← Ch.0172 | Ch.0174 → |
Thanh âm thần bí này truyền ra từ cánh cửa đá ở nơi sâu nhất trong tiên phủ.
Tiến nhập Thái Nguyên Tiên Phủ đã hơn một năm, Phương Hàn cũng không ngừng tìm kiếm cách ra ngoài, bất quá đều không thể thành công, nhưng mà hắn đã rất quen thuộc với mọi thứ trong cung điện này.
Ở chỗ sâu nhất trong đại điện, có tất cả ba cánh cửa đá khổng lồ, đóng kín, bên trên vẽ không ít bùa chú. Theo hắn thấy thì những cánh cửa này dẫn đến những nơi quan trọng của cung điện, bất quá Phương Hàn cũng không dám xông vào. Hắn chỉ dám cẩn thận tìm kiếm, suy nghĩ dò xét dần dần, mỗi lần dò xét hắn có thể cảm giác được được một lực lượng khủng bố như trời, đất, biển núi! Chỉ cần hắn có chút mạo phạm thì có thể sẽ khiến cho cấm chế khởi động giết chết hắn, chết một cách oan uổng.
Hai bên ba cánh cửa lớn này, có rất nhiều các cửa nhỏ.
Xung quanh cung điện có rất nhiều cánh cửa đóng kín.
Tính cả ba cánh cửa lớn và những cánh cửa nhỏ kia thì tổng cộng có một ngàn hai trăm chín mươi sáu cánh cửa.
Diêm nói ba cánh cửa đá lớn tượng trưng cho "Nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật", còn những cánh cửa khác đại biểu cho vạn vật, Thái Nguyên Tiên Tôn kiến tạo động phủ này có ẩn chứ thâm ý trong đó.
Trong khi đi dạo quanh Thái Nguyên Tiên Phủ, quan sát cách phong cách kiến trúc của nó, Phương Hàn biết thêm được không ít thứ, bất quá những thứ này cũng không đủ để hắn đột phá tầng thứ tư Thần Thông Bí Cảnh, Âm Dương Cảnh.
"Vị tiền bối nào ở đó vậy, cũng là người tiến vào Thái Nguyên Tiên Phủ, bị phong ấn ở trong đó sao?"
Phương Hàn vội vàng chắp tay, cung kính đáp lại thanh âm phát ra từ cánh cửa đá. Âm thanh của đối phương có thể xuyên qua cửa đá truyền ra ngoài, hiển nhiên có đạo thuật cao thâm, như vậy khẳng định có thể nghe được thanh âm của mình.
Quả nhiên sau một hồi trầm mặc, thanh âm kia lại vang lên, từng từ một truyền tới rất rõ ràng: "Đúng vậy, ta bị nhốt trong Huyền Tẫn Môn. Trong Thái Nguyên Tiên Phủ này, huyền diệu nhất chính là ba cánh cửa Huyền Tẫn Môn. Khi ngươi vừa tiến vào đây ta đã biết rồi, lại không ngờ được trên người ngươi lại có bảo bối kỳ diệu như Cây Thế Giới. Bất quá tu vi của ngươi còn quá kém, miễn cưỡng có được một kiện đạo khí cũng không tồi."
"Tiền bối là ai? Kính xin người nói danh tính, để vãn bối được biết."
Phương Hàn vội nói.
Đối phương rõ ràng đã quan sát mình một năm, mà đến bây giờ mình mới biết được. Bất quá ngẫm lại thì thần thông của đối phương quá cao, ít nhất cũng là cao thủ Trường Sinh Bí Cảnh, cũng không có gì phải buồn cả.
"Người này không thể nhận ra Hoàng Tuyền Đồ, nhất định là một lão ngoan đồng, không phải nhân vật tầm thường." Diêm trao đổi với Phương Hàn: "Hoàng Tuyền Đồ là do Hoàng Tuyền Đại Đế luyện chế từ sáu ngàn năm trước, tốn hao ba nghìn năm mới luyện thành, xem ra người này tồn tại còn trước khi Hoàng Tuyền Đồ xuất thế."
