← Ch.0640 | Ch.0642 → |
- Hỗn đản!
Kim Thương Tình tức giận đến toàn thân run rẩy, thiếu chút nữa phun máu, trong hai mắt tràn đầy sát ý cùng lửa giận.
Sưu sưu...
Trong núi rừng, Lâm Tiêu cùng Lý Dật Phong tiến nhanh về phía trước, tới gần ngọn núi.
Với thực lực bây giờ của Lâm Tiêu cũng không chênh lệch bao nhiêu với Kim Thương Tình, dù chiến đấu hắn cũng không sợ, nhưng muốn đánh chết hắn thì cơ hội rất khó, bởi vậy Lâm Tiêu lười động thủ, so sánh với việc giết Kim Thương Tình mà nói chi bằng đi tầm bảo còn hơn, huống chi nhóm người Cừu Vô Tình cùng tiều phu đã sớm tiến vào, chậm trễ sẽ không chiếm được gì.
Sau khi hai người Lâm Tiêu rời khỏi chừng hơn một khắc sau, Kim Thương Tình mới thở hổn hển bò lên vách núi.
- Lâm Tiêu chết tiệt, ta không giết ngươi thề không làm người!
Cắn răng, trong miệng Kim Thương Tình phát ra tiếng gầm nhẹ phẫn nộ, hoàn toàn không còn dáng vẻ phong độ nhẹ nhàng, khí chất cao quý như ban đầu.
- Nơi này có dược điền, trời ạ, thật nhiều linh dược, đáng tiếc đều có viễn cổ yêu thú bảo hộ, căn bản không thể đi vào.
Giữa sườn núi, bên trong khe núi, Lâm Tiêu cùng Lý Dật Phong nhìn mảnh dược điền phía trước, ánh mắt lửa nóng nhưng không dám đi tới.
Ở bên trong dược điền, một đầu hung thú hình thể khổng lồ, khuôn mặt dữ tợn đang nằm, thủ hộ cả phiến dược điền ngũ giai, lục giai linh dược rậm rạp, yêu thú có đuôi giống cá sấu, thân hổ, vuốt giao, chính là đại danh đỉnh đỉnh viễn cổ lục tinh yêu thú Hổ Ngạc Giao bá chủ, tuy nó chỉ là lục tinh yêu thú, nhưng cực kỳ đáng sợ, so với Song Giác Cầu Giao cũng không thua kém bao nhiêu, uy danh hiển hách thời viễn cổ.
Phiến dược điền này đều là dị chủng linh dược ngũ giai, lục giai, có thật nhiều đều có công hiệu không kém hơn Ngưng Mạch đằng, có thể nói là cực phẩm, bất kỳ gốc linh dược nào đem ra ngoài đều gây nên sóng to gió lớn, cho dù là cao thủ Quy nguyên cảnh cũng phải tâm động, nhưng có đầu Hổ Ngạc Giao nằm trong này, đủ làm kinh sợ toàn bộ võ giả hóa phàm cảnh đi vào, trơ mắt nhìn dược điền nhưng không làm được gì, cho dù là Lâm Tiêu cũng như vậy.
Hổ Ngạc Giao quá mạnh mẽ, trừ phi Lâm Tiêu đột phá tới Hóa phàm cảnh hậu kỳ đỉnh phong, nếu không không khả năng đánh một trận, cho dù là Đao Tâm Ma ở đây vẫn như vậy, không dám tùy ý khiêu khích.
- Nhìn thấy bảo vật mà không lấy được, thật sự là chuyện bi thống trong nhân sinh ah.
Lâm Tiêu cùng Lý Dật Phong lắc đầu thở dài.
Trong khu rừng này hai người nhìn thấy không ít linh dược, nhưng càng đáng sợ chính là số lượng yêu thú viễn cổ, ở trên ngọn núi cũng không quá lớn này tụ tập thật nhiều yêu thú viễn cổ, yếu nhất cũng có trình độ như Ngân Quang Giác Mãng, thật sự biến thái.
Bởi vậy một đường đi tới, hai người chỉ có thể trơ mắt mà nhìn.
- Đi thôi!
Ẩn thân sau một khối nham thạch hai người cùng thở dài, xoay người muốn rời khỏi, có Hổ Ngạc Giao trấn thủ, bọn họ căn bản không có cơ hội, đúng lúc này...
Sưu sưu...
Ở một bên khác, hai võ giả đột nhiên bay vút vào dược điền, chộp lấy vài gốc linh dược, ánh mắt như lửa nóng, tốc độ nhanh như thiểm điện, rõ ràng muốn đoạt thực trong miệng hổ.
- Hống!
Hổ Ngạc Giao động nhiên động, thân thể to lớn nhưng linh hoạt vô cùng, trong chớp mắt đi tới trước người hai võ giả, chiếc đuôi dài ầm ầm vẫy động, thanh âm tiếng gió rít kịch liệt hung hăng đánh thẳng vào đầu hai võ giả.
Hai võ giả không ngờ tốc độ của Hổ Ngạc Giao quá nhanh, hoảng sợ ngừng lại thân hình, đồng thời gầm lên giận dữ, nguyên lực khuấy động huy vũ khí, thối lui ra khỏi dược điền.
