← Ch.0692 | Ch.0694 → |
Trong thế giới Hỗn Động của Khô Vinh Chân Quân có rất nhiều pháp tắc xoay tròn. Mà Phương Hàn lại thi triển ra thế giới trong Hoàng Tuyền Đồ, phối hợp với pháp tắc thế giới giả tưởng do Thánh Tế sinh ra, Bát Bộ Phù Đồ ở trong thế giới Hỗn Động nghịch chuyển pháp tắc xoay tròn.
Khi nghịch chuyển thế giới, đồng thời Phương Hàn cũng ngồi xuống, hoàn toàn phóng thích ra Thánh Tế chi lực, thi triển ra Tiểu Túc Mệnh Thuật. Lần này hắn lại thiêu đốt mười vạn năm, số mệnh lực lập tức xuất hiện trong thế giới Hỗn Động, làm cho pháp tắc Hỗn Động của đối phương loạn thành một mớ.
Ở bên ngoài, Khô Vinh Chân Quân có thể nói là khổ không thể tả.
Trên đỉnh đầu, Thương Sinh Đại Ấn không ngừng áp bách. Mà trong cơ thể, Phương Hàn nghịch chuyển thế giới quấy rối quy tắc Hỗn Động, khiến cho pháp lực không được tiếp tế.
Lúc này hắn sừng sững đứng trong tinh không, áo giáp toàn thân không ngừng vỡ vụn, thân thể khô gày cũng bắt đầu bành trướng, sung huyết, xuất hiện màu đỏ tươi, mỗi một lỗ chân lông trên cơ thể đều xuất huyết, máu tươi chảy ra ngoài hư không, giống như mực lan tràn trong nước, làm cho một mảnh lớn tinh không đều bị phủ bởi biển máu.
Đại lượng nguyên khí trong cơ thể đang tiêu hao, thế giới Hỗn Động sắp sửa sụp đổ.
"Ta là cường giả tung hoành mười vạn năm, ẩn nhẫn đã lâu, há có thể để một tên tiểu bối ngươi giết chết!" Khô Vinh Chân Quân kiệt lực điều động lực lượng trong thân thể mình, Đại Khô Vinh Thuật, các loại thần thông trong ba nghìn đại đạo một lần nữa vận chuyển. Cả người hắn đều biến thành một cái búa, lại thi triển ra Quỷ Phủ thần công đại tiên thuật.
Hỗn Động pháp tắc trong cơ thể hắn điên cuồng vận chuyển, kiệt lực muốn trục xuất Phương Hàn ra. Phương Hàn ở trong đó tạo ra thế giới nghịch chuyển, khiến cho hắn bị tổn thương nghiêm trọng.
Thương tổn đủ có thể phá hư quy tắc trong cơ thể hắn, uy hiếp tới tính mạng của hắn.
"Cho dù ngươi có dãy dụa thế nào đi nữa cũng phí công thôi." Phương Hàn cũng cảm thấy Khô Vinh Chân Quân đang điên cuồn phản kháng, liều mạng dãy dụa, thế cho nên hắn cũng không hề buông lỏng, Tiểu Túc Mệnh Thuật, Thánh Tế chi lực vận chuyển càng thêm kịch liệt, cuối cùng tất cả Thánh Tế chi lực hóa thành Thánh Tế hỏa diễm, thậm chí còn mô phỏng ra hạt giống pháp tắc thế giới, toàn bộ đều biến thành lực lượng nghịch chuyển.
Hoàng Tuyền Đồ, Luân Hồi Chi Bàn đột nhiên trướng lớn như tinh cầu, trong thế giới Hỗn Động phát ra rất nhiều không gian U Minh, trong đó vang lên tiếng quỷ thần gào khóc, một cỗ Luân Hồi chi lực buông xuống. Bóng dáng của bảy mươi hai vị Ma thần trên đó càng thêm rõ ràng.
Răng rắc, răng rắc.
Uy lực của Luân Hồi Chi Bàn phát huy đến mức tận cùng, rốt cục khiến cho thế giới Hỗn Động của Khô Vinh Chân Quân bắt đầu kẽo kẹt kêu. Giống như bánh xe đang lăn cuồn cuộn đột nhiên bị một cây gậy sắt cắm vào, phá hủy quy luật vận chuyển của nó, khiến cho bánh xe trượt khỏi lộ tuyến.
