Độc giả của web truyenkiemhiep.com.vn hay truyenkiemhiep.org lưu ý!!! Trên PC hãy đổi DNS sang 8.8.8.8 và 8.8.4.4 để vào web nhanh hơn, còn trên điện thoại hãy tải app 1.1.1.1 rồi bật Warp lên để không bị chặn.

Truyện:Vũ Cực Thiên Hạ - Chương 0477

Vũ Cực Thiên Hạ
Trọn bộ 2474 chương
Chương 0477: Lôi Linh Thiên phủ xuống
0.00
(0 votes)


Chương (1-2474)

Siêu sale Shopee


Huyễn Vô Cực nói:

- Đại trận này tên là Hỗn Nguyên trận, toàn bộ trận pháp tự thành một bộ hệ thống quy tắc. Nó chỉ có dưới tình huống bị công kích mới sẽ tiêu hao năng lượng, bình thường nó gần như có thể tự cấp tự túc, năng lượng tiêu hao cực ít.

Mọi người không nói lời nào, chờ Huyễn Vô Cực nói tiếp. Người sống không thể bị nước tiểu nghẹn chết. Huyễn Vô Cực này hiển nhiên sớm biết Hỗn Nguyên trận này, nếu như không có nắm chắc phá trận, lão cũng sẽ không mất một cái giá lớn như vậy để mở chiến trường thượng cổ.

Tuy nhiên Huyễn Vô Cực nói tới đây lại không nguyện ý nói tiếp, mà là nhìn mọi người chung quanh một cái, chậm rãi nói:

- Các vị, về bảo vật trong Ma Thần đế cung, chúng ta có phải là nên thương thảo phân phối như thế nào một chút hay không? Lão phu ở trong di tích thượng cổ tìm được bản chép tay Ma Đế, lại trả giá thật lớn mở chiến trường thượng cổ. Đã đến một bước này ngày hôm nay, lão phu cũng không muốn làm đồ cưới cho người khác!

Lời của Huyễn Vô Cực nói đến cuối cùng, đột nhiên trở nên sắc bén, một luồng khí thế thuộc về cường giả Mệnh Vẫn tầng ba lan tràn ra bốn phía.

Lão chờ thời gian dài như vậy, mặc cho Mặc Giao tộc mần mò, kỳ thật chính là đang nói cho những người này. Không có Huyễn Vô Cực lão, không ai có thể đạt được bảo vật trong Ma Thần đế cung!

- Huyễn thí chủ, nếu như không phải chúng ta tương trợ, chắc là Huyễn thí chủ cũng không mở ra thông đạo không gian nhỉ?

Bạch Mi tăng nhân của Đại Thiện tự hai tay chập lại, nói không nhanh không chậm.

- Bạch Mi, lão phu không có hứng cãi cọ với ngươi. Nam Hải Ma Vực ta muốn một nửa trong tất cả bảo vật của Ma Thần đế cung. Còn lại, các ngươi chia nhau đi!

Huyễn Vô Cực lạnh lùng nói.

- Một nửa!?

Nghe thấy Huyễn Vô Cực sư tử há mồm, trưởng lão các tông môn khác sắc mặt đều không quá tốt. Nhiều tông môn như vậy, chỉ riêng Đại Thiện tự thực lực liền so với Nam Hải Ma Vực chỉ hơn chứ không kém. Ngoài ra, còn có lão quái của mấy thế lực tự do với Nam Duẫn Vương làm đại biểu, cộng thêm liên hợp các tông môn nhỏ khác với Thần Hoàng đảo làm đại biểu. Huyễn Vô Cực độc chiếm một nửa, những người khác còn chia như thế nào.

- Hắc hắc!

Nam Duẫn Vương cười lạnh một tiếng:

- Ta thấy ngươi vẫn còn chưa tỉnh ngủ hả!

- Nam Duẫn Vương, đừng tưởng rằng lão phu sợ ngươi!

Huyễn Vô Cực thần sắc chợt lạnh, một luồng sát ý lan tràn ra.

- Thế nào? Muốn thử xem?