Đuôi dài nện xuống, vũ khí trong tay hai võ giả ầm ầm nổ vang, trong miệng phun ra máu tươi, hộ thể nguyên lực yếu ớt như vỏ trứng ầm ầm bạo vỡ, thân hình như diều đứt dây bay ngược ra khỏi dược điền.
Hổ Ngạc Giao gầm lên giận dữ, theo sát phía sau, đôi mắt đỏ tươi lóe ra hung quang, móng vuốt dữ tợn đánh ra, phốc một tiếng, trong ánh mắt kinh sợ của hai võ giả, tiếng kêu thảm thiết vang lên, toàn thân bọn hắn nháy mắt bạo thành một đoàn huyết vụ, thi cốt vô tồn.
Có thể xuyên qua thất thải quang mạc đi vào bảo sơn đều là vô địch Hóa phàm hậu kỳ, ở thế giới bên ngoài muốn liệp sát lục tinh yêu thú cũng không khó khăn, nhưng đối diện cùng lục tinh yêu thú viễn cổ như Hổ Ngạc Giao hai người không hề có chút lực đánh trả, nháy mắt tử vong.
Ngay trong nháy mắt hai người rơi xuống, đôi mắt Lâm Tiêu chợt sáng.
- Cơ hội tốt!
Không hề có chút do dự, Lâm Tiêu hóa thành đạo thiểm điện nhảy vào trong dược điền, không cần xem kỹ lập tức vung tay, nguyên lực vô hình càn quét vài gốc linh dược thu vào trữ vật giới chỉ, không hề quay đầu lại bay ngược ra ngoài.
- Hống!
Hổ Ngạc Giao nhất thời nổi giận, trong tiếng gầm giận dữ đuổi theo, đồng thời vươn ra móng vuốt dữ tợn vỗ xuống, nhắm ngay thân hình Lâm Tiêu chộp mạnh tới.
Oanh long...
Hư không quanh thân Lâm Tiêu giống như bị nắm vỡ, không khí trong phạm vi hơn trăm thước nhanh chóng co rút lại, hung hăng đè ép xuống, trên đỉnh đầu hắn vang lên âm bạo ầm ĩ.
- Thiên Băng Địa Liệt!
Không chút do dự, Lâm Tiêu oanh ngược một quyền, hư ảnh hiện trên không trung va chạm cùng móng vuốt Hổ Ngạc Giao.
Trong tiếng nổ vang đinh tai nhức óc, quyền ảnh tán loạn, mà thân hình Hổ Ngạc Giao cũng khựng lại, mượn lấy xung lượng này tốc độ của Lâm Tiêu lại tăng vọt lao ra khỏi dược điền.
Trong nháy mắt Lâm Tiêu ra khỏi dược điền, chiếc đuôi thép của Hổ Ngạc Giao ầm ầm nện xuống vị trí vừa rồi của hắn, nham thạch cứng rắn nhất thời vỡ ra khe rãnh dài hơn mười thước, nhìn thật ghê người.
Lâm Tiêu bay vút cực nhanh, phút chốc đã ra xa vài trăm thước.
Hổ Ngạc Giao không dám rời khỏi dược điền quá xa, hướng chỗ Lâm Tiêu phẫn nộ rít gào, tức giận ngập trời.
- Lâm Tiêu, lá gan của ngươi cũng quá lớn!
Lý Dật Phong đang chờ đợi phía xa sợ hãi nói.
- Yên tâm đi, trong lòng ta biết rõ.
Lâm Tiêu lắc lắc cánh tay phải ê ẩm tê dại, cảm giác ba gốc lục giai thượng cổ linh dược trong trữ vật giới chỉ, vui vẻ cười nói.
Công hiệu vài gốc linh dược cực kỳ kinh người, mỗi gốc không kém hơn Ngưng Mạch đằng, thu hoạch phong phú.
- Như vậy cũng được? Chúng ta cũng ra tay!
Sưu sưu sưu...
Chứng kiến Lâm Tiêu thành công, cơ hồ đồng thời từ mấy phương hướng khác trong dược điền xuất hiện vài thân ảnh, đôi mắt tỏa sáng, tốc độ cực nhanh.
Bọn hắn đều nhìn theo dược điền này thật lâu, nhưng nhìn thấy Hổ Ngạc Giao trấn thủ nên không dám động thủ, hiện tại nhìn thấy Lâm Tiêu thành công hiển nhiên muốn bắt chước hắn vét một số.
Mấy thân ảnh phân ba phương hướng, tốc độ kinh người, thực lực đáng sợ, Hổ Ngạc Giao vẫn còn ở một bên khác dược điền, ba người đồng thời ra tay khẳng định nó không kịp can thiệp.
- Hống!
Hổ Ngạc Giao nổi giận, nhiều người liên tục muốn cướp đoạt, hiển nhiên không xem nó vào trong mắt, điều này bảo nó làm sao nhẫn nhịn?
Trong tiếng rống giận dữ, da lông toàn thân Hổ Ngạc Giao phát sáng lên, phù văn lóe ra, yêu khí tận trời, thân thể nháy mắt bành trướng hơn một vòng, trong đôi mắt huyết sắc tràn ngập tức giận, móng vuốt vươn tới, yêu lực xoay tròn ngưng tụ như hắc động, ngay sau đó hóa thành hắc sắc quang trụ nhanh như chớp bổ về khắp bốn phương tám hướng, thanh thế kinh người bao phủ khắp không gian.
← Ch. 0640 | Ch. 0642 → |