← Ch.0411 | Ch.0413 → |
Tiểu tử này không đơn giản!
- Chúng ta có ba người, giết hắn, chia đều bảo vật!
Ba người còn lại hoảng sợ rống to.
- Giết!
Gã tam chuyển đỉnh phong bên trái không chút do dự oanh ra một quyền, mà người trước mặt cũng đã rút trường kiếm nhanh như chớp.
Oanh!
Quyền phong nổ động như lôi đình phẫn nộ, không khí hóa thành nhộn nhạo khuếch tán.
Kiếm khí như lưu tinh phát ra tiếng rít bén nhọn, kiếm quang sắc bén phút chốc đi tới trước mặt Lâm Tiêu.
- Cực Đạo Uy Thiên quyền!
Ánh mắt Lâm Tiêu bình tĩnh như nước, không chút nghĩ ngợi tay trái oanh ra một quyền, tay phải vung cao chiến đao.
Vẻ mặt hắn không chút kinh hoảng, quyền trái nhanh như chớp va chạm một quyền của đối phương.
Ca sát...
Tiếng khung xương bạo liệt vang lên, quyền kình của tên kia bị oanh dập nát, sau đó là cánh tay đối phương biến thành huyết vụ, một cỗ kình khí đáng sợ tràn vào trái tim hắn, đem thân hình hắn bắn ngược ra xa.
Trong miệng phun ra mảnh vỡ nội tạng, tên đệ tử trừng to mắt nhìn Lâm Tiêu không dám tin tưởng, lập tức tử vong.
Lúc này chiến đao của Lâm Tiêu vừa va chạm vào kiếm quang của đối phương.
Đao khí cuồng bạo, trường kiếm bị đánh bay, trong đôi mắt khó tin của đối thủ, chiến đao của Lâm Tiêu đã chém bay nửa đầu của hắn.
Một quyền cùng một đao đã làm hai tam chuyển đỉnh phong vẫn lạc trong nháy mắt, tốc độ nhanh tới mức khiến người khó tin, trên hoang nguyên chỉ còn lại Lâm Tiêu cùng tên đệ tử hóa phàm sơ kỳ kia.
- Tại sao ngươi không động thủ?
Lâm Tiêu nhìn qua thiếu niên đứng bên phải, tu vi hóa phàm sơ kỳ, trước đó hắn luôn phòng bị đối phương, nhưng không nghĩ tới người này lại không nhân cơ hội ra tay.
Thiếu niên mặc trường màu màu nâu, lưng đeo trường thương, trên khuôn mặt có chút anh tuấn cười lạnh:
- Vì sao ta phải động thủ, lưu tới bây giờ ra tay, bảo vật chẳng phải thuộc về một mình ta sao.
Hắn lạnh lùng đưa mắt nhìn ba thi thể trên mặt đất, đạm mạc nói:
- Ta còn phải cảm tạ ngươi thay ta giết ba người này, miễn cho ta giết ngươi rồi còn phải phiền toái.
- Ngươi thật tự tin?
Lâm Tiêu nhướng mày hỏi.
- Thực lực của ngươi không tệ, có thể một chiêu giết đệ tử cùng cấp, hiển nhiên là thiên tài trong thiên tài, đáng tiếc ở trước mặt ta còn chưa đủ xem.
Rút trường thương, thiếu niên cười lạnh nói:
- Nếu ta là ngươi, hiện tại lựa chọn chạy trốn, có lẽ còn con đường sống.
- Người có thể làm cho ta chạy trốn còn nhiều, rất tiếc ngươi không phải.
Dù không có tinh thần lực trợ giúp, nhưng Lâm Tiêu vẫn bình thản ung dung, nếu ở hai tháng trước có lẽ hắn còn chưa nắm chắc mình có thể chiến thắng đối phương, nhưng hiện tại chỉ một đệ tử hóa phàm sơ kỳ muốn dọa lui hắn, quả thật là buồn cười.
- Người không biết điều luôn rất nhiều.
Trong mắt thiếu niên toát ra sát ý nồng đậm, trường thương trong tay, khí thế lập tức khác hẳn, nghiêm túc ngạo ý dâng trào.
- Ba chiêu giết ngươi, chết!
Lời vừa dứt, thương ảnh cuồn cuộn, hóa thành một đàn độc xà đâm thẳng vào yếu hại trên người Lâm Tiêu.
- Chỉ bằng ngươi?
Lâm Tiêu cười lạnh một tiếng, chiến đao huy động.
Đinh đinh đinh đinh...
Trong tiếng vang không ngừng, chiến đao vung ra như thiểm điện, đem toàn bộ công kích của đối phương ngăn trở.
- Đao pháp thật nhanh!
Đồng tử thiếu niên co rụt lại, lộ ra nụ cười dữ tợn:
- Đáng tiếc còn chưa đủ!
- Tiếp chiêu này của ta!
Thiếu niên gầm nhẹ một tiếng, thương ảnh cuộn trào, mũi thương chợt thu liễm, cuối cùng hóa thành hắc sắc vụ khí nhanh như chớp đánh thẳng tới ngay mặt Lâm Tiêu.
- Phá Sơn Băng Địa!
Lâm Tiêu không chút do dự chém ra một đao.
Xuy lạp...
