← Ch.1307 | Ch.1309 → |
- Lại là một chiêu này, Thiên Đạo Phán Quyết!
Trên khán đài có người la lên.
- Một chiêu này của Lâm Minh đã dùng ba lần rồi, nhưng cho dù là Tiểu Ma Tiên đối mặt với nó cũng bị trọng thương!
Thiên Đạo Phán Quyết – Thần Võ vô thượng Lâm Minh tự nghĩ ra, tuy rằng dùng qua rất nhiều lần cũng không có người có thể chân chính phá giải nó.
Ầm Ầm Ầm!!!
Uy lực của lôi kiếp và hỏa kiếp bừa bãi trút xuống, Quân Bích Nguyệt sắc mặt ngưng trọng, hai tay vẽ hờ thái cực. Trong lúc nhất thời, mọi vật trong thiên địa đều dường như hóa thành hai màu đen trắng, không còn màu sắc gì khác.
Ở dưới chân Quân Bích Nguyệt hình thành mộtvòng Âm Dương đồ to lớn phạm vi mấy dặm. Ở trong Âm Dương đồ này, thanh trường kiếm rỉ sét loang lổ kia tỏa ra hào quang nhà nhạt. Hào quang này tuy mỏng manh nhưng bắn thẳng vào lòng người, mang đến cho người ta một loại cảm giác khó thể hình dung.
- Âm Dương Linh Thần Kiếm, Tam Giới Hóa Hư!
Quân Bích Nguyệt đâm ra một kiếm, trong nháy mắt đó, thanh kiếm trong tay hắn kia dườngnhư sống lại, trên thân kiếm mỗi một vết rỉ sét đều biến ảo ra phù văn pháp tắc phức tạp.
Dựa theo dự đoán của Thần Mộng Thiên Tôn, những rỉ sét này không phải gì khác mà là máu Thần Linh chân chính!
Cái gì là Thần Linh, chỉ sợ chỉ có nhân vật vượt qua Thiên Tôn mới xứng với xưng hô này.
Một kiếm chém xuống, hải dương đỏ tím mãnh liệt trên bầu trời đều bị hút tới, hóa thành lốc xoáy pháp tắc.
Quân Bích Nguyệt rốt cục dùng ra một đòn mạnh nhất của hắn!
Sự mạnh mẽ của Quân Bích Nguyệt cũng không hoàn toàn ở pháp tắc Âm Dương của hắn mà là ở kiếm trong tay hắn. Đây là một thanh thần kiếm ngay cả Thần Mộng Thiên Tôn đều lưu ý vài phần!
Khi Quân Bích Nguyệt hoàn toàn thúc giục ra uy lực của thanh thần kiếm này, hắn mới có thể phát huy ra sức chiến đấu mạnh nhất.
Khoảnh khắc đó, mấy trăm triệu người xem ở đây chỉ thấy một vòng Âm Dương đồ thật lớn đón hướng biển lửa và sét gào thét trên bầu trời.
Hai thứ chạm nhau, phát ra tiếng nổ khủng bố.
- Hả?
Lâm Minh trong lòng kinh hãi, hắn bỗng nhiên phát hiện, Lôi Hỏa song kiếp do mình phát ra rồi lại đang bị Âm Dương đồ này hấp thu.
Quân Bích Nguyệt rồi lại muốn dùng Âm Dương đồ nuốt Thiên Đạo Phán Quyết của hắn?
Lâm Minh không chút nghi ngờ, với năng lực vận dụng pháp tắc của Quân Bích Nguyệt, một khi cắn nuốt Thiên Đạo Phán Quyết của hắn, như vậy sẽ lấy nó làm cơ sở hình thành một vòng Âm Dương đồ. Rồi sau đó, tất cả Âm Dương đồ dung hợp làm một, một kiếm cuối cùng của Quân Bích Nguyệt sẽ phát huy ra lực lượng khó thể đo lường. Chính mình rất có thể trong nháy mắt bị thua, cũng chính là bị lực lượng của chính mình đánh bại.
- Lợi hại, nhưng là...
Lâm Minh đột nhiên thương thế khẽ chuyển, ở trong cơ thể hắn cương nguyên, thần nguyên, chân nguyên toàn bộ hội tụ vào thế giới trong cơ thể, hoàn toàn dung hợp.
- Tam nguyên tụ đỉnh!
