← Ch.0134 | Ch.0136 → |
Chương 135: Liên tiếp đánh bại kẻ địch. (2)
Mọi người hâm mộ một trận, than thở không dứt.
- Ha ha, Lâm Tiêu ngươi cũng chỉ có chút thực lực này, hai tên Lưu Vũ Chu cùng Phương Dũng thật là ngu ngốc, như vậy cũng có thể thua, quả thực ném đi mặt mũi của Võ điện ta, tiểu tử gươi ngoan ngoãn một chút thì đừng động, để cho gia gia ta đánh ngươi một quyền, yên tâm đi, ta sẽ chú ý không đánh chết ngươi.
Lưu Mãnh một bên cười to, một bên uy vũ xuất quyền.
Phanh phanh phanh!
Thanh âm không khí nổ tung kịch liệt giống như là pháo trúc vang lên không ngừng, Lâm Tiêu chật vật né tránh dưới công kích của Lưu Mãnh, mấy lần đều thiếu chút nữa bị tránh trúng, nhưng thần xui quỷ khiến thế nào lại bị hắn né qua.
Trong chớp mắt đã qua hơn mười chiêu, Lâm Tiêu chật vật né tránh tựa hồ đột nhiên trượt chân, hai tay hoảng sợ chật vật chống đất, nhưng lại xuất ra chân phải ở trong lúc không chú ý đá vào chỗ xương ống chân trái của Lưu Mãnh, ai nha một tiếng, bắp chân của Lưu Mãnh đau đớn, thiếu chút nữa té ngã trên mặt đất.
Bắt được cơ hội này, Lâm Tiêu chợt phản kích, liên tục công kích mười mấy chiêu, Lưu Mãnh nhất thời khó có thể chống đỡ, rốt cuộc bị một quyền của Lâm Tiêu đánh ngã.
- Phốc!
Lưu Mãnh bị một quyền của Lâm Tiêu đánh trúng mặt, ngửa mặt lên trời ngã xuống, ở trong cái mũi đỏ như dâu tây trực tiếp phun ra một cỗ máu tươi.
- Hoa!
Tất cả mọi người tại tràng đều là ầm ầm lên tiếng, cơ hồ không dám tin vào hai mắt của mình.
- Lâm Tiêu này thậm chí liên tục đánh bại ba đệ tử!
- Là ta hoa mắt hay là vận khí của hắn quá tốt?
- Vận cứt chó a vận cứt chó, lão thiên cũng thật không có mắt đi!
Rất nhiều đệ tử cũng nhịn không được mà ngửa mặt lên trời thở dài, nhưng cũng có không ít đệ tử lại là âm thầm mừng rỡ, Lâm Tiêu không bị đánh bại, ít nhất sau này bọn họ còn có cơ hội, nếu thật sự bị Lưu Mãnh đánh bại, liền không có phần của bọn hắn.
- Mẹ kiếp, thật là gặp quỷ!
Lưu Mãnh từ trên mặt đất bò dậy, vạn phần không muốn chuyển 50 điểm cống hiến cho Lâm Tiêu, chật vật không chịu nổi mà chui vào trong đám người.
- Nếu như ai còn muốn khiêu chiến ta, hiện tại có thể đi lên, ta đều tiếp chiến.
Lâm Tiêu hướng về rất nhiều đệ tử phía dưới trận hô lớn.
- Hoa!
Nghe được lời này của Lâm Tiêu toàn trường ồ lên.
- Lâm Tiêu này là đang làm gì? Chẳng lẽ không muốn sống sao?
- Ba cái danh ngạch hôm nay đã xong, căn cứ vào quy củ thì hoàn toàn có thể cự tuyệt người khiêu chiến phía dưới, hắn đây là đang muốn làm gì?
- Chẳng lẽ hắn cảm giác chính mình sớm muộn gì cũng không giữ nổi danh hiệu thiên tài đệ tử này, muốn dựa vào vận cứt chó hôm nay mà thắng thêm mấy trận?
- Ta cảm thấy rất có khả năng này!
Đệ tử trong tràng đều là khó tin nhìn Lâm Tiêu.
- Lâm Tiêu đang muốn làm gì, thật là ngu ngốc!
Lữ Tuyết quệt miệng, tức khí dậm chân nói.
Khóe miệng Vương Vũ cười cười, im lặng không lên tiếng, mà một ít đệ tử Chân vũ giả nhị chuyển lúc trước một mực quan sát cũng là đột nhiên khẽ nhíu mày, nghi ngờ nhìn về phía Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu lạnh nhạt nhìn về rất nhiều đệ tử phía dưới tràng, tỷ thí mới vừa rồi cũng không phải là hắn cố ý làm bộ chật vật như vậy, mà là đang thông qua chiến đấu với những người khác nhau để tu luyện thân pháp của mình. Vô Ảnh Phiêu Hồng quyết chính là công pháp Nhân cấp cao giai, khó khăn cực cao, luyện đến mức tận cùng thân hình giống như quỷ mị, cho dù là đối mặt với võ giả có thực lực cường đại hơn so với chính mình thì đều có thể lợi dụng thời cơ để di chuyển tránh ra công kích của đối phương.
