← Ch.1187 | Ch.1189 → |
Rống! Rống!
Mấy con ác mộng thú hung mãnh từ trong hẻm núi vọt ra, vồ thẳng tới Lâm Minh!
Lời tuyên chiến của Lâm Minh không chỉ hấp dẫn phần đông võ giả trong hẻm núi ác mộng, cũng dẫn tới ác mộng thú. Mấy con ác mộng thú này toàn thân phủ kín gai xương dữ tợn, khí thế kinh người. So với ác mộng thú Lâm Minh săn giết trong mảnh rừng nhỏ lúc trước thì lớn mạnh hơn rất nhiều lần.
Lâm Minh thân không nhúc nhích, Phượng Huyết Thương giống như rắn độc điểm ra, dễ dàng xuyên thủng mi tâm đám ác mộng thú này.
Phốc Phốc Phốc!!!
Mấy con ác mộng thú này đang chạy nhanh thân thể đột nhiên bổ nhào, ngã lăn thành một đống, chạm mạnh lên vách đá, máu tươi tung tóe.
Nham thạch cứng rắn hơn sắt thép gấp trăm lần bị đụng vỡ thành mảnh nhỏ.
- Thật là lợi hại, người đó là...
Rất nhiều người nhìn thấy tình cảnh Lâm Minh dễ dàng giết chết ác mộng thú. Một màn này, đại đa số người trong bọn họ làm không được.
- Ta nhận ra hắn, là tiểu tử mua Đại Thiên Thế Giới Đan ở Phòng đấu giá đế đô kia.
- Không sai. 7000 tỉ Tử Dương thạch mua Đại Thiên Thế Giới Đan, chính là người này. Quả thật là kêu giá kêu phát điên luôn!
Trong đám võ giả hiện tại chạy tới có không ít người tham gia hội đấu giá đế đô, có ấn tượng cực kỳ sâu sắc đối với Lâm Minh.
Rất nhiều người bọn họ nguyên bản còn tưởng rằng lần này khiêu khích Thánh Võ Phủ tam kiệt cũng sẽ là một tiểu đội, khả năng đến từ thành thị khác. Không nghĩ tới chỉ là một mình Lâm Minh!
- Cừ thật. Ở Phòng đấu giá đế đô, tiểu tử này cùng thiên tài của mấy cái Thánh địa Giới Vương kết thù, hiện tại không ngờ còn tới khiêu khích. Đây là muốn làm cho thù hận trở thành không đội trời chung sao!
- Ngươi ngu à. Giữa mấy người bọn họ sớm đã trở mặt rồi. Tiểu tử này không đến tìm Thánh Võ Phủ tam kiệt, Thánh Võ Phủ tam kiệt cũng sẽ đi tìm hắn. Tuy nhiên hắn một người khiêu chiến Thánh Võ Phủ tam kiệt, có phải là có chút ngu ngốc hay không?
- Ta cũng cảm thấy hơi ngốc. Thánh Võ Phủ tam kiệt một mạch tương liên, không có khả năng để hắn tiêu diệt từng bộ phận. Hắn nếu có thể thắng, vậy không phải là xấp xỉ thiên tài đỉnh cao nhất của Chân Võ Đại Thánh địa rồi!
Võ giả chạy tới càng ngày càng nhiều, đối với hành vi của Lâm Minh phần lớn tràn ngập hoài nghi. Một người chống lại Thánh Võ Phủ tam kiệt, có phần thực lực này ở toàn bộ Chân Võ đại thế giới sợ là có thể xếp vào top 5 rồi. Nếu nói tiểu tử thoạt nhìn không có gì đặc biệt trước mắt này chính là võ giả xếp hạng top 5 trong thế hệ trẻ Chân Võ đại thế giới, bọn họ rất khó tin tưởng.
Có người nghe thấy nghị luận như vậy, mặt lộ vẻ châm chọc nói:
- Ta nghe nói tiểu tử này từ khi tiến vào Thần Mộng giới liền co đầu rút cổ ở viễn cổ đế đô không ra nửa bước, thẳng đến hiện tại mới lần đầu tiên đi ra. Vừa ra liền khiêu chiến Thánh Võ Phủ tam kiệt, ta thấy hắn khả năng tinh thần có vấn đề.
Nên biết đây nhưng là không gian trong mơ, nơi chỉ có hình thái linh hồn và ý thức tồn tại, tu luyện cũng không tu đến bản thể. Bọn họ thật sự nghĩ không thông Lâm Minh ở viễn cổ đế đô hai tháng đều đã làm gì.
Hơn nữa Lâm Minh chẳng những ở hai tháng cái gì đều không làm, khiến người không nói được nhất chính là, hắn vừa ra thành liền không nói hai lời khiêu chiến Thánh Võ Phủ tam kiệt. Loại hành vi này thật sự không giống như của người bình thường.
Đúng vào lúc này, một nữ nhân áo đỏ mũ rộng vành lao ra hẻm núi ác mộng, thân hình nàng hết sức nhẹ nhàng, giống như một con bướm hạ xuống trên một cây nấm độc thật lớn lóe ánh mờ, không phát ra nửa điểm tiếng vang.
Mà cùng lúc nữ nhân này hạ xuống, lập tức khiến không ít người thân thể run run, theo bản năng rời xa nàng.
Mới đầu khi mọi người tới hẻm núi ác mộng săn bắn, cùng lúc đánh chết ác mộng thú, vì đạt được giá trị công huân săn giết giữa những người dự thi cũng là phi thường phổ biến.
Nữ nhân mũ rộng vành đỏ này lẻ loi một mình, cũng không phải xuất thân Thánh địa Giới Vương, tự nhiên là mục tiêu săn bắn tuyệt hảo. Rất nhiều võ giả bao gồm cả tiểu đội có mưu đồ với nữ nhân này. Có đánh lén, tiến công chính diện, thậm chí ý đồ xấu xa. Kết quả đều bị nữ nhân mũ rộng vành đỏ này giết ngược. Hơn nữa nàng ra tay cực kỳ tàn nhẫn quả quyết, người chết thường thường mổ bụng lòi ruột, tứ chi không đầy đủ.
Dần dần cũng không có người dám đối phó nữ nhân mũ rộng vành đỏ này nữa. Nhìn thấy nàng, mọi người đều đi đường vòng.
Mà nữ nhân mũ rộng vành đỏ này cũng tự nhiên mà chiếm cứ một khu vực săn bắn phi thường tốt trong hẻm núi ác mộng, gần với Thánh Võ Phủ tam kiệt.
Đương nhiên, cho dù là nữ nhân mũ rộng vành đỏ ở trong cảm nhận của mọi người cũng không so được với Thánh Võ Phủ tam kiệt. Dù sao bọn họ là ba người, hơn nữa mỗi người là cao thủ đỉnh cao. Nếu liên hợp lại, hẳn là chiến lực mạnh nhất trong vùng viễn cổ đế đô này.
Nữ nhân mũ rộng vành đỏ nhìn về phía Lâm Minh, Lâm Minh cũng nhìn về phía nàng. Hai người đều không nói gì nhưng đều từ trong ánh mắt của nhau cảm nhận được một luồng chiến ý.
Chính vào lúc này, một tiếng cười sang sảng truyền đến:
- Ha ha ha ha! Ta nói là ai, dám kêu gào kiêu ngạo như vậy. Quả nhiên là ngươi!
Một nam nhân đầu đầy tóc đỏ bắt mắt từ trong hẻm núi ác mộng lao ra. Người này mặt vuông vức giống như dao chẻ, khí thế toàn thân giống như ngọn lửa màu đỏ thiêu đốt hừng hực, khí chất giống như yêu ma.
Hắn chính là lão nhị Thánh Nhạc Bình trong Thánh Võ Phủ tam kiệt.
Tuy rằng Thánh Nhạc Bình không phải đại ca, nhưng là bởi vì tính cách huênh hoang của hắn ngược lại nhiều người biết hơn so với lão đại Thánh Thiên Hạo.
Sau khi đứng vững, Thánh Nhạc Bình từ trong Tu Di Giới rút ra một cây trường thương màu đỏ. Vũ khí của hắn cũng là thương, hơn nữa bề ngoài thoạt nhìn cực kỳ tương tự Phượng Huyết Thương.
Sau Thánh Nhạc Bình, Thánh Thiên Hạo và Thánh Yên Nhiên theo sát mà tới. Thánh Thiên Hạo thân hình cao lớn cường tráng, chiều cao 2. 5m cao hơn người thường hai cái đầu. Vũ khí của hắn là một thanh trọng kiếm màu đen cao bằng một người, rộng 20cm.
Mà so với Thánh Thiên Hạo, Thánh Yên Nhiên thì có vẻ cực kỳ nhỏ xinh, nàng rồi lại ngồi trên bờ vai rộng lớn của Thánh Thiên Hạo. Vũ khí của nàng rất đặc biệt, là một đôi vòng tròn màu xanh, thoạt nhìn giống như là rắn độc, có thể dễ dàng vòng quanh thắt lưng.
Thánh Võ Phủ tam kiệt đều có đặc điểm riêng, phương thức chiến đấu cũng hỗ trợ lẫn nhau. Đại ca Thánh Thiên Hạo am hiểu sức mạnh và công kích mãnh liệt. Mà tam muội Thánh Yên Nhiên thì am hiểu tốc độ, có thể chạy quanh đánh lén. Cuối cùng là Thánh Nhạc Bình, công kích linh hoạt sắc bén, các mặt đều hết sức xuất sắc.
Ba người liên hợp cùng một chỗ có thể phát huy ra sức chiến đấu càng thêm mạnh mẽ. Đây cũng là nguyên nhân bọn họ bị mọi người đặt cùng một chỗ xưng hô chung.
Lâm Minh tay cầm Phượng Huyết Thương, mũi thương vạch ra một vòng tròn trên mặt đất. Chiến đấu – chạm phát nổ ngay!
Mọi người đều lùi xa một chút, chờ xem trận đại chiến này. Đây kahr năng là một trận quyết đấu đặc sắc, cũng có thể là một trò cười. Nếu Lâm Minh vừa bắt đầu liền bị miểu sát, cũng không kỳ quái. Dù sao ai cũng đều chưa từng thấy qua Lâm Minh và thiên tài đỉnh cao so chiêu.
Nhìn thấy vũ khí của Lâm Minh, khóe miệng Thánh Nhạc Bình nổi lên một độ cong nghiền ngẫm:
- Thương, thú vị. Ta cũng là dùng thương, được xưng là thương đạo đệ nhất nhân trong thế hệ trẻ tuổi viễn cổ đế đô. Lần này, ta thật muốn nhìn, thương của ngươi so với thương của ta lại có thể thế nào! Đại ca, tam muội, các ngươi không cần ra tay, một mình ta đối phó hắn là được rồi!
Thánh Nhạc Bình nói xong, tiện tay run một đóa hoa thương, mũi thương chỉ thẳng Lâm Minh, ý tứ khiêu khích không cần nói cũng biết.
Thánh Thiên Hạo hơi hơi nhíu mày, cũng không ngăn cản Thánh Nhạc Bình, mặc hắn cùng Lâm Minh một chọi một. Thánh Võ Phủ tam kiệt bọn họ tuy rằng cũng thường xuyên cùng nhau đối địch, nhnưg đây thường thường đều là đối mặt với một ít người mạnh đời trước, hoặc là sư huynh sư tỷ lớn hơn bọn họ trăm tuổi. Đối phó người cùng tuổi mà còn liên thủ công kích, quả thật có chút hạ thấp giá trị.
- Chuẩn bị xong chưa? Thương thứ nhất của ta!
Thánh Nhạc Bình trước khi xuất thương không ngờ nhắc nhở Lâm Minh, lòng tự tin có thể thấy lốm đốm. Lâm Minh chỉ cười nhạt, mũi thương vẫn chỉ xéo mặt đất.
Đúng vào lúc này, Thánh Nhạc Bình động. Nham thạch màu đen cứng rắn sau lưng hắn đột nhiên vỡ ra, thân thể hóa thành một bóng mờ, trong nháy mắt đi tới trước mặt Lâm Minh, một thương đánh xuống!
Một đòn này khí thế như cầu vồng, nhưng khiến người cảm giác vô cùng quỷ dị chính là: trong nháy mắt một thương của hắn đánh xuống, tốc độ lại đột nhiên giảm chậm. Một thương này rồi lại giống như một thương của người thường đánh ra, tốc độ rất chậm, đơn giản không mỹ miều, không có bất kỳ điểm gì đặc biệt.
Một màn như vậy mang đến cho người ta một loại cảm giác không hài hòa.
- Một thương chậm như vậy, là khinh thường Lâm Minh, cố ý khiêu khích sao?
- Ngươi ngu ngốc, đây là pháp tắc thời gian! Hơn nữa là pháp tắc thời gian ngưng tụ được kết giới thời gian, cảnh giới phi thường cao! Một thương này hạ xuống, 100 ngươi đều phải chết!
Võ giả vây xem dùng chân nguyên truyền âm nhanh chóng trao đổi, mà lúc này một thương của Thánh Nhạc Bình không ngờ còn chưa hạ xuống!
Lâm Minh tay cầm Phượng Huyết Thương đi hắn, lại phát hiện tốc độ của hắn trở nên chậm hơn so với Thánh Nhạc Bình, dường như thân thể bị trói buộc, căn bản không thể phát huy!
Pháp tắc thời gian – ý cảnh Chậm!
Thánh Nhạc Bình là đệ tử đỉnh cao của Thánh địa Giới Vương, tự nhiên có vài phần bản lĩnh. Pháp tắc thời gian của hắn đã lính ngộ đến cảnh giới cực cao, với chút tri thức thời không Lâm Minh học cùng với Tạo Hóa lão nhân kia căn bản theo không kịp. Chỉ cần ở trong vùng kết giới thời gian bị Thánh Nhạc Bình ảnh hưởng, Lâm Minh sẽ bị quản chế mọi nơi!
Mắt thấy thương của Thánh Nhạc Bình sắp điểm lên trái tim Lâm Minh, hắn quát lớn một tiếng, khớp xương toàn thân nổ vang đôm đốp, chỉ là ở trong kết giới thời gian những tiếng động này đều bị kéo dài vặn vẹo, có vẻ quái dị vô cùng.
Kinh Môn mở ra!
Kim Bằng Phá Hư!
Huyền lôi quang ảnh!
Lâm Minh trong nháy mắt đem tốc độ toàn thân phát huy đến mức tận cùng. Kết giới thời gian là dựa theo tỷ lệ để giảm tốc độ thời gian trôi, nếu tốc độ của chính Lâm Minh cực nhanh, cho dù là bị giảm chậm đến 1% vẫn là có khả năng có ưu thế!
Keng!
Cùng lúc thân thể Lâm Minh lùi lại, Phượng Huyết Thương chắn ngang trước ngực, hiểm lại càng hiểm chặn được một đòn này!
Một bên là vội vàng đón đánh, một bên là khí thế như cầu vồng. Thế cho nên khoảnh khắc Lâm Minh ngăn cản một đòn này, thân thể hắn bay ngược ra ngoài, lùi liền mấy chục trượng. Thẳng đến khi hắn sắp đụng vào một tảng nham thạch màu đen, hắn mới lật tay đem Phượng Huyết Thương cắm ngược ra, cắm mạnh vào nham thạch ổn định thân thể.
Két két két!
Phượng Huyết Thương bị lực đánh vào ép đến cong thành một vầng trăng tròn.
- Hắc, tốc độ không tệ nha!
Thánh Nhạc Bình trêu tức nói, trong lời nói tràn ngập giọng điệu miệt thị và ngả ngớn:
- Không biết vận tốt của ngươi có thể được bao lâu.
- Ồ?
Khí huyết trong cơ thể Lâm Minh hơi hơi xao động, đồng thời phát hiện chân nguyên Thánh Nhạc Bình phát ra cực kỳ xảo quyệt, sau khi chui vào trong cơ thể mình phá hoại bừa bãi, hơn nữa tính dai rất mạnh. Tuy nhiên điều này đối với Lâm Minh mà nói không phải vấn đề. Hắn thấp thu máu phượng tủy rồng xương rồng, lại mở Sinh Môn, cường độ thân thể xa không phải là chút chân nguyên hơi có vẻ quỷ dị này là có thể phá hoại. Ý niệm hắn thoáng động trực tiếp tiêu diệt luồng chân nguyên này.
Một đòn này, Thánh Nhạc Bình chiếm thượng phong rõ ràng, mà Lâm Minh thì dường như chịu thiệt ngầm!
← Ch. 1187 | Ch. 1189 → |