Độc giả của web truyenkiemhiep.com.vn hay truyenkiemhiep.org lưu ý!!! Trên PC hãy đổi DNS sang 8.8.8.8 và 8.8.4.4 để vào web nhanh hơn, còn trên điện thoại hãy tải app 1.1.1.1 rồi bật Warp lên để không bị chặn.

Truyện:Vũ Cực Thiên Hạ - Chương 1372

Vũ Cực Thiên Hạ
Trọn bộ 2474 chương
Chương 1372: Hài cốt thủy tinh
0.00
(0 votes)


Chương (1-2474)

Siêu sale Shopee


Hỏa diễm màu đen chiếu sáng cả Vạn Cổ Ma Khanh!

Đây không phải hỏa diễm chân chính, mà là năng lượng huyễn hóa thành hư hỏa.

Nhớ năm đó Hỗn Nguyên Thiên tôn từ Thần Vực hàng lâm vị diện quê hương, khai sáng luân hồi Thiên Đạo, thần uy cái thế không biết là tràng cảnh bực nào..

Đáng tiếc nhân vật tuyệt đỉnh như vậy cũng phải tan thành mây khói, dù không vẫn lạc vì kiếp nạn cũng không ngăn cản được lực lượng của thời gian mà chết đi.

Lâm Minh đứng ở biên giới Vạn Cổ Ma Khanh nhìn xuống dưới, dõi mắt chỉ nhìn thấy phạm vi mười dặm.

Xuống nữa bị sương mù màu xám che chắn, không cách nào tưởng tượng nơi này có thể chứa bao nhiêu thế giới.

Ở biên giới Vạn Cổ Ma Khanh cách Lâm Minh mười dặm, Lâm Minh nhìn thấy một sợi xích sắt đâm vào vách đá của Vạn Cổ Ma Khanh, làm việc nghĩa không được chùn bước, hắn chậm rãi biến mất trong sương mù xám.

Xích sắt này còn thô hơn cả Lâm Minh thi triển Thiên Đạo Tài Quyết huyễn hóa Tà Thần thụ.

Xích sắt phong cách cổ xưa không ánh sáng, tràn ngập cảm giác nặng nề, không biết là tài liệu gì tạo thành, trên xích sắt này có khắc đầy phù văn, những phù văn này không có ánh sáng, có thiên địa nguyên khí vây chung quanh.

- Ta đi dọc theo xích sắt này xuống dưới.

Lâm Minh cúi đầu bái Vạn Cổ Ma Khanh, sau đó hắn tới bên cạnh xích sắt và đi xuống.

Trong Vạn Cổ Ma Khanh vô cùng to lớn, thân ảnh Lâm Minh nhảy xuống giống như hạt bụi, chẳng có ý nghĩa gì.

Vì an toàn nên Lâm Minh không có lựa chọn phi hành, so với phi hành thì đi theo xích sắt càng không khiến ai chú ý tới.

Xích sắt vừa thô vừa to, lại vô cùng lạnh giá, trong đó ẩn chứa một đạo lực lượng mênh mông, Lâm Minh bước lên giống như con kiến đang bò lên đại thụ.

Khi Lâm Minh không ngừng xâm nhập Vạn Cổ Ma Khanh, hắn cảm giác mình như đi qua một dòng sông lịch sử cổ xưa.

Vạn Cổ Ma Khanh thật sự là quá sâu, Lâm Minh tốc độ leo xuống cũng không nhanh, lần mò thế này suốt ba ngày ba đêm, hắn đánh giá mình đã xâm nhập mấy ngàn dặm trong Vạn Cổ Ma Khanh. Nhưng mà mấy ngàn dặm hay không triệu dặm cũng chẳng ý nghĩa gì.

Ba ngày này Lâm Minh không không gặp chút nguy hiểm nào, trong Vạn Cổ Ma Khanh vô cùng tĩnh mịch. Trừ hỏa diễm thiêu đốt thiên địa nguyên khí ra, Lâm Minh rốt cuộc không cảm thấy chút chấn động nào cả.

Thời gian ngày từng ngày qua đi.

Lâm Minh đã đi theo xích sắt mười ngày, xâm nhập vạn dặm Vạn Cổ Ma Khanh.