Nam Duẫn Vương tùy ý bước lên một bước, không cho là đúng nói. Một luồng khí thế mơ hồ mạnh hơn Huyễn Vô Cực tràn ra. Nam Duẫn Vương, Thiên tài đỉnh cấp danh chấn Nam Hải năm đó, luận thực lực so với Huyễn Vô Cực chỉ hơn chứ không kém.

Chư vị trưởng lão chung quanh đều không tự giác lùi sau một bước. Hai lão quái vật này nếu là đánh nhau, cho dù là chân nguyên bị nén ép đến không đủ hai phần, cũng sẽ đất rung núi chuyển. Bọn họ cũng không muốn bị cuốn vào gặp tai bay vạ gió.

Mục Dục Hoàng, Mục Phượng Tiên cũng theo chư trưởng lão lùi ra, nhìn thấy phen cảnh tượng này bọn họ đều cười khổ không thôi. Tuy rằng đã sớm đoán được chuyến đi Ma Thần đế cung lần này trở ngại thật mạnh, nhưng là không nghĩ tới vào lúc ngay cả trận phòng hộ của Ma Thần đế cung đều chưa mở ra, mấy thế lực lớn đã gây đến mức muốn ra tay rồi. Nếu như là nhìn thấy bảo vật của Ma Thần đế cung, vậy chẳng phải là đánh cho trời sụp đất nứt sao?

Ở trước mặt ích lợi tuyệt đối, loại quan hệ hợp tác giòn yếu đến không hơn được nữa này sẽ lập tức chia cắt sụp đổ...

...

Vào lúc thế lực các nơi đều vì cơ duyên và lợi ích mà tranh đấu, sưu tầm, thời gian trôi qua từng chút một. Trong thế giới tàn phá, không biết ngày đêm, lại không biết rốt cuộc đã qua mấy ngày.

Lâm Minh chậm rãi khôi phục được một chút, tuy rằng dùng Hồi Dương đan và Băng Thanh Tán tốt nhất, nhưng thân thể hắn vẫn còn cực kỳ suy yếu.

Ngày đầu tiên, hắn căn bản không thể đi dường, Trương Trấn không biết từ chỗ nào kiếm được gỗ và vải, tự chế một cỗ kiệu, cho người khiêng, Lâm Minh ngồi ở bên trong, lại vẫn có chút cảnh giác yếu đuối gió thổi bay.

Cộng thêm lúc trước Lâm Minh dùng Ma Tâm Toái Tinh, tẩy tủy đổi máu, làn da nhẵn nhụi sáng bóng. Nếu như là người không rõ tình huống nhìn thấy, một thiếu niên trắng nõn ngồi kiệu, chung quanh là hai mươi mấy tuấn nam mỹ nữ đi theo, thật sự sẽ cho rằng là quý công tử thư sinh yếu đuối nào đó của thế gian đi du lịch.

Thẳng đến chừng ba ngày sau, Lâm Minh mới chậm rãi trở nên tốt hơn. Thời gian ba ngày đã khôi phục đủ nhanh rồi. Một là dùng thuốc tốt, một là khí huyết lực của Lâm Minh vốn đã cường đại. Nếu không, dùng Xích Huyết đan, nằm trên giường một hai tháng đều là chuyện cực kỳ bình thường.

Đi tới mấy ngày, hoang nguyên nguyên bản đã sớm biến thành di chỉ cung điện bỏ đi.

Mặc dù đã trải qua mấy vạn năm, những cung điện này lại cũng phần lớn được bảo tồn đầy đủ. Từ quy mô hoành tráng này không khó tưởng tượng ra tông môn lục phẩm năm đó sừng sững ở đây là hưng thịnh chưa từng có bậc nào.

Còn có cung điện, lại có trận pháp bảo hộ, người còn chưa tiến vào liền trực tiếp bị trận pháp bắn ra, thậm chí bởi vậy mà bị thương.

Cảnh này khiến các võ giả Thần Hoàng đảo chậc chậc ngợi khen. Những trận pháp này trải qua thời gian mấy vạn năm, rồi lại vẫn chưa tổn hại, thật sự khiến người ta cảm thấy khó tin.

- Trận pháp thời thượng cổ thật sự khó tin.

Ở bên cạnh Lâm Minh, Mục Thiên Vũ nói từ đáy lòng.