"Làm sao có thể? Trong Thái Nguyên Tiên Phủ một ngày bằng với một năm ở bên ngoài. Bên ngoài qua sáu ngàn năm, ở đây cũng trải qua cả trăm vạn năm, ai có thể sống lâu như vậy?" Phương Hàn lắc đầu, "Tiên nhân cũng không thể sống cả trăm vạn năm được, mà người này cũng không thể là Tiên nhân."
"Khẳng định không phải Tiên Nhân, nhưng là cao thủ Trường Sinh Bí Cảnh có thể khống chế thời gian, huống chi có lẽ thời gian chỉ trôi qua nhanh ở trong đại điện này thôi. Trong Huyền Tẫn Môn có thể thời gian cũng giống như ở thế giới bên ngoài." Diêm suy đoán.
"Tên của ta cho dù có nói ra thì ngươi cũng chưa chắc biết được. Ngươi là người Ma Môn? Công pháp ngươi tu luyện chính là Thanh Đế Mộc Hoàng Công phải không? Cũng là một loại thần thông thượng thừa, nhưng cũng là nhờ hấp thu linh khí của Cây Thế Giới mà Mộc Hoàng cương khí có phẩm chất rất cao đến mức khó tin." Thanh âm của nhân vật thần bí lại truyền tới.
Phương Hàn biết đối phương không muốn nói tên, cũng không hỏi tiếp: "Tiền bối nói đúng, có điều vãn bối cũng không phải người trong Ma Môn, mà là đệ tử của Vũ Hóa Môn. Không biết tiền bối có nghe qua về Vũ Hóa Môn chưa?"
"Vũ Hóa Môn...... đúng rồi, quả đúng là có môn phái này. Bất quá Thái Nhất Môn vẫn là lớn nhất. Hiện giờ ở bên ngoài vẫn là Thái Nhất Môn độc tôn sao?" Thần bí nhân suy nghĩ, sau đó mở miệng hỏi.
"Vẫn là Thái Nhất Môn độc tôn, hơn nữa thế lực càng ngày càng lớn." Phương Hàn lại đem chuyện Thái Nhất Môn muốn dùng công đức để định thiên kiếp, đồng thời nói rõ về các thế lực của mười môn phái Tiên Đạo, bay mạch Ma Đạo, năm tông Yêu Đạo.
"Hừ? Dùng công đức để định thiên kiếp! Cái này không phải là tự xem bản thân là trời sao? Thật là không biết sống chết." Thần bí nhân hừ lạnh một tiếng, làm cho Phương Hàn cảm thấy rất vui vẻ.
"Đương nhiên, ta cũng thấy chuyện này không đúng." Phương Hàn đoán được ý tứ của thần bí nhân nên nói tiếp: "Ta cũng là bị Thái Nhất Môn hãm hại nên mới phải tiến vào trong Thái Nguyên Tiên Phủ."
"Đáng tiếc, đáng tiếc." Người thân bí đột nhiên cảm thán nói.
"Không biết là tiền bối tiếc điều gì?" Phương Hàn cũng không hiểu tại sao thần bí nhân lại đột nhiên cảm thán.
"Ta tiếc cho ngươi, thế mà lại bị hãm nhập vào trong Thái Nguyên Tiên Phủ, bị chết ở đây. Ngươi đừng tưởng ngươi có được kim đan của người khác mà vui mừng. Cho dù ngươi có thể luyện thành hai mươi tám loại thần thông. Nhưng mà ta đã tận mắt nhìn thấy Hỏa Vân tiên Tử, sống mỏi mòn qua năm tháng, cuối cùng vì hết thọ mệnh, tuyệt vọng mà chết. Đáng tiếc là ngươi có mầm non của Cây Thế Giới, tương lai có thành tựu vô cùng, vậy mà lại chết ở đây. Khi thọ mệnh của ngươi kết thúc, thống khổ, tuyệt vọng, khủng bố, mọi thứ sẽ như dòng nước lớn đánh mạnh vào tâm linh của ngươi."
Thần bí nhân tâm sự, vẽ ra một khung cảnh đáng sợ, tràn ngập tuyệt vọng.