Cho dù ngẩng đầu nhìn trời hay là nhìn chung quanh chỉ là thạch bích đỏ sậm thô ráp, hoàn toàn không thấy điểm cuối.

Lâm Minh đi từng bước một, vững bước hướng xuống phía dưới, không biết phải đi tới khi nào, Lâm Minh cũng không nóng nảy, thiên địa tinh khí trong Vạn Cổ Ma Khanh không ngừng gột rửa, với Lâm Minh thì đây là tu hành.

Lâm Minh thu liễm khí tức, cẩn thận từng li từng tí nhưng không có nguy hiểm nào cả.

Lâm Minh xâm nhập vào trong Vạn Cổ Ma Khanh một vạn năm nghìn dặm thì nhìn thấy thạch bích dị dạng, Lâm Minh tới gần nó thì đột nhiên có một con thằn lằn lớn duỗi móng vuốt chụp thẳng vào Lâm Minh.

Ánh mắt Lâm Minh có chút co rụt lại, phản xạ có điều kiện cầm trường thương ra, lôi hỏa song sắc quang mang đan vào, chỉ nghe xoẹt một tiếng vang và thằn lằn bị đâm xuyên qua người.

- Chết?

Trong lòng Lâm Minh chấn động, dễ dàng chết như vậy?

- Lâm Minh coi chừng!

Giọng của Mộ Thiên Tuyết vang lên trong đầu Lâm Minh, một sát na kia Lâm Minh cảm giác tinh thần chi hải rung mạnh, một đạo ý niệm tà ác xông vào linh hồn Lâm Minh. - Quả nhiên không có dễ dàng giết chết như vậy!

Lâm Minh vẫn không buông lỏng cảnh giác, cho dù Mộ Thiên Tuyết không nói hắn vẫn kịp phản ứng.

Năng lương Thần Mộng quán chú vào tinh thần chi hải, mi tâm của Lâm Minh có thần quang bắn ra, Hồng Mông chiến linh như dũng sĩ xung trận.

Chỉ nghe xoạt xoạt xoạt vang len, đạo lực lượng này đánh tan hơn mười con tà linh xông tới.

Mười con tà linh này giống như có sinh mạng, chúng ra sức giãy dụa và dung hợp cùng nhau.

- Thực ương ngạnh!

Lâm Minh vẫn đâm ra một thương, lôi hỏa song kiếp đâm thẳng, thiên kiếp tẩy lễ làm tà linh không chịu nổi, tan thành mây khói.

- Là sát khí hóa thành tà linh.

Mộ Thiên Tuyết nói ra, nàng xác định đây không phải là sinh vật thái cổ hơn vạn năm trước, nếu không chắc có lẽ không yếu như vậy.

Cửa động Vạn Cổ Ma Khanh dường như có khí tức còn sót lại của Hỗn Nguyên Thiên tôn, tà linh không dám tới gần, mà trong cái hố này cũng chứa đầy khí tức của Hỗn Nguyên Thiên tôn, cho nên cũng sinh ra nhiều tà linh.

- Ân? Trọng lực cải biến!

Sau khi giết tà linh, Lâm Minh phát hiện trọng lực trong Vạn Cổ Ma Khanh sinh ra biến hóa quỷ dị.

Càng đi về phía dưới trọng lực hơi nghiêng, cuối cùng chậm rãi chuyển hướng qua bên cạnh, giống như trong thạch bích của Vạn Cổ Ma Khanh có lực lượng nào đó hấp dẫn các lực lượng hội tụ vào dây.

Lâm Minh đi thêm chốc lát, nhẹ nhàng buông lỏng tay và đừng vững trên mặt đất.

Cảm giác tựu cùng ở trên đất bằng hoàn toàn đồng dạng.

Đi vài bước Lâm Minh lại phát hiện có nhiều tà linh, mà những tà linh này ngủ đông hoặc ẩn nấp, nếu như không có người đi vào thì chúng tựu giống như tảng đá, không có bất kỳ tánh mạng nào, mà một khi có người tới gần lại giống như cá mập thấy máu, lập tức bạo lên.

Những tà linh này chẳng phải đối thủ của Lâm Minh, hắn dùng lôi đình chi lực quán chú vào Phượng Huyết Thương và quét qua chung quanh, tà linh dễ dàng bị tiêu diệt, chúng sẽ phát ra công kích tinh thần, cũng bị Lâm Minh dùng Hồng Mông chiến linh nhẹ nhõm hóa giải.

Luận tinh thần lực cùng lực ý chí mạnh yếu tà linh làm sao là đối thủ của Lâm Minh được.

Tà Linh vừa chết thì biến thành sát khí nồng đậm, cảnh này càng làm sát khí thêm nồng đậm, lạnh thấu xương, làm cho ngươi ta có cảm giác như đi vào thế giới chết chóc.

- Lâm Minh, loại tà linh này do sát khí và thi khí hình thành, nhiều tà linh như vậy thì chắc chắn nơi đây đã từng là chiến trường thảm thiết, hoặc là trong hầm đất giết ngàn vạn tù binh, chỉ sợ mãnh đất dưới chân chúng ta chính là chiến trường viễn cổ đấy.

Mộ Thiên Tuyết nói như vậy Lâm Minh đột nhiên cảm giác dưới chân mềm nhũn, rồi sau đó nghe được tiếng răng rắc giòn vang, có đồ vật gì bị Lâm Minh giẫm nát.

Lâm Minh cúi đầu xem xét thì hắn giẫm lên một cái hài cốt.

Bởi vì niên đại quá lâu, những hài cốt này như gỗ mục, giẫm mạnh là nát.

Hài cốt ở đây chẳng có gì lạ cả.

Nhưng mà đi tới hài cốt càng ngày càng nhiều.

Những hài cốt này có đã mục nát nhưng vẫn sáng óng ánh, hoàn hảo không tổn hao gì giống như thủy tinh tạo thành.

Những hài cốt này sau khi chết hơn mười vạn năm, di cốt vẫn sáng như thủy tinh, hơn phân nửa là chuyên dùng bí pháp rèn luyện bản thân mình, hoặc là võ giả luyện thể.

- Những xương cốt thủy tinh này là Thánh tộc lưu lại?

Lâm Minh suy nghĩ như thế chỉ là bình thường, Thánh tộc chính là chủ tu Luyện Thể Thuật, sau khi chết vẫn lưu lại một ít hài cốt là đương nhiên.

Nhưng mà Mộ Thiên Tuyết khẽ lắc đầu.

- Không phải Thánh tộc!

- Ah?

Trong lòng Lâm Minh khẽ động, mà lúc này Mộ Thiên Tuyết từ trong không gian ma phươn bay ra, cứ như vậy lăng không trôi nổi ở giữa không trung.

Nàng nhìn qua hài cốt thủy tinh trước mặt và nói:

- Lâm Minh, nhìn những hài cốt thủy tinh này nội tâm của ta ẩn ẩn đau đớn, kỳ thật ta cũng không biết những hài cốt thủy tinh này, nhưng thực chất bên trong lại có cảm giác huyết nhục tương liên với chúng... Có lẽ đây là hài cốt Thái Cổ Thần Tộc còn sót lại...

- Thái Cổ Thần Tộc!

Trong lòng Lâm Minh cả kinh, chết nhiều Thái Cổ Thần Tộc như vậy? Hỗn Nguyên Thiên tôn và Thái Cổ Thần Tộc có quan hệ thế nào? Tiền bối tàn hồn không phải nói Thái Cổ Thần Tộc có số lượng rất ít sao? Tại đây chết nhiều như thế?

Mộ Thiên Tuyết lắc đầu nói:

- Ta cũng không rõ ràng lắm, ta chỉ kế thừa thân thể Huyền Tình Thiên Hậu tiền bối mà thôi, không có kế thừa trí nhớ, Thái Cổ Thần Tộc có bao nhiêu ta không biết, nhưng ta đại khái có thể khẳng định những hài cốt thủy tinh này là do Thái Cổ Thần Tộc lưu lại...

Mộ Thiên Tuyết phụ thân vào Huyền Tình Thiên Hậu, không có tránh né bị Huyền Tình Thiên Hậu ảnh hưởng, đối với thần tộc có cảm giác thân thiết khó hiểu.

- Lâm Minh, ngươi còn nhớ rõ khối ngọc bội trên người thần nữ không?

Mộ Thiên Tuyết nói lời này Lâm Minh tự nhiên sẽ không