực hiện tại của Lâm Tiêu, vương giả Nhị Trọng đỉnh phong cường đại tới đâu cũng không có khả năng đạt tới tình trạng chỉ cần một chưởng là đủ để cho hắn bị thương.
Trong lòng hắn bống nhiên trở nên nặng trĩu. Phía trước có Linh Dương Long Cương Hỏa với thực lực ngang nhau, đằng sau có cường địch hư hư thực thực Sinh Tử Tam Trọng. Ngay lập tức liền đẩy Lâm Tiêu vào trong tuyệt địa. Dưới tình huống này, trốn, căn bản không trốn thoát được, đánh cũng không đánh lại, là một sự lựa chọn khó cả đôi đường.
Điều duy nhất đáng đáng mừng chính là, mới rồi vào lúc chạy trốn nhìn thì như tùy ý, kì thực phân thân Toản Địa Giáp và bổn tôn một mực vẫn duy trì cự ly có hạn. Chỉ cần trong thời gian chốc lát, là phân thân Toản Địa Giáp có thể chạy tới. Mặc dù có thể sẽ bại lộ quan hệ giữa đôi bên, nhưng ở thời khắc sinh tử thế này, Lâm Tiêu cũng không quản được nhiều như vậy.
Đương nhiên, Lâm Tiêu cũng không muốn để cho phân thân Toản Địa Giáp xuất hiện. Nếu không đến tình huống cần phải để lộ, thì phân thân Toản Địa Giáp vĩnh viễn không thể xuất hiện ra bên ngoài. Chuyện này quá mức trọng đại, một khi bị bại lộ quan hệ giữa hai người, ảnh hưởng sẽ là hai chủng tộc Nhân, Yêu.
- Hơn nữa, ta cũng không phải rơi vào tình cảnh thất bại không nghi ngờ. Ngoài ra, hiện tại ta bị kẹt tại cấp bậc Nhất Trọng đỉnh phong lâu như thế, như vậy cục diện sinh tử nói không chừng là có thể có chỗ đột phá.
Trong nháy mắt, trong đầu Lâm Tiêu xẹt qua rất nhiều ý nghĩ, tâm thần cũng là bình tĩnh yên ổn trở lại.
Trên tảng đá cách đó không xa.
Người mặc Hắc bào trong nháy mắt đi tới trước mặt Lâm Tiêu.
Hỏa Diễm Cự Long cảm nhận được khí tức cường đại trên người mặc Hắc bào, phảng phất cảm nhận được một tia uy hiếp. Vốn mục tiêu của hắn là Lâm Tiêu, nhưng lúc này, cũng là trong nháy mắt chuyển dời đến người mặc Hắc bào.
- Nhân loại, rời đi. Người này, là mồi săn của Linh Dương Long Cương Hỏa ta.
Hỏa Diễm Cự Long phát ra ngôn ngữ khó hiểu, mang theo một loại khí tức từ thuở xa xưa.
- Hả? Thói quen ngôn ngữ từ thuở xa xưa, lại còn một tia khí tức linh hồn nữa. Thiên Hỏa mặc dù có được linh trí, nhưng không đến mức có được linh hồn, mà vẻn vẹn là ý thức. Linh Dương Long Cương Hỏa nhà ngươi này thật đúng là quỷ dị. Cỗ dao động Hỏa Diễm vừa rồi kia, hẳn chính là do nhà ngươi truyền ra ngoài rồi.
Người mặc Hắc bào nói với giọng điệu lạnh lùng:
- Người này, là mồi săn của ta. Ngươi mau lập tức rời đi, bằng không, ngay cả nhà ngươi ta cũng giết một thể.
Hỏa Diễm Cự Long nổi giận, hóa thành một dòng khí màu vàng chói, trong nháy mắt đi tới trước mặt người mặc Hắc bào.
- Chỉ là Thiên Hỏa, cũng dám uy hiếp ta.
Người mặc Hắc bào lắc đầu, một chưởng nện về hướng Hỏa Diễm Cự Long.
Hai cỗ lực lượng va chạm vào nhau ở trên không trung, làm sinh ra một đợt sóng xung kích kịch liệt. Người mặc Hắc bào vẫn lù lù bất động, mà Hỏa Diễm Cự Long lúc trước mọi việc đều thuận lợi giờ cũng là chật vật bay ngược đi ra ngoài, Hỏa Diễm trên người chập chờn, khí tức suy yếu, hiển nhiên đã trúng đòn làm bị thương nặng.
← Ch. 1227 | Ch. 1229 → |