"Đáng tiếc, đáng tiếc! Phương Hàn!" Ngươi cũng không có Đại Luân Hồi thuật! Nếu không dùng Đại Luân Hồi thuật thúc dục Hoàng Tuyền Đồ, lực lượng của ta cũng như nước lên thì thuyền lên." Diêm gầm thét, thân thể trọn vẹn dài đến mười vạn dặm quấn quanh Luân Hồi Chi Bàn. Lực lượng của nó đã tiếp cận "một triệu". Thế nhưng cảnh giới vẫn là Bất Tử Chi Thân. Thập phần quỷ dị. Cao thủ Bất Tử Chi Thân bình thường chỉ có tám chín trăm triệu pháp lực, nhiều nhất cũng không cao hơn hai tỷ. So với số lượng "một triệu", thua kém chẳng khác gì giữa voi và kiến. Từ đó có thể thấy được thời điểm Hoàng Tuyền Đại Đế rèn luyện Hoàng Tuyền Đồ đã cố ý để lại khuyết điểm, để sau này dung hợp cùng Hoàng Thư.
Phương Hàn lợi dụng Thánh Tế chi lực vận dụng Bát Bộ Phù Đồ, Luân Hồi Chi Bàn, Viêm Đế Hỏa Long Đỉnh, Hắc Đế Triều Tịch Phiên tới cực hạn. Đáng tiếc chính là hắn cũng không có Đại Luân Hồi thuật, nếu không rất nhiều ảo diệu của vận dụng đến đều có thể phát huy, uy lực của Luân Hồi Chi Bàn tối thiểu cũng lớn hơn vài lần, chỉ cần hắn tăng lên cảnh giới, tiếp cận tiên khí cũng nói không chừng.
"Hiện tại lực lượng của ta đủ có thể diệt sát Tô Tú Y, hoàn toàn giết chết hắn! Nhưng mà lại rất khó giết chết hắn khi hắn ở Huyền Hoàng đại thế giới." Hoàng Thư là do khí tức bổn nguyên của Huyền Hoàng đại thế giới luyện chế mà thành, Tô Tú Y ở trong đó nhờ vào đại thế giới chi lực tùy ý bỏ chạy, như vậy căn bản không thể nào giết chết được hắn.
Nhưng mà hiện tại Phương Hàn cũng giống như vậy, Thương Sinh Đại Ấn là bổn nguyên khí tức của Vô Cực đại thế giới luyện chế mà thành, nếu như ở Vô Cực đại thế giới, chỉ sợ cũng không có người nào có thể giết chết được hắn.
Thật ra công năng của Thương Sinh Đại Ấn tại Vô Cực đại thế giới cũng giống như đúc so với công năng của Hoàng Thư tại Huyền Hoàng đại thế giới.
"Tốt! Sau khi diệt sát hàng phục Khô Vinh Chân Quân này, tốt nhất là độ hóa đặt trong Bát Bộ Phù Đồ. Đáng tiếc loại cao thủ tầng thứ này căn bản không thể nào độ hóa. Chỉ có thể từ từ mà tính. Trừ phi ta lại tấn chức thêm một bậc tới Giới Vương Cảnh mới có thể độ hóa. Nhưng mà trước tiên cứ giam giữ trong Bát Bộ Phù Đồ rồi hãy nói. Phá cho ta!"
Sau khi ngăn chặc pháp tắc vận chuyển trong thế giới Hỗn Động, Phương Hàn tiêu hao hết tất cả lực lượng của Thánh Tế sinh ra, mà bên ngoài Khô Vinh Chân Quân đã thở hào hển, bị Thương Sinh Đại Ấn áp bách, thân thể bắt đầu thu nhỏ lại. Giãy dụa, rít gào đều vô ích.
Cuối cùng mắt thấy thân thể chuẩn bị hóa thành một đoàn Hỗn Động thu nhỏ, triệt để bị phong ấn, trấn áp.
Đúng lúc này, dị biến phát sinh!
Một cỗ gió rít mãnh liệt truyền từ bên ngoài tinh hà tới, tốc độ âm ba này mở rộng cực nhanh, còn nhanh hơn trăm lần so với tốc độ ánh sáng, trong nháy mắt đã vượt qua mấy trăm tinh vực, có mấy trăm vạn tinh cầu cự đại đều bị cỗ âm ba này lay động, thậm chí một số hằng tinh bắt đầu vận chuyển lệch quỹ đạo.