Chiến đao nổ vang, đao khí sáng ngời bắn vọt ra ngoài, nháy mắt bổ lên mũi thương, hai cỗ lực lượng va chạm lẫn nhau nháy mắt tan biến, hình thành một cỗ nguyên lực phong bạo, thiếu niên bật lui hai bước, mà thân hình Lâm Tiêu vẫn đứng nguyên tại chỗ.
- Sao có thể?
Thiếu niên trừng mắt, sắc mặt thật khó xem.
- Chết!
Hai chiêu đều bị Lâm Tiêu dễ dàng ngăn cản, thiếu niên gầm nhẹ một tiếng, xuất ra chiêu thứ ba.
Oanh long...
Nguyên lực mênh mông như sóng biển tràn ra, thương ảnh cuốn động, nháy mắt hóa thành một đầu hắc sắc nộ long rít gào rống giận lao về hướng Lâm Tiêu.
Thoáng híp mắt, không muốn tiếp tục dây dưa cùng đối phương, thân ảnh Lâm Tiêu chợt nổ tung.
Ba đạo tàn ảnh từ ba phương hướng vây tới thiếu niên.
Thiếu niên chấn động, thương ảnh vặn vẹo điểm vỡ hai tàn ảnh, nhưng còn chưa kịp công kích tàn ảnh thứ ba...
Trong hư không, một đạo đao mang quỷ dị chợt sáng lên, sau đó lập tức tắt lịm nhanh như tia chớp.
Cổ họng thiếu niên phun ra thật nhiều máu tươi, hai mắt trừng lớn, thân hình ầm ầm ngã xuống đất.
Lâm Tiêu lắc đầu, chiến đao vào vỏ, nếu đối phương hiểu được tiến lui ngay lúc ban đầu đã chạy trốn, bản thân Lâm Tiêu cũng lười giết hắn, đáng tiếc ai cũng luôn đánh giá cao thực lực của chính mình.
Thu hồi trung phẩm nguyên thạch, Lâm Tiêu cũng thu lại vũ khí của bốn người, giá trị ít nhất trăm vạn lượng, chẳng hạn như hắc sắc trường thương kia.
Dù sao không gian của Thương Long Tí còn rất lớn.
Duy nhất làm cho hắn cảm thấy thất vọng chính là bởi vì biết mình sẽ đi vào Thiên Mộng bí cảnh, cơ hồ không có ai mang theo bí tịch, nhưng lại tìm được đan dược cùng ngân phiếu, đặc biệt là đan dược, có thể vơ vét hơn mười viên tứ phẩm Nguyên Khí đan.
Thu thập xong chiến lợi phẩm, Lâm Tiêu hóa thành hắc ảnh bay vút đi xa, chỉ vài lần hô hấp đã biến mất cuối chân trời mênh mông.
Lâm Tiêu rời đi không bao lâu, mặt đất đột nhiên nổi lên một cỗ hắc sắc yêu phong quỷ dị, thổi quét qua thi thể bốn người kia, nháy mắt thi thể hóa thành bụi bay biến mất không còn bóng dáng.
Cùng lúc đó trên một mảnh thảo nguyên xanh um tươi tốt.
- Kim Minh, chúng ta đã giao Kim Nguyên thảo cho ngươi, ngươi đừng khinh người quá đáng!
Hai đệ tử hóa phàm sơ kỳ ngoài mạnh trong yếu quát.
Kim Nguyên thảo là linh dược ngũ giai, có công hiệu cực kỳ kinh người cho võ giả tu luyện kim hệ công pháp cùng vũ kỹ, luận mức độ quý hiếm còn cao hơn Hắc Diên hoa, giá trị ít nhất là năm trăm vạn lượng.
- Hừ, khinh người quá đáng? Ta chẳng qua cho các ngươi tự chặt một tay mà thôi.
Kim Minh diễn cảm lạnh lùng:
- Xem ra hai người các ngươi không muốn nhận ý tốt của ta, một khi như vậy thì các ngươi đi chết đi.
- Kim Minh, Tử Xa Sơn sư huynh của Sóc Phương quận sẽ không tha cho ngươi!
Hai đệ tử hóa phàm sơ kỳ kinh hãi liếc nhau, hóa thành hai đạo lưu quang bỏ chạy theo hai phương hướng.
- Tử Xa Sơn? Hừ!
Kim Minh cười lạnh, trong mắt bốc lên sát ý, kim sắc trường kiếm đột nhiên bay ra bổ thẳng hai kiếm về phía trước.
Chỉ thấy một đạo kim sắc ti tuyến lướt qua hư không, nháy mắt xẹt qua thân thể hai gã đệ tử.
Thân hình hai người đột nhiên cắt mở, vết cắt trơn bóng như gương, nửa thân trên ầm ầm ngã xuống đất, nửa thân dưới chạy thêm vài chục thước mới ngã xuống, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất.
- Không biết sống chết!
Kim Minh cười lạnh một tiếng, thu hồi Kim Nguyên thảo, thân hình nhoáng lên lặng yên biến mất trên thảo nguyên.
Trên hắc sắc hoang nguyên, Lâm Tiêu vẫn đang bay về phía trước.
Vốn nghĩ không tốn bao nhiêu thời gian, nhưng lại tiêu hao mất hai ngày
← Ch. 0411 | Ch. 0413 → |