Lâm Minh đem Thần lực do ba loại năng lượng hội hợp mà thành rót vào trong Phượng Huyết Thương, khoảnh khắc đó lực lượng của hắn lại lần nữa tăng vọt.
Thần lực do ba loại năng lượng cương nguyên, thần nguyên, chân nguyên hội tụ mà thành cùng chân nguyên đơn thuần có bất đồng về chất. Thần lực tuôn trào hội tụ vào trong Thiên Đạo Phán Quyết, ở chung quanh thân thể Lâm Minh hình thành hư ảnh 33 Đạo bi!
33 Đạo bi ẩn chứa thần vận của Phong Thần Đài, tượng trưng cho ý cảnh 33 tầng trời, lúc này cùng một lượt đánh xuống, toàn bộ đánh lên trên Thái Cực Âm Dương đồ!
Ầm Ầm Ầm Ầm Ầm!!!
Từng khối Đạo bi vỡ ra, cứ một khối vỡ ra Âm Dương Thái Cực Đồ kia liền đột nhiên chấn động, sinh ra một vết rạn.
Trong khoảnh khắc tất cả Đạo bi vỡ nát, Âm Dương Thái Cực Đồ kia cũng hoàn toàn nứt ra.
Ầm ầm!
Theo một tiếng nổ lớn khủng bố, hào quang hai màu đen trắng bao phủ toàn bộ sân đấu, mấy trăm triệu người xem ở đây đều cảm thấy một luồng khí tức áp lực không hiểu.
Thẳng đến tất cả năng lượng tiêu tán, mọi người nhao nhao nhìn vào trong sân. Lại thấy Lâm Minh và Quân Bích Nguyệt hai người đứng cách xa nhau trăm trượng, hai người bọn họ đều tiêu hao không nhỏ, mà công kích của bọn họ lại đồng thời tan biến, va chạm vừa rồi xem như là ngang tài ngang sức.
- Lâm Minh dùng ra Thiên Đạo Phán Quyết đều không thể đánh bại Quân Bích Nguyệt?
- Tại sao lại như vậy?
- Quân Bích Nguyệt này cũng quá khủng bố chứ hả!
Thiên Đạo Phán Quyết mang đến cho người ta ấn tượng quá sâu. Võ kỹ có thể xưng Thần Võ vô thượng hình thức ban đầu tự nhiên không phải hư danh. Trong hai trận chiến đấu của Lâm Minh, Thiên Đạo Phán Quyết trước bại Long Nha, lại bại Tiểu Ma Tiên, uy lực vô cùng.
Rất nhiều người đều cho rằng, khi Lâm Minh dùng ra Thiên Đạo Phán Quyết, Quân Bích Nguyệt cơ bản không có khả năng đỡ được. Hơn nữa lần này còn là bản tăng cường của Thiên Đạo Phán Quyết, ngay cả Tiểu Ma Tiên đều bại dưới chiêu này.
Nhưng kết quả vượt qua đoán trước, Quân Bích Nguyệt không biết dùng thủ đoạn gì, Thái Cực Đồ kia rồi lại cường đại như thế, cùng Thiên Đạo Phán Quyết triệt tiêu lẫn nhau.
- Mạnh như vậy!
Trong lòng Lâm Minh hết sức giật mình, hắn vốn cũng chắc chắn mình sẽ thắng, bởi vì hắn cảm giác Quân Bích Nguyệt tuy rằng pháp tắc tinh diệu, nhưng cũng có nhược điểm. Lực lượng và cường độ năng lượng của hắn ta xa không bằng chính mình và Tiểu Ma Tiên.
Cho nên Lâm Minh mới tính toán dùng Thiên Đạo Phán Quyết để phá vỡ cân bằng của Âm Dương trận đồ, một lần hành động giành chiến thắng!
Với Tam nguyên tụ đỉnh thi triển Thiên Đạo Phán Quyết đều bị đón đỡ, như vậy Lâm Minh chỉ còn lại một chiêu cuối cùng, đó chính là thiêu đố tinh huyết Sinh Môn, khiến cho chính mình đạt tới trạng thái mạnh nhất, thi triển công kích cuối cùng. Nhưng mà sau một đòn này, tuy rằng có thể đánh bị thương Quân Bích Nguyệt, nhưng là chính mình cũng tiêuhao thật lớn. Hơn nữa phía sau còn phải đối chiến Hành Si, Băng Mộng, lại thiêu đốt tinh huyết một lần, Lâm Minh căn bản không có vốn liếng gì đánh với bọn họ.