Phương Hàn giật mình hoảng sợ, lập tức vận khởi ba nghìn con ma nhãn nhìn ra bên ngoài, ở sâu trong cỗ âm ba kia xuất hiện một bóng người, bóng người này vô cùng cao lớn, chung quanh thân thể có rất nhiều vòng sáng, căn bản không thấy rõ bộ dáng, đang cấp tốc tới đây.
Cỗ lực lượng này đã không thuộc về nhân gian, không thuộc về tu sĩ, mà thuộc về Tiên giới, thuộc về Tiên Đạo, thuộc về pháp tắc Tiên Đạo mà người tu đạo chung quy vẫn truy cầu.
Cỗ lực lượng chân thực này khiến cho toàn thân tóc gáy của Phương Hàn đều dựng đứng lên, nổi cả da gà.
"Từ Chân Quân, cứu ta, nhanh cứu ta." Hình như cảm ứng được điều gì đó, mắt thấy sắp bị trấn áp, Khô Vinh Chân Quân điên cuồng thét lên.
"Từ Chân Quân! Lâu chủ của Chân Quân Lâu! Cao thủ Hư Tiên. Chỉ cần là thương hội bài danh trước mười tại Tu Chân đại thế giới, lâu chủ đều là Hư Tiên, thậm chí còn là Chân Tiên!" Thiên vị pháp tắc của Phương Hàn coi như cũng không thể thôi toán được cao thủ Hư Tiên, càng không thể thôi toán được Giới Vương Cảnh. Nhưng mà hắn trông thấy Tề Chân Quân uy thế như vậy, hắn chỉ biết người này lợi hại vô song, cho dù mình đem hết thủ đoạn ra cũng không phải đối thủ của người này. Đối phó với loại nhân vật này thật sự là không có nửa điểm phần thắng.
Một người là tu sĩ, một người là tiên!
Mặc dù là Hư Tiên thế nhưng dù sao cũng là tiên. Một là tiên một là phàm. Hình thái tính mạng không giống nhau. Nhìn nhìn đối phương gào to một tiếng có thể khiến vạn vì sao lay động, đủ có thể biết được chỗ khác biệt giữa Đạo Hư cùng tu sĩ phàm nhân.
"Còn thời gian mười lần hô hấp nữa đối phương sẽ tới đây, trong thời gian này, nếu như ta không cách nào trấn áp được Khô Vinh Chân Quân rồi bỏ trốn mất dạng, chỉ sợ cũng sẽ bị ăn thiệt thòi lớn, thậm chí chết ở đây cũng không phải là chuyện lạ." Trong óc Phương Hàn rõ ràng hiện lên kết cục của mình.
Nếu như Tề Chân Quân đuổi tới phá vỡ phong ấn của mình, cứu Khô Vinh Chân Quân ra, mà lực lượng Thánh Tế của mình lại biến mất, hai người liên thủ, bản thân mình thật sự là chết không có chỗ chôn!
Cho dù chỉ một Tề Chân Quân mình cũng không đối phó được.
"Bát Bộ Phù Đồ, Hồng Hoang, Long Châu chí tôn, Tự Tại Vương Phật, Thương Sinh Đại Ấn, tất cả hợp nhất!" Phương Hàn thi triển ra toàn bộ tiềm lực của mình, tất cả pháp bảo đều thu vào trong cơ thể, hai tay hung hăng áp xuống, thủ đoạn liên tục biến ảo, trong thời gian ba lần hô hấp liền thu lấy Vô Lượng Hằng Sa vào trong Bát Bộ Phù Đồ.
Sau đó trong thời gian năm lần hô hấp Hỗn Động Cảnh của Khô Vinh Chân Quân cũng bị áp súc thành một đoàn Hỗn Động lớn bằng nắm tay.
Trong thời gian tám lần hô hấp!
Khô Vinh Chân Quân rốt cục cũng không chèo chống nổi! Bị Long Châu chí tôn hút vào.