"Ngươi còn chín trăm năm thọ mệnh, tưởng như rất lâu nhưng cũng chỉ là một cái chớp mắt mà thôi."
"Thật sự không thể thoát khỏi đây sao?" Phương Hàn bình tĩnh nói.
"Nếu có thể ra ngoài thì ta đã sớm đi ra rồi... còn ở đây làm gì?" Giọng nói của thần bí nhân có phần bất đắc dĩ, "Thái Nguyên Tiên Tôn không hổ là nhân vật xuất sắc, kỳ tài thời thái cổ, hơn nữa hạch tâm của cả tiên phủ này là một kiện tiên khí. Ta mặc dù có thần thông cao cường, pháp lực thông thiên nhưng cũng không thể thoát khỏi Huyền Tân Môn để đi ra ngoài, nếu như ta ở trong đại điện thì có thể thoát ra được. Có điều tu vi của ngươi còn quá kém."
"Hạch tâm của tiên phủ này là một kiện tiên khí? Vậy sao không có ai tới lấy nó đi?" Phương Hàn khiếp sợ, dựa theo đạo lý thì một kiện tiên khí xuất thế nhất định sẽ có vô số người tham gia cướp đoạt. Mặc dù tiên phủ rất lợi hại nhưng cũng không thể ngăn cản nổi sự công kích điên cuồn của các tu sĩ.
"Đương nhiên là có người tới cướp đoạt nhưng tất cả đều bị vây khốn rồi chết ở đây."
"Hà, đã không có cách nào đi ra ngoài thì ta cứ tiếp tục tu luyện thôi." Phương Hàn lại khoanh chân ngồi xuống, bình tâm tĩnh khí, tiếp tục vận chuyển pháp lực. Thần bí nhân vừa mới xuất hiện cũng chỉ là một sự kiện trong cuộc đời hắn mà thôi, việc quan trọng nhất đối với hắn vẫn là tu luyện.
"A?" Thấy Phương Hàn vẫn thản nhiên như vậy thì thần bí nhân cũng cảm thấy có chút kỳ quái.
"Mộc Hoàng cương khí của ngươi đã luyện tới đại thành, nhưng vì tu vi của người phát triển quá nhanh, còn thiếu một loại khí thế ngạo nhân, cho nên việc lĩnh ngộ biến hóa của âm dương còn gặp trở ngại lớn. Hơn nữa trước kia khi còn ở Thân Thể Cảnh là nhờ vào đan dược mà đột phá, không phải là tự bản thân lĩnh ngộ ra. Dù sao thì ta cũng rảnh rỗi, nhàm chán, để ta giúp ngươi lĩnh ngộ âm dương..... Nếu không, chỉ bằng vào tự bản thân ngươi lĩnh ngộ thì cũng phải mất ba giáp, đây cũng là chỗ có hại của việc thực lực tăng tiến quá nhanh. Biết đâu ngươi có thể giúp ta thoát khỏi chốn này."
Một luồng ý thức cường đại từ trong Huyền tẫn Môn bắn ra, không có chút báo trước nào truyền thẳng vào trong đầu của Phương Hàn.
Diêm là cảm nhận được rõ ràng nhất, khi luồng ý thức mạnh mẽ kia xuyên qua không gian bay tới hắn đã muốn ngăn cản nhưng không kịp.
Xì!
Phương Hàn đang tu luyện, đột nhiên cảm giác được một luồng ý thức khổng lồ bao trùm lấy ý thức của bản thân, thoáng cái tiến nhập vào trong đầu hắn.
Luồng ý thức mạnh mẽ này là một thanh kiếm.
Hình dáng vô cùng cổ lão, mang theo một kiếm ý cường đại tựa như có thể chặt đứt trời, vừa bay vào trong đầu Phương Hàn liền vẽ lên một vòng.
Lập tức pháp lực, tinh thần, cương khí ở trong đầu hắn trong nháy mắt bị cắt thành hai phần.
Giống như thân thể hắn bị phân thành hai mảnh, nhưng Phương Hàn lại không cảm thấy có chút đau đớn nào, đột nhiên trong lúc đó hắn tựa hồ lĩnh ngộ được một điều gì đó.