Chỉ bất quá loại thời cơ cùng di chuyển này cũng không phải là võ giả tùy tiện là có thể nắm giữ, cần thông qua chiến đấu vô cùng nhiều để tìm kiếm kinh nghiệm cùng quy luật, hôm nay vừa lúc có một cái cơ hội như vậy, Lâm Tiêu tự nhiên sẽ không bỏ qua.
Vì có thể đột phá dưới loại tình huống chiến đấu này, Lâm Tiêu ở trong khiêu chiến hoàn toàn đem nguyên lực hạ thấp xuống trình độ so sánh với đám người Lưu Mãnh còn thấp hơn, ở phương diện nguyên lực, tốc độ cùng với lực lượng hoàn toàn khống chế ở trình độ mới vừa lên cấp Nhất chuyển, hoàn toàn dựa vào bản năng, trực giác cùng kinh nghiệm chiến đấu để bắt lấy thời cơ, tu luyện Vô Ảnh Phiêu Hồng quyết, cho nên mới sẽ chật vật cùng không chịu nổi như vậy.
Trải qua thời gian dài chiến đấu lúc trước như vậy, Lâm Tiêu rõ ràng cảm giác thân pháp của mình càng thêm linh hoạt cùng tự nhiên, nắm chắc đối với chiến cơ cũng là càng tinh diệu.
- Ha ha, thật tốt quá, ngươi đã muốn bị người khiêu chiến, ta liền tới thỏa mãn ngươi!
Ở sau khi Lâm Tiêu hô lên, trong đám người có một đệ tử ăn mặc hoa lệ thật nhanh vọt tới giữa quảng trường, sắc mặt tràn đầy khẩn cấp.
Ba tràng tỷ thí lúc trước để cho bọn họ đối với thực lực của Lâm Tiêu đều hiểu được rõ ràng, bọn họ đều đã nhìn ra thân thủ của Lâm Tiêu mặc dù không tệ, nhưng thực lực chính thức cũng không bằng được Lưu Vũ Chu mà hắn đánh bại đầu tiên, chẳng qua là ở phương diện thân pháp khiến cho người ta có cảm giác khó có thể nắm lấy, lúc này mới may mắn thắng được. Nếu như đổi lại là chính mình, khẳng định có thể đem Lâm Tiêu đánh bại, chẳng những có thể từ trên người Lâm Tiêu đoạt được danh hiệu của đệ tử thiên tài, lại càng có thể đạt được 50 điểm cống hiến.
- Xem chiêu!
Đệ tử ăn mặc hoa lệ kia vừa nhảy lên, lập tức khẩn cấp xông về phía Lâm Tiêu, đồng thời song thủ đánh ra trảo thủ, mạnh mẽ đánh vỡ không khí, nhanh như tia chớp trảo tới Lâm Tiêu.
- Hô!
Tiếng kình phong kịch liệt vang lên, tựa như móng vuốt của ưng trảo chợt đi đến trước mặt Lâm Tiêu, phát ra thanh âm ô ô dọa người.
Đối với công kích của đệ tử này, Lâm Tiêu ở lúc bắt đầu còn lộ ra vẻ có chút chật vật, vội vàng né tránh, thân thể mỗi một lần đều khó khăn giống cực hạn mới tránh ra được, làm cho người ta nhịn không được mà cả người đổ mồ hôi lạnh, trong đó thậm chí có mấy trảo trực tiếp sát qua thân thể của Lâm Tiêu, đem võ giả bào của hắn đều là xé ra từng đạo lỗ hổng, cực kỳ nguy hiểm, khiến cho rất nhiều đệ tử phía dưới kinh hô từng trận.
Mà đệ tử ăn mặc hoa lệ kia cũng là dương dương đắc ý, càng đánh càng mạnh, bất quá khiến cho hắn nghi ngờ chính là, khi công kích rất mạnh của hắn đến, Lâm Tiêu chẳng những không bại lui, ngược lại dần dần ổn định cục thế, triển khai phản kích, sau hơn mười chiêu, Lâm Tiêu rốt cuộc tìm được một cái cơ hội, một chưởng vỗ vào lồng ngực của hắn, đem hắn chấn bay ra ngoài, rơi trên mặt đất.
- Ha ha, đến phiên ta!
Đệ tử ăn mặc hoa lệ ủ rũ đem 50 điểm cống hiến trong lệnh bài chuyển cho Lâm Tiêu, buồn bực đầy mặt mà lui vào trong đám người. Cùng lúc đó lại là một đệ tử bay vút ra, đi tới trước mắt Lâm Tiêu.
- Hát!
Đệ tử kia không nói tiếng nào, đi lên xong liền là phóng tới, diện mục dữ tợn oanh hướng Lâm Tiêu.
← Ch. 0134 | Ch. 0136 → |