← Ch.1362 | Ch.1364 → |
Từ cấm khu ngàn dặm tới cổ mộ Lâm Minh trên đường đi giết không biết bao nhiêu tà ma.
Tà ma cũng có trí tuệ, biết rõ đi chịu chết cho nên sẽ trốn đi.
Lúc này Lâm Minh toàn thân là máu, bảo giáp trên người bị nghiền nát, cơ hồ có thể nhìn thấy cảnh tương dầu hết đèn tắt.
Mà đúng lúc này Lâm Minh nhìn thấy trước mặt một núi đá ngăm đen.
Trên núi đá này không một ngọn cỏ.
Chung quanh núi đá là không gian chấn động, cũng có ý nghĩa núi đá này có động thiên khác.
- Chính là trong chỗ này.
Lâm Minh sẽ không nhớ lầm, đây chính là thần nữ cổ mộ, nhìn núi đá không có gì đặc bêệt, nhưng kỳ thật đã có sẵn thông đạo đi vào cổ mộ, nếu không năm đó nhưng thi sát có trí tuệ kia cũng chẳng tìm được đường vào.
Lâm Minh nhắm mắt lại cảm giác trong chốc lát, rất nhanh liền phát hiện cửa vào.
Nhìn qua một vách đá bình thường, nhưng Lâm Minh biết rõ đây chỉ là ảo giác thôi.
Hắn bước vào tường đá một khắc thì hắn cảm giác mình đi xuyên qua cánh cửa thuy ngân, bước vào trong không gian vặn vẹo.
Lâm Minh cũng đi vào mộ cổ năm đó, sơn động tối đen như mực, khắp nơi rơi đầy rẫy bụi bậm, thông đạo cổ xưa và thạch bích phong hóa, tất cả mang theo hương vị tuế nguyệt. Lâm Minh chậm rãi đi tới trước thạch quan, cung kính thi lễ.
- Tiền bối ngủ say ở đây, vãn bối hôm nay lâm vào nguy nan, có chỗ đắc tội!
Lâm Minh yên lặng nói xong câu đó và mở thạch quan ra.
Thần nữ trong thạch quan vẫn như năm đó.
Tính mạng chấn động nhàn nhạt, sinh cơ dồi dào. Nếu như không tra xét rõ thì không ai hoài nghi nữ thần ngủ ở đây có thể tùy thời tỉnh lại.
- Một vương giả thời đại Thái Cổ!
Thời điểm gawoj thần nữ Lâm Minh kiến thức vượt qua trước kia, hắn càng cảm giác thần nữ cường đại.
Bây giờ Lâm Minh cải biến suy nghĩ.
Chỉ sợ bản thân thần nữ này vô cùng cường đại, chung quanh thân thể nàng tỏa ra pháp tắc sinh mệnh nhàn nhạt, giống như thiên địa hội tụ chung quanh nàng biến thành tinh linh sinh mệnh.
Một người sau khi chết mười vạn năm chung quanh thân thể vẫn có pháp tắc chấn động, có thể thấy được trình độ lý giải của nàng về pháp tắc.
- Mộ cô nương, ngươi có khả năng nhập vào thân thể thần nữ hay không?
Lâm Minh nhìn qua thần nữ trong thạch quan và nói ra.
Bảo Mộ Thiên Tuyết nhập vào thân thể thần nữ, đây là suy nghĩ trước khi Lâm Minh tiến vào Vạn Cổ Ma Khanh, nhưng mà Lâm Minh cũng biết muốn làm được điểm này nguy hiểm cực lớn.
Mộ Thiên Tuyết nhíu mày một cái, nhập vào thân thể thần nữ?
Suy nghĩ này Mộ Thiên Tuyết trước kia đã từng nghĩ qua, nhưng mà thần nữ không phải người thường, nàng cường đại vượt qua Mộ Thiên Tuyết đỉnh phong năm đó.
Dùng linh hồn yếu ớt của Mộ Thiên Tuyết hiện tại thì phụ thân lên người thần nữ rất khó tưởng tượng sẽ phát sinh chuyện gì.
Nhưng mà hiện tại Thiên Minh Tử sắp tới đây, Mộ Thiên Tuyết cũng không có lựa chọn, đành phải đánh cược một lần.
Nàng không nói câu nào, linh hồn từ trong ma phương bay ra, hóa thành hình thái linh hồn, linh hồn Mộ Thiên Tuyết mặc cái váy xanh thẫm, trong cơ thể tỏa ra hào quang óng ánh, giống như thủy tinh xinh đẹp mộng ảo.
Mộ Thiên Tuyết khẽ cắn hàm răng, tiến vào trong thạch quan, mà lúc này Lâm Minh ngăn ở trước mặt Mộ Thiên Tuyết, nói ra:
- Ta trước!
Nói xong Lâm Minh vận chuyển Thần Mộng pháp tắc, toàn bộ cảm giác, ý chí, thần hồn của hắn nhập vào trong thạch quan, chui vào thân thể thần nữ trước Mộ Thiên Tuyết một bước.
Lâm Minh lựa chọn vị trí là ngực thần nữ.
Một khắc này Lâm Minh cảm giác trong đầu chấn động, chợt thần hồn ý niệm của hắn tiến vào không gian độc lập.
Đây là tinh không to lớn như vũ trụ vậy.
Lâm Minh hít sâu một hơi, hắn không có xa lạ với không gian này chút nào, mười mấy năm trước khi tu vị của hắn còn là Toàn Đan, đi vào thần nữ cổ mộ thì hắn từng đi tới không gian này..
Không gian này có một tồn tại đáng sợ.
