← Ch.0308 | Ch.0310 → |
Điện quang hỏa thạch chính là Địa cấp Trung giai thân pháp, độ khó tu luyện cực cao, trong Hắc Long trại chúng ta, người tu luyện thành công lác đác không có mấy, không nghĩ tới Lâm Tiêu này mới Tam chuyển Chân Võ Giả, đã đem thức thứ nhất Điện Quang Phi Thệ tu luyện thành thạo như vậy, thật là không có thiên lý. Bất quá Điện Quang Phi Thệ đối với thân thể tổn thương cực lớn, cũng cực kỳ tiêu hao Nguyên Lực, ta cũng không tin Lâm Tiêu này mới Tam chuyển Trung kỳ, liền có thể một mực chạy liên tục được như thế.
Trong lòng Ân Lâm cười lạnh, Nguyên Lực lưu chuyển trong cơ thể, ở ngoài thân hình thành hai cánh ngân bạc, lại như trong suốt, tầng cánh bạc này vừa ra, tốc độ của Ân Lâm ở trong nháy mắt đề thăng một tầng.
Lâm Tiêu cùng Ân Lâm một trước một sau, biến ảo thành hai đạo lưu quang ở trong núi rừng nhanh như điện chớp.
- Di, này không phải là Lâm Tiêu Vũ Điện sao? Sao chạy nhanh như vậy?
- Người đuổi hắn là khoái đao khách Ân Lâm, chuyện gì xảy ra? Lẽ nào Ân Lâm kia muốn giết Lâm Tiêu?
Liên Vân sơn mạch nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, trên lộ tuyến hai người bay vút vừa lúc có một chi tiểu đội võ giả đi ngang qua, thấy hai người một trước một sau bay trốn không khỏi lộ ra hiếu kỳ.
- Mau tránh ra!
Lâm Tiêu nhìn thấy chi tiểu đội võ giả này, sắc mặt không khỏi biến đổi.
- Chết đi!
Ân Lâm cười âm lãnh, quay về phía tiểu đội võ giả kia bổ ra bốn đao.
Xuy xuy xuy!
Bốn đạo đao mang xẹt qua, đầu lĩnh trong bốn người kia mới là Tam chuyển Chân Võ Giả, ba người còn lại chỉ là Nhị chuyển Chân Võ Giả, ở trong tay Hóa Phàm cảnh Sơ kỳ đỉnh phong Ân Lâm công kích, căn bản là không kịp phản ứng, trong nháy mắt bị chém thành hai khúc, đầu thân hai chỗ.
- Đại ca!
- Đội trưởng!
Nghe đến động tĩnh, cách đó không xa đột nhiên truyền đến hai tiếng kinh oán cùng sợ hãi, chỉ thấy hai gã Nhị chuyển Chân Võ Giả ở phía trước dò đường ngây ngốc nhìn bốn người chết đi, ngây người như phỗng.
- Sững sờ ở đó làm gì, còn không chạy mau!
Lâm Tiêu quát chói tai một tiếng, xa xa vòng qua hai người bay nhanh lướt vào rừng cây.
- Chết tiệt, vẫn còn có hai người, chi tiểu đội võ giả này không ngờ lại cũng quá cẩn thận, phái ra hai người dò đường.
Sắc mặt Ân Lâm trở nên khó coi, do dự một chút, sau cùng cắn răng một cái, buông tha đánh chết hai người, theo sát Lâm Tiêu lao vào trong rừng rậm.
Lấy thực lực của hắn, muốn đánh chết một gã Nhị chuyển Chân Võ Giả căn bản là sự tình trong chốc lát, thế nhưng hai gã võ giả dò đường kia cách nhau khá xa, nếu như chỉ một người, Ân Lâm hoàn toàn có thể đánh chết sau đó lại đuổi theo Lâm Tiêu, sẽ không ảnh hưởng kết quả cuối cùng, nhưng nếu hai người tách ra trốn mà nói, sẽ tốn hao không ít thời gian, một khi bị Lâm Tiêu đào tẩu, vậy hắn liền hối hận không kịp.
- Hỗn đản a, tại sao có thể như vậy, hiện tại sự tình ta truy sát Lâm Tiêu đã hoàn toàn bại lộ, xem ra sau khi giết chết Lâm Tiêu, Tân Vệ thành là không thể trở lại, bất quá hoàn hảo ta sớm có chuẩn bị, chỉ cần đánh chết Lâm Tiêu, coi như thân phận ta bại lộ cũng không có gì, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, trại chủ không chỉ sẽ không nghiêm phạt, trái lại còn có phong thưởng.
Ân Lâm cắn răng, mặc dù hắn đã sớm làm tốt dự định xấu nhất, nhưng sau khi bại lộ vẫn có một tia không cam lòng.
- Nhìn ngươi chạy trốn nơi đâu!
Một tiếng quát chói tai, Nguyên Lực trong cơ thể Ân Lâm điên cuồng vận chuyển, chậm rãi tới gần Lâm Tiêu, sau đó một đao chém ra.
Xuy!