Lâm Minh trong lòng giật mình, tuy nhiên Quân Bích Nguyệt lúc này càng giật mình hơn. Hắn lúc này sắc mặt tái nhợt, tóc bạc hỗn độn, kinh dị nhìn về phía Lâm Minh:
- Ngươi rồi lại phá Âm Dương Linh Thần Kiếm của ta?
Âm Dương Linh Thần Kiếm là át chủ bài của Quân Bích Nguyệt, cũng là chỗ dựa lớn nhất của hắn chiến đấu với Lâm Minh.
- Phá thì lại làm sao, ngươi còn không phải phá Thiên Đạo Phán Quyết của ta! Một đòn mạnh nhất của ta đều không thể thương đến ngươi!
Lâm Minh cảm thấy chính mình mới nên giật mình mới đúng, trận chiến này hắn đã không có nắm chắc quá lớn.
Quân Bích Nguyệt lắc đầu nói:
- Không đồng dạng. Trận chiến này, ta nhận thua!
Quân Bích Nguyệt nói xong, xoay người đi xuống đài. Lâm Minh ngây ra, mấy trăm triệu người xem ở đây bao gồm tổ trọng tài cũng đều choáng.
Nhận thua?
Rõ ràng là trường hợp ngang tài ngang sức, Quân Bích Nguyệt rồi lại nhận thua?
- Ngươi vì sao nhận thua?
Lâm Minh không thể lý giải.
Quân Bích Nguyệt cũng không quay đầu, chân nguyên truyền âm mỏng manh truyền vào trong tai của Lâm Minh.
- Chiêu vừa rồi của ta, vận dụng không phải lực lượng của chính ta mà là lực lượng bản thân Âm Dương Linh Thần Kiếm. Đây là một thanh thần kiếm, uy lực vô cùng, chỉ là ta có thể điều động hết sức có hạn mà thôi... Ta mượn dùng lực lượng của Âm Dương Linh Thần Kiếm, lại còn đánh ngang tay với ngươi đã không cần thiết phải tiếp tục tái chiến. Ta thua khâm phục khẩu phục, còn đánh nữa không phải ngươi ta đang chiến đấu mà là ngươi đang chiến đấu với kiếm của ta.
- Lực lượng bản thân Âm Dương Linh Thần Kiếm?
Lâm Minh hơi hơi ngây ra, thì ra là thế, chẳng trách hắn cảm giác Quân Bích Nguyệt hẳn là không đến mức mạnh như vậy, nhưng là chiến lực hắn phát huy ra vượt qua tưởng tượng.
- Lực lượng bản thân vũ khí chính là một bộ phận của thực lực võ giả, ngươi không cần phân biệt rõ ràng như vậy. Các lần đệ nhất hội võ cũng ngầm thừa nhận điểm này, nếu không thì phải sử dụng binh khí thống nhất.
Vũ khí, pháp bảo đều là mộtbộ phận của thực lực võ giả, đây là quy tắc ngầm giới võ học ngầm thừa nhận. Dùng ưu thế vũ khí đánh bại đối thủ, tuy rằng thắng không vẻ vang nhưng là sự thật không thể phủ nhận.
- Kiếm của ta... Không giống.
Quân Bích Nguyệt lắc đầu, không nói tiếp.
- Lâm Minh, ngươi ta cùng thuộc về người phi thăng hạ giới, ta khuyên ngươi một câu. Không nên muốn thắng Băng Mộng, nàng cùng chúng ta không giống.
- Ồ? Ngươi là người phi thăng hạ giới!???
Lâm Minh giật mình, Quân Bích Nguyệt dĩ nhiên là người phi thăng hạ giới?
Người phi thăng sau khi tiến vào Thần Vực, chỉ cần thời gian mấy năm, chân nguyên trong cơ thể cùng Thần Vực đồng hóa, liền nhìn không ra khác biệt. Nếu Quân Bích Nguyệt không chủ động nói ra, Lâm Minh thật sự không biết hắn dĩ nhiên là người phi thăng hạ giới.
Một người phi thăng hạ giới có thể đi tới loại trình độ này, có thể nói là nghịch thiên!