Không thấy đáp lại, Mục Thiên Vũ quay đầu nhìn phía Lâm Minh, lại phát hiện Lâm Minh đang cúi đầu suy tư cái gì.

Trên thực tế, Lâm Minh từ sau khi tiến vào vùng phế tích cung điện này liền càng ngày càng phát hiện, cảnh tượng chung quanh giống như đã từng quen biết.

Lật tìm trí nhớ của Ma Đế, Lâm Minh rất nhanh tìm được cảnh tượng có liên quan tương tự nơi này trong số trí nhớ vốn đã cho là vô dụng, bị hắn cất kỹ kia.

Chỉ bởi vì thời đại xa xôi, cung điện bị vứt bỏ, cảnh tượng trong trí nhớ đã có chút không hợp.

Nơi này, nếu như không có sai hẳn chính là di chỉ của Đệ Tử các nội môn của Ma Thần đế cung. Từ nơi này đi thẳng một trăm dặm, chính là nơi chủ điện của Ma Thần đế cung cũng chính là tẩm cung của Ma Đế!

Dược viên gieo trồng Phạm Thiên Long Căn kia ngay trong tẩm cung của Ma Đế.

Nghĩ đến đây, tâm tình của Lâm Minh khó thể bình phục, hắn có nên một mình thoát đội ngũ, đi tìm Phạm Thiên Long Căn?

Nhớ tới ở đó tụ tập phần đông các lão quái Mệnh Vẫn, trong lòng Lâm Minh lại hiểu được, hy vọng hắn giành được Phạm Thiên Long Căn gần như bằng không. Đối với những lão quái Mệnh Vẫn kia mà nói, chân nguyên áp chế hai phần hay không đều như nhau, dù sao đều là có thể miểu sát mình trong nháy mắt.

Muốn chính diện đối mặt lão quái Mệnh Vẫn, trừ phi những lão già này chân nguyên bị áp chế đến một phần trăm, hai phần trăm mới có một chút hy vọng xa vời như vậy.

Nhưng mà đây hiển nhiên là không có khả năng.

- Lâm Minh, ngươi đang nghĩ gì?

Mục Thiên Vũ hỏi.

Lâm Minh "a" một tiếng, lắc đầu nói:

- Không nghĩ gì, chỉ là một chút chuyện có liên quan Ma Thần đế cung. Không biết sư tôn họ ở đó thế nào rồi.

Mục Thiên Vũ cười nói

- Yên tâm, sư phụ và sư tổ lần này vào Ma Thần đế cung cũng không cầu cứ phải lấy được Phạm Thiên Long Căn mới được, chỉ cần đạt được một ít cơ duyên khác là đủ rồi. Hơn nữa giữa họ với Bạch Mi cao tăng của Đại Thiện tự có chút hiệp nghị, cho nên sẽ không có chuyện gì.

- Ừm!

Lâm Minh gật gật đầu. Thực lực của Mục Phượng Tiên và Mục Dục Hoàng ở trong hơn ba mươi lão quái thật sự hơi yếu, muốn chiếm được Phạm Thiên Long Căn, hy vọng rất xa vời.

Khi trải qua phế tích Đệ Tử các, Lâm Minh cố ý vòng qua quảng trường sau Đệ Tử các. Quả nhiên ở đó, Huyễn Sát trận nguyên bản dùng cho đệ tử nội môn tu luyện vẫn còn, giống hệt trong trí nhớ của Ma Đế.

Trận đàn cổ xưa, trải qua năm tháng lâu dài, vẫn sừng sững đứng đó. Trên trận đàn, những trận văn thần bí kia tuy rằng vùi lấp trong tro bụi, lại vẫn đầy đủ không sứt mẻ.

Bên cạnh trận đàn Huyễn Sát trận còn có một cái Truyền Tống trận. Nếu như không nhớ lầm, Truyền Tống trận này có thể truyền tống đến quảng trường trung tâm thế giới tàn phá này. Mà ở đó truyền tống trung chuyển một lần là có thể truyền tống đến Ma Thần đế cung.