Đao mang phá vỡ hư không, ở trên không trung lôi ra một vết đao nhợt nhạt, nó đi tới đâu, núi đá chia làm hai nửa, đao mang ẩn chứa lực lượng đáng sợ trong nháy mắt đuổi tới phía sau Lâm Tiêu. Phanh! Đao khí nổ tung, Nguyên lực tứ tán vẩy ra, đem cây cối xung quanh đánh thành phấn vụn, ở dưới bạo tạc thật lớn, tốc độ của Lâm Tiêu trở nên chậm một lát.
- Tiểu tử thúi, lúc này nhìn ngươi chạy trốn nơi đâu.
Một chiêu giảm bớt tốc độ của Lâm Tiêu, trên mặt Ân Lâm lộ ra nụ cười dữ tợn, mấy đạo đao mang lần thứ hai bay vút ra, phân biệt bao phủ phương hướng Lâm Tiêu bay vút.
- Phá sơn băng địa.
Lâm Tiêu trở tay một đao, đao khí khắp bầu trời như sóng biển cuồn cuộn ra, như gió cuốn, như mây trào, trùng trùng điệp điệp chém về phía đao mang mà Ân Lâm đánh ra, sóng xung kích đáng sợ bạo phát, mặt đất nhất thời xuất hiện một hố to sâu ba thước, sát biên giới hố to là vết nứt rậm rạp tựa như mạng nhện khuếch tán ra, tùy ý khuếch tán cắt cây cỏ.
Kình khí trùng kích làm tốc độ của Lâm Tiêu chợt giảm, kình khí cường đại xé rách Nguyên Lực hộ thể bên ngoài thân Lâm Tiêu, cự ly mấy chục thước thoáng qua rồi biến mất, trong nháy mắt Ân Lâm đi tới phía sau Lâm Tiêu.
- Tiểu tử thối, tử kỳ của ngươi đã đến rồi.
Ân Lâm cười dữ tợn, thân hình như đại bằng giương cánh, một đôi khô trảo nhanh như tia chớp chụp vào Lâm Tiêu, há mồm lộ ra một loạt răng vàng.
- Hừ...
Mạnh mẽ quay đầu lại, Tinh Thần Nguyên Toa vô hình hóa thành một mũi tên nhọn, trong nháy mắt nhảy vào trong đầu Ân Lâm.
Ánh mắt Ân Lâm cứng lại, động tác trên tay đình trệ, lúc này hắn cách Lâm Tiêu chỉ có mấy thước.
- Tứ Quý Luân Hồi Đao.
Thân hình đột nhiên đứng thẳng, hai tay Lâm Tiêu cầm đao, ánh mắt lạnh lùng như băng phong, hướng Ân Lâm chém ra một đao.
Hưu...
Đao mang thuần trắng lóe lên rồi biến mất, ở trên hư không lôi ra một đạo khí lãng bạch sắc, thẳng tắp lao về phía Ân Lâm, đao ý đáng sợ tùy ý phụt lên, trong nháy mắt đi tới trước mặt Ân Lâm.
Tinh Thần Nguyên Toa trùng kích chỉ làm Ân Lâm giật mình ngẩn ra, chớp mắt liền khôi phục bình thường, thần trí thanh tỉnh, Ân Lâm liền thấy Lâm Tiêu bổ ra một đao này.
- Thật đáng sợ, không ngờ còn ẩn chứa đao ý.
Ân Lâm vẫn là lần đầu tiên cảm thụ được đao ý tồn tại, khi hắn nhận biết trong một đao mà Lâm Tiêu bổ ra này vô cùng bá đạo, trùng trùng điệp điệp, có loại lực lượng thần kỳ, Ý Cảnh tứ quý luân hồi không ngừng chảy xuôi, nhanh chóng làm cho chiến đao trong tay hắn run nhè nhẹ, muốn quỳ xuống phục bái.
Đao mang trong nháy mắt đến, trong lòng Ân Lâm biết không kịp tránh, trong con ngươi hiện lên một tia dữ tợn, lấy công làm thủ, nhắm đao mang kia hung hăng chém tới.
Oanh...
Hai cổ đao mang ở trên hư không va chạm, bộc phát ra sóng xung kích thật lớn, sóng xung kích đáng sợ như biển gầm hướng về bốn phía lan tràn, nơi đi qua cây cỏ đều nát bấy, mặt đất xuất hiện một cái hố sâu thật lớn, rộng chừng bảy tám mét, sát biên giới hố sâu bị đao mang cày đến thiên sang bách khổng, hỗn độn chịu không nổi.
Thân thể Ân Lâm bị sóng xung kích đánh bay ra ngoài, sắc mặt tái nhợt không gì sánh được, khóe miệng tràn ra một tia tiên huyết, hiển nhiên trong một kích lúc trước bị thương không nhẹ.
- Tiểu tử, tốt, ta thật sự đã quá xem nhẹ ngươi, không nghĩ tới ngươi lại có thể lĩnh ngộ đao ý, bất quá hôm nay mặc cho ngươi thiên tài hơn nữa, cũng khó thoát khỏi cái chết.
← Ch. 0308 | Ch. 0310 → |