Rất hiển nhiên, thanh kiếm trong tay Quân Bích Nguyệt tạo nên tác đụng rất lớn.
- Ngươi thật sự là số mệnh nghịch thiên.
- Ngươi cũng giống nhau...
Quân Bích Nguyệt nói tới đây thở dài một hơi, ngôn ngữ lại có chút tiêu điều.
Lâm Minh luôn cảm giác sau lưng Quân Bích Nguyệt có chuyện xưa gì, nhưng là loại chuyện này hắn cũng không có khả năng hỏi.
- Nghe lời ngươi nói, ngươi biết một số chuyện của Băng Mộng?
Lâm Minh cũng cảm thấy Băng Mộng có chút đặc biệt, nhưng là cũng không rõ ràng đặc biệt ở chỗ nào. Băng Mộng nguyên bản vô cùng thần bí, chỉ sợ trừ mấy người của Thần Mộng Thiên Cung, ngay cả người của Hạo Vũ Thiên Cung cũng không rõ ràng. Quân Bích Nguyệt làm sao sẽ biết?
- Kiếm của ta nói cho ta biết.
Quân Bích Nguyệt nói xong câu đó, không nói thêm gì, sải bước đi xuống lôi đài.
Lâm Minh lại ngây ngẩn cả người, kiếm của hắn nói cho hắn?
Bởi vậy có thể thấy được, kiếm của Quân Bích Nguyệt tất nhiên có một khí linh cường đại, cũng chính là Kiếm linh!
Mà Kiếm linh này không biết sống thời gian dài cỡ nào, có được tri thức vô cùng phong phú. Điểm này chỉ riêng từ nó có thể nhìn thấu huyền cơ ẩn giấu trên người Băng Mộng là có thể biết được.
- Kiếm linh này nhất định là sư phụ của Quân Bích Nguyệt.
Trong lòng Lâm Minh hiện lên ý niệm như vậy, như thế Quân Bích Nguyệt vì sao mạnh mẽ như vậy cũng có thể lý giỉa. Có một Kiếm linh chỉ sợ có thể sánh ngang Thương Thiên Cổ Ấn làm sư phụ, tiến bộ có thể konhanh sao? Nếu không một người phi thăng hạ giới làm sao có thể đi tới một bước này?
- Trận chiến này, Lâm Minh thắng!
Hạo Vũ Tử lớn tiếng tuyên bố.
Lâm Minh lại tiến một bước! Đến hiện tại mới thôi, toàn trường bảo trì thắng liên tiếp cũng chỉ còn lại ba người: Lâm Minh, Băng Mộng, Hành Si!
- Lại thắng! Quân Bích Nguyệt làm sao nhận thua không hiểu ra sao thế? Chẳng lẽ là nhường?
- Đừng choáng váng. Lúc này làm sao có thể có người nhường. Một chiêu vừa rồi của Quân Bích Nguyệt sợ là cạn kiệt thể lực, hơn nữa chỉ có thể dùng một lần. Thiên Đạo Phán Quyết của Lâm Minh nhưng không chỉ có thể dùng một lần, khi đấu với Tiểu Ma Tiên đã dùng hai lần. Cho nên Quân Bích Nguyệt biết rõ không địch lại mới nhận thua. Biết rõ phải thua còn đánh, không bằng giữ lại thể lực đối chiến Long Nha và Tiểu Ma Tiên. Quân Bích Nguyệt vẫn là có một chút hy vọng tranh với Tiểu Ma Tiên.
- Ta xem khó. Khi Lâm Minh đối chiến Tiểu Ma Tiên, là thiêu đốt tinh huyết, đấu Quân Bích Nguyệt lại không dùng!
Trong vô tình, Lâm Minh trở thành vật chuẩn đánh giá thực lực rất nhiều cao thủ, hắn trừ Băng Mộng và Hành Si ra, đều đã giao thủ với những người khác.
Mà trận chiến vừa rồi, đến va chạm pháp tắc, năng lượng cuối cùng, ở đây trừ cao thủ cảnh giới Thánh Chủ trở lên, rất khó nhìn rõ ràng. Về phần năng lượng lưu chuyển của bản thân Âm Dương Linh Thần Kiếm, cho dù cường giả Giới Vương cũng nhìn không ra.
← Ch. 1307 | Ch. 1309 → |