Mà Phương Hàn cảm giác được lực lượng của mình như thủy triều rút lui, bởi vì lực lượng Thánh Tế sinh ra đã hoàn toàn biến mất. Hiện tại mới dùng hết lực lượng của Thánh Tế, trừ phi tiếp tục lãng phí đạo khí một lần nữa thúc dục Thánh Tế. Nhưng mà cho dù Phương Hàn có tiền tài hùng mạnh cũng không chịu nổi tiêu hao như vậy.
Thế cho nên hắn tạm thời trấn áp Khô Vinh Chân Quân, sau đó thân thể lập tức chớp động, thi triển ra Đại Na Di Thuật biến mất tại phiến tinh hà này.
Một lần hô hấp cuối cùng rốt cuộc cũng đã tới!
Là lần hô hấp quan trọng nhất, lần cuối cùng trong thời gian mười lần hô hấp!
Thân thể của Phương Hàn vừa biến mất, tại vị trí của hắn, một mảng lãnh thổ mấy trăm tinh cầu, bốn phương tám hướng bị một cỗ đại lực đè ép, ầm một tiếng, tất cả không gian, thời gian đều biến thành mảnh vỡ, vô số Lôi Hỏa, tinh mang, đao kiếm xen lẫn, còn có Ma thần, ma quỷ, quỷ thần, đủ loại hư ảnh ma đầu hiện ra trong Lôi Hỏa, ngoại trừ ma đầu ra còn có một số hư ảnh Phật Đà, một số hình thể tiên nhân, một số bản thể Thần tộc đều có ở trong đó, hàng tỉ đại quân diệt sát mà tới. Cũng không biết là bản thể hay hư ảo.
Một mảnh không gian tinh hà này hoàn toàn biến mất. Trăm khối tinh cầu hóa thành hư ảo, ngay cả tro bụi cũng không còn, biến thành ngày tận thế, sau khi thế giới bị hủy diệt.
Thế nhưng sau một khắc không gian bị hủy diệt này bắt đầu sụp đổ, áp súc, bốn bề không gian sinh ra đè ép, sinh ra một cái hắc động, lực lượng của hắc động thậm chí phóng xạ ra hàng nghìn tinh cầu.
Trong hắc động kia xuất hiện bóng dáng một người cao lớn, bàn tay tung ra một trảo liền bắt lấy hắc động này, chậm rãi thu nhỏ lại chui vào lòng bàn tay hắn, sau đó biến mất không thấy gì nữa, trong phiến tinh hà này lại khôi phục vẻ yên ả, thế nhưng trên trăm khối tinh cầu đã biến mất, sau đó bóng dáng lớn này ngưng tụ hóa thành một người cao chín thước, mặc cẩm phục bên hông buộc một sợi dây thừng màu xanh ngọc, hai tay rộng lớn, làn da sáng bóng, nắm giữ lực lượng tối đáng sợ của thế gian.
Trung niên nam tử này có hàng lông mi thô đậm, chòm râu hơi thưa, hiện ra vẻ tang thương của tuế nguyệt, nước da trên mặt tuy trơn bóng nhưng lại lộ ra vô số bể dâu xoay vần, chỉ một nụ cười nhìn phong vân trên bầu trời, hết thảy đều khiến gió kinh mây tản. Vì sao sinh diệt cũng không bằng tuổi thọ của hắn, nhìn từ đằng xa lại, người này tựa như nguyên khí vĩnh hằng của nhân gian, ý niệm luồn lách vào sâu trong mỗi ngõ ngách.
Bất kì cao thủ nào ở trước mặt của hắn cũng đều xấu hổ, ảm đạm.
Lại là một cường giả Hư Tiên!
"Muốn chạy trốn? Hừ! Trên người của ngươi có kiện pháp bảo gì đó khiến ta không tài nào thôi toán được quỹ tích đào tẩu, thế nhưng cái sai là vì ngươi quá tham lam, đã mang đi cả Vô Lượng Hằng Sa mà ta luyện chế. Để ta biết được quỹ tích mà ngươi phi hành, ở trước mặt ta, trừ phi ngươi bay tới Tiên giới! Nếu không không thể nào đào tẩu!"
Nam tử này nhắm mắt lại, hơi lẩm bẩm, bên người không gian phạm vi mấy trăm triệu dặm bắt đầu nhảy lên.
← Ch. 0692 | Ch. 0694 → |