Nghĩ đến đây trong lòng Lâm Minh có chút ngứa ngáy. Cũng không biết những Truyền Tống trận này còn có thể dùng hay không, có muốn đi Ma Thần đế cung nhìn một cái hay không?

Đáng tiếc hắn hấp thu chỉ là một số trí nhớ vụn vặt tàn phá của Ma Đế, trong đó trí nhớ về kết cấu bên trong Ma Thần đế cung hết sức mơ hồ, cũng không biết bên trong có cơ quan và mật đạo gì.

Có thể nói, tiến vào Ma Thần đế cung, Lâm Minh không có một chút ưu thế gì. Hơn nữa, nhấc tay một cái là sẽ bị đám đại năng kia giết chết. Cho dù là thật sự gặp vận cứt chó, nhặt được một nhánh Phạm Thiên Long Căn, cũng hơn phân nửa sẽ bị người khác cướp đi. Mục Phượng Tiên cũng không bảo bọc được hắn.

Nghĩ đến đây, Lâm Minh lại do dự. Hắn cũng không phải người đứng trước cơ duyên nhát gan sợ phiền phức, nếu không lúc trước hắn cũng sẽ không độc thân lẻn vào động Giao Long. Nhưng lần này đi Ma Thần đế cung, tỷ lệ thành công thật sự xa vời đến mức khiến hắn tuyệt vọng. Dưới loại tình huống này tranh đoạt Phạm Thiên Long Căn, không phải là quả quyết mà là ngu xuẩn tìm chết.

- Lâm sư đệ, ngươi cảm thấy hứng thú đối với trận pháp này?

Mục Thiên Vũ nhìn thấy Lâm Minh đứng ở nơi này thật lâu, tùy tiện hỏi.

Tuy rằng Mục Thiên Vũ đối với trận pháp thượng cổ dốt đặc cán mai, nhưng là liếc mắt một cái những trận văn thần bí cổ xưa trên trận đàn Huyễn Sát trận kia cũng có thể mơ hồ cảm nhận được sự phức tạp và tinh diệu ẩn chứa bên trong. Mỗi một cái phù văn đó đều mang đến cho người ta một loại vẻ đẹp nghệ thuật cổ xưa. Mục Thiên Vũ lúc này mới nhớ đến Lâm Minh quả thật có chút nghiên cứu đối với trận pháp cổ, liền thuận miệng hỏi:

- Đây là trận gì?

- Huyễn Sát trận, cung cấp cho đệ tử nội môn tu luyện, không có tính sát thương gì.

Lâm Minh đáp.

- Ồ, ha ha, sư đệ ngươi biết thật nhiều.

Mục Thiên Vũ đối với ngộ tính của Lâm Minh xem như là chịu phục, nhìn mấy cái liền nhìn ra công hiệu của trận pháp này.

Trận đạo thuật, cho dù là đạt được truyền thừa tốt nhất, muốn tinh nghiên cũng không phải một sớm một chiều, cần ngộ tính hơn người.

Trong phế tích Đệ Tử các này, không tìm được bất kỳ thứ gì có giá trị. Cuối cùng đội ngũ Thần Hoàng đảo vẫn là chậm rãi rời đi, mà Lâm Minh cũng không bước vào Truyền Tống trận kia, cứ như vậy nhìn nó dần dần biến mất trong tầm nhìn.

Mục Thanh Y nói:

- Phía trước còn có một vùng di chỉ cung điện, chúng ta đi chỗ đó nhìn một chút, xem xem có gì có giá trị hay không...

Mục Thanh Y còn chưa nói xong đột nhiên trên bầu trời truyền đến một tràng cười âm u:

- Hắc hắc, các ngươi không cần đi nữa. Vùng di chỉ cung điện kia lão phu vừa sưu tầm qua, cái gì cũng không có!

Thanh âm bất thình lình khiến Mục Thanh Y, Mục Thiên Vũ bao gồm Lâm Minh đều biến sắc mặt. Có thể lặng yên không tiếng động đi tới bên cạnh bọn họ mà không bị phát hiện, tu vi người này rất có thể là Toàn Đan hậu kỳ!

Lâm Minh ngẩng đầu, đồng tử đột nhiên co rụt, không ngờ lại là lão già này!


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-2474)