Lúc này ý niệm hiện ra trong đầu Lâm Minh, trong tinh không một đạo nguyên khí mênh mông to lớn như biển cả phún dũng lao tới.
Nguyên khí này rất tinh thuần, giống như núi lở biển gầm lao vào thân thể Lâm Minh.
Lâm Minh sớm có chuẩn bị, thân thể của hắn bị năng lượng đẩy bay đi, lại vững vàng lăng không lơ lửng trong tinh không.
Hư không trước mặt Lâm Minh có một trái tim như gần trong gang tấc lại xa xôi vô tận.
Đông! Đông! Đông!
Tiếng tim đập này giống như cộng minh với Lâm Minh, khí huyết toàn thân của Lâm Minh dâng trào. Đại đế chi tâm, cũng là trái tim Hỗn Nguyên Thiên tôn lưu lại!
Nó đập mười mấy vạn năm, nó vẫn có khí huyết mạnh mẽ như vậy, sinh mệnh lực mênh mông như biển cả, mỗi một lần đập là tinh không lắc lư.
- Hỗn Nguyên tiền bối!
Lâm Minh la lớn, cũng mặc kệ Hỗn Nguyên Thiên tôn có nghe hay không!
Trong tinh không mênh mông, giọng của Lâm trống vắng, không có hồi âm.
Thời điểm này Lâm Minh căn bản không thể trì hoãn, hắn cắn răng bay tới đại đế chi tâm.
Giống như trải qua thời gian dài, lại giống như trong nháy mắt, Lâm Minh đi tới trước đại đế chi tâm, trong sát na đó khí huyết mạnh mẽ cuốn lấy Lâm Minh, tinh không bắt đầu mơ hồ.
Cảm giác chung quanh của Lâm Minh càng ngày càng rõ ràng, hắn nhìn qua hư không, một tinh cầu to lớn che kín mây đen, đại địa mênh mang, vô biên vô hạn, một đạo khí tức mênh mông vô tận, ẩn ẩn làm Lâm Minh quen thuộc.
Đây là... Thiên Diễn Tinh?
Trong lòng Lâm Minh sinh ra ý niệm này trong đầu. Đây chính là Thiên Diễn Tinh, nhưng mà khác với Thiên Diễn Tinh trong trí nhớ của Lâm Minh.
Đúng vào lúc này đột nhiên hắn nhìn thấy tinh không bị xé rách, trống rỗng xuất hiện một cổng truyền tống to lớn, vô số cường giả từ trong cổng truyền tống hiện ra, những cường giả này thân hình mơ hồ, mấy người cầm đầu tỏa ra khí tức cường đại, đạo khí tức này giống như đúc hắc bào nhân mà Lâm Minh gặp ở Ma Thủy Đại Thế Giới, cũng nói đúng hơn đám người này là Thánh tộc.
Những người này xuất hiện thì lập tức bắt đầu triển khai công kích Thiên Diễn Tinh!
Trong lúc nhất thời hư không vỡ vụn, năng lượng khủng bố tùy ý trùng kích Thiên Diễn Tinh, Lâm Minh cho rằng Thiên Diễn Tinh sẽ bị hủy diệt, ít nhất sinh linh trong Thiên Diễn Tinh dưới một kích này tử vong toàn bộ.
Nhưng đúng lúc này bên ngoài Thiên Diễn Tinh hiện ra một đạo kết giới, cơ hồ ngăn cản toàn bộ công kích.
Năng lượng mạnh mẽ ngăn cản công kích, nhưng mà chưa từng bị nghiền nát.
Trong lòng Lâm Minh đập mạnh, hắn nhận ra đây chính là bức tường thủ hộ ngăn cản bên ngoài Thiên Diễn đại lục, Hỗn Nguyên Thiên tôn bố trí phòng hộ.
Hỗn Nguyên Thiên tôn dùng Thiên Diễn Tinh làm căn cơ, kinh doanh nhiều năm, bố trí trận pháp phòng hộ, chắc chắn không thể tưởng tượng nổi. Chống cự nhiều cường giả công kích, cũng không có bị hủy diệt.
Mà đúng lúc này trong tối tăm mờ mịt của Thiên Diễn Tinh tầng mây bị xé nứt, một Hắc Long dài ngàn dặm hiện ra.
Hắc Long này tỏa ra uy áp khủng bố, giống như bản thân của nó là thần linh, trên lưng Hắc Long có một nam tử áo đen, nam tử này thân hình cao lớn khôi ngô, cầm cầm một đại kích dài căn bản không nhìn thấy mặt.
Nhìn thấy nam tử áo đen này, Lâm Minh cảm giác tâm thần rung mạnh, nam tử này, chính là Hỗn Nguyên Thiên tôn!
Hắn có được khí tức đồng dạng như đại đế chi tâm, mà Hắc Long, này chính là Hắc Long một sừng Lâm Minh nhìn thấy trong Vạn Cổ Ma Khanh.
Không hề nghi ngờ, tràng cảnh trước mặt chính là đại chiến mười mấy vạn năm trước ở Thiên Diễn Tinh!
Mà đối thủ của Hỗn Nguyên Thiên tôn chính là cường giả Thánh tộc.
Mươi vạn năm trước một trận chiến này liên quan tới Lôi Phạt Thiên tôn ra, còn liên quan tới Thánh tộc, Hỗn Nguyên Thiên tôn đã từng là nhân vật đứng đầu Thần Vực, hắn trong đại chiến này trọng thương, thậm chí vẫn lạc cũng là vì Thánh tộc gia nhập vào.
← Ch. 1362 | Ch. 1364 → |