← Ch.0435 | Ch.0437 → |
Chương 436: Lăng Không Hư Độ.
Oanh long long...
Tiếng vang đinh tai nhức óc, hư ảnh long hổ nháy mắt bị đánh thành nát vụn, kình khí xâm nhập vào thân thể, khóe môi Đoạn Hồng tràn tia máu tươi.
- Ha ha, giết!
Hoàng Thiên càn rỡ cười ha hả.
Đúng lúc này...
- Tà Vương đao – Tà Vương Vô Địch!
Một tiếng quát lạnh lùng đột nhiên vang lên, ngay sau đó một đạo đao mang màu xám ẩn chứa sát khí khôn cùng xuyên qua hư không chém tới.
- Cái gì?
Ba người Hoàng Thiên chấn động, vội vàng xoay người đánh trả.
Oanh long...
Một kích liên thủ của ba người đánh vỡ công kích của Trần Tinh Duệ, thừa dịp này Đoạn Hồng lại liều lĩnh xông lên.
- Lui về cho ta!
Lưu Sam vội vàng vung kiếm đâm vào ngực Đoạn Hồng, hắn chỉ muốn đánh lui người kia, chỉ cần Đoạn Hồng còn ở trong phòng chỉ còn nước chạy đằng trời.
Vẻ mặt Đoạn Hồng dữ tợn, nguyên lực tăng lên cực hạn, hai đấm oanh thẳng vào Lưu Sam, không hề tránh né trường kiếm.
- Hoặc là chết, hoặc là lui cho ta!
Tiếng rống giận dữ vang lên, Đoạn Hồng dùng thủ đoạn lưỡng bại câu thương, một quyền oanh ra, tuy trường kiếm của Lưu Sam có thể lấy mạng của hắn, nhưng hai quyền của hắn vẫn có thể oanh bạo đầu của đối phương.
- Cái gì?
Lưu Sam không khỏi chấn động, bị khí thế thấy chết không sợ của Đoạn Hồng làm kinh hãi, trường kiếm từ công chuyển thủ hóa thành kiếm mạc ngăn chặn ngay trước người.
Ngay sau đó kiếm mạc bạo vỡ, Đoạn Hồng thừa dịp này lao ra khỏi phòng.
- Lưu Sam, ngươi làm gì vậy, sao lại để cho hắn chạy thoát!
Hoàng Thiên đang giao thủ cùng Trần Tinh Duệ nhìn thấy, không nhịn được gầm lên.
- Cảm ơn!
Đoạn Hồng rời khỏi phòng, lập tức tụ cùng Trần Tinh Duệ nhanh chóng thoát đi.
- Không cần khách khí, ngươi chết ta cũng không sống được, đối phương có năm người mà chúng ta chỉ có ba, chỉ có đoàn kết lại mới có thể sống sót.
Trần Tinh Duệ lạnh lùng nói.
- Hoàng Thiên sư huynh, chúng ta đuổi theo!
Lưu Sam cảm thấy mình làm sai, nhịn không được nói.
- Đuổi cái gì mà đuổi, bọn hắn hai người mà chúng ta chỉ có ba, chưa chắc có ưu thế áp đảo, đi tới chỗ Hạo Vũ nhìn xem Chu Chỉ thế nào, chỉ cần Chu Chỉ chết, năm người chúng ta đuổi giết hai người còn không dễ dàng hơn sao.
Hoàng Thiên quát lạnh.
Một lát sau...
- Cái gì? Hai người các ngươi nói cái gì? Đã để Chu Chỉ chạy trốn? Thùng cơm, hai ngươi chính là thùng cơm!
Hoàng Thiên tức giận cả người phát run:
- Hai ngươi vây giết một người cũng không làm được, cần các ngươi có ích lợi gì!
- Hoàng Thiên sư huynh, Chu Chỉ liều mạng với chúng ta, chúng ta cũng không thể chết cùng nàng đi? Hơn nữa nàng đã bị trọng thương, sức chiến đấu còn chưa bằng một nửa, hiện tại đánh chết nàng cũng không phải là việc gì khó.
Tuy bọn hắn gọi Hoàng Thiên là sư huynh, nhưng đều đến từ huấn luyện doanh Võ Lăng quận, đều là võ giả hóa phàm sơ kỳ đại thành, cũng không có đạo lý ai phải nghe theo lệnh ai.
- Bỏ đi.
Hoàng Thiên hiển nhiên cũng hiểu điểm này, đôi mắt lóe ra, cắn răng nói:
- Hiện tại chúng ta phải nhanh chóng tìm được ba người của Hiên Dật quận, sau đó đánh chết bọn hắn...
Vào lúc này...
Trong hư không đột nhiên truyền tới ba động thật nhỏ.
Ba động thật đột nhiên, giống như đang nhắc nhở những người đứng gần sự xuất hiện của nó.
- Đây là ba động của bảo vật!
Đôi mắt Hoàng Thiên sáng ngời, mà nhóm người Lưu Sam cũng nhìn hắn.
Hiện tại bọn hắn gặp phải hai lựa chọn, một là đuổi theo giết ba người Đoạn Hồng, hai là đi tranh đoạt bảo vật.
Sắc mặt liên tục thay đổi, Hoàng Thiên cắn răng làm ra quyết định:
- Đi, đi cướp đoạt bảo vật trước, cung điện này thần bí như thế, bảo vật tuyệt đối không bình thường, chuyện đuổi giết ba người kia lúc nào cũng được.
- Được.
Mấy người Lưu Sam đều kích động.
Dứt lời, năm người hóa thành năm đạo lưu quang bay vút tới chỗ ba động truyền tới.
Cùng lúc đó, trong tầng thứ ba cung điện.
- Bảo vật?
Ánh mắt Kim Minh phát sáng.
- Hôm nay dù là ai cũng không thể ngăn cản ta, bảo vật là của ta!
Trong mắt Kim Minh toát ra tia băng sương cùng kiên quyết.
Ở tầng thứ nhất trong cung điện, Lâm Tiêu cũng cảm giác được bảo vật ba động mãnh liệt.
Cơ hồ đồng thời mỗi tầng đều có bảo vật xuất thế.
- Tầng này ngoại trừ ta không còn ai, bảo vật nhất định là của ta!
Khóe môi Lâm Tiêu hiện lên tia cười nhẹ, tinh thần lực phóng thích, toàn lực cảm giác phương hướng ba động truyền tới, bay nhanh trong thông đạo.
Tuy rằng ba động truyền tới thật rõ ràng, nhưng thông đạo liên tục rẽ ngang rẽ dọc, dù chạy qua cũng hao phí thời gian.
Một khắc sau, ba động ngày càng rõ ràng, vừa chuyển sang cuối thông đạo, một quảng trường cực lớn xuất hiện trước mặt Lâm Tiêu.
Quảng trường mênh mông, ở trung ương có một thạch đài, trên thạch đài có một bạch sắc quang cầu lơ lửng, trong quang cầu có một quyển bí tịch.
- Bí tịch?
Tâm thần vừa động, Lâm Tiêu thật hi vọng lấy được một quyển địa cấp vũ kỹ phòng ngự hoặc là vũ kỹ thân pháp.
Hắn cảnh giác liếc nhìn bốn phía, nhảy tới trước thạch đài, ven đường không gặp chút nguy hiểm.
Vung tay phải chộp tới, Lâm Tiêu thoải mái phá vỡ quang cầu thu bí tịch vào trong tay.
- Lăng Không Hư Độ!
- Địa cấp đê giai thân pháp bí kỹ, luyện thành có thể mượn dùng nguyên lực cùng phong lực, hình thành nguyên lực sí bàng bay lượn trên không, đây là một môn khinh thân bí kỹ cực kỳ cường đại, luyện tới tận cùng có thể phi hành vạn thước, lăng không hư độ!
- Không ngờ là địa cấp đê giai thân pháp bí kỹ!
Lâm Tiêu ngạc nhiên, thật không biết là vận khí của mình tốt hay kém, tuy không phải vũ kỹ trên truyền thống, nhưng lại dùng vào thực tế còn hơn vũ kỹ, hơn nữa giá trị xa xỉ, mà vũ kỹ ngang cấp giá cả thấp hơn, có chút bí kỹ cường đại còn cao hơn công pháp cùng vũ kỹ cùng cấp rất nhiều.
- Tuy rằng không phải địa cấp thân pháp vũ kỹ, nhưng hiệu quả Lăng Không Hư Độ hiển nhiên càng kinh người, một khi luyện thành năng lực sinh tồn dã ngoại của ta sẽ tăng lớn, sau này gặp phải cao thủ Triều Diệt truy sát, chỉ cần tìm vách núi lăng không hư độ đối phương sẽ không đuổi kịp!
Thu bí kỹ vào lòng, ánh mắt Lâm Tiêu dừng trên quang môn trước quảng trường.
- Quang môn này không biết dùng làm gì, chẳng lẽ là truyền tống môn rời khỏi cung điện này?
Lâm Tiêu nghi hoặc, nhưng hắn không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể bước vào quang môn.
Thân thể chợt nhẹ, Lâm Tiêu cảm giác mình đang tiến lên trên, ngay sau đó bạch quang biến mất, hắn đã xuất hiện trong một thông đạo tương tự tầng thứ nhất.
- Nơi này là?
Trong lòng Lâm Tiêu còn đang nghi hoặc, lại nghe được bảo vật ba động cách đó không xa, đồng thời còn có thanh âm mơ hồ truyền ra.
- Bảo vật cuối cùng thuộc về Vân Long quận chúng ta, hôm nay ai muốn lấy được thì phải hỏi qua Vân Long quận!
- Hừ, dựa vào cái gì đưa bảo vật cho các ngươi, lần này Kim Hà quận còn chưa lấy được!
- Chỉ có ba kiện bảo vật, Võ Lăng quận cùng Vô Song thành đã lấy một phần, còn lại một phần thuộc về Đôn Hoàng quận!
- Buồn cười, bảo vật ai cũng có quyền lấy được, Định An quận cũng không phải kẻ ngồi không!
- Ha ha, đừng nhìn chúng ta, Võ Lăng quận đã lấy được một phần, tự nhiên không tiếp tục tranh với các ngươi, huống chi chúng ta còn chính sự phải làm!
← Ch. 0435 | Ch. 0437 → |