"Phân chia âm dương, cũng không phải là chuyện khó khăn. Có tinh thần cường đại thì có thể phá vỡ gông xiềng, tinh thần của ngươi đã đủ cường đại, nhưng còn chưa dám chém giết! Ta hỏi ngươi một câu! Có đao sắc bén ở trong tay, sao không giết người?"
Khi chuôi kiếm này vẽ một đường cắt đôi tinh thần, pháp lực, cương khí của hắn thì thanh âm của đối phương lại truyền tới.
"Có đao sắc bén trong tay? Sao không giết người?" Phương Hàn nghe câu hỏi của đối phương, tựa như một đạo sét đánh ngang tời, mở ra một con đường, giúp hắn thoát khỏi mê mang.
Sau đó trong đầu hắn cũng xuất hiện một thanh kiếm sắc bén, tự chém một nhát.
"Âm dương chi đạo, nhất phân vi nhị!"
Theo sự lĩnh ngộ của bản thân, Phương Hàn phân ra Mộc Hoàng cương khí của bản thân ra thành hai phần, vận chuyển trong cơ thể, một là màu lục, xanh tươi. Một là màu vàng nhạt giống như chồi non.
Mộc Hoàng cương khí từ một hóa thành hai, một bên cực kỳ mãnh liệt, một bên lại mềm mại, âm nhu, tựa như cành liễu trong gió xuân, có dáng vẻ mềm mại, thướt tha.
Hai loại cương khí âm dương đều là do Mộc Hoàng cương khí biến thành.
Thần bí nhân này dùng ý thức hóa kiếm chém ra một nhát, phân chia tinh thần pháp lực. Một lần này chẳng khác nào cảnh tỉnh Phương Hàn, giúp Phương Hàn hiểu được đạo lý.
Đương nhiên, cũng là nhờ vào ngộ tính hơn người của Phương Hàn, chỉ bằng vào sự cảnh tỉnh mà lập tức hiểu ra, có được sự giải thích của bản thân đối với biến hóa âm dương, dần dần đem cương khí khổng lồ của bản thân chuyển hóa thành Âm Dương cương khí, có hai thuộc tính riêng biệt, hơn nữa trong sự quấn quýt giữa âm và dương, cương khí cũng dần dần sinh ra linh tính, có được trí tuệ.
Mộc Hoàng cương khí không ngừng vận chuyển....
Một tháng.
Ba tháng.
Bảy tháng.
Một năm.
Qua thêm một năm nữa, Phương Hàn vẫn cứ bất động tìm hiểu đạo lý, chân nghĩa. Nhờ có Cây Thế Giới cung cấp nguyên khí cuồn cuộn, khiến cho pháp lực của hắn lại tăng thêm một tầng nữa.
Dần dần, hai luồng Mộc Hoàng cương khí âm dương lại một lần nữa ngưng kết, bắt đầu thuế biến, hóa thành hình ảnh một nam, một nữ. Nam mặc áo bào màu xanh, đội Cửu Long Quan, nữ mặc đạo bào màu vàng, đội Phương Hoàng Quan, nhưng mà không thấy rõ diện mục. Nhưng nhờ vậy lại lộ ra khí tức uy nghiêm.
Khi hình thể của đôi nam nữ này hình thành thì pháp lực của Phương Hàn đột nhiên tăng mạnh, giống hệt như lần dùng Phong Ma Tổn Thọ Đan, liên tục tăng trưởng, không ngừng tỏa ra xung quanh.
Trong không gian đột nhiên vang lên tiếng chân ngựa lao nhanh.
Vốn lực lượng năm vạn mã lực trong nháy mắt đã tăng lên tới mười vạn!
Bước vào Âm Dương Cảnh, pháp lực của Phương Hàn tăng lên gấp đôi, có lực lượng mười vạn mã lực.
"Hay, linh tính của Thanh Đế, linh tính của Mộc Hoàng. Đã luyện thành âm dương."
← Ch. 0172 | Ch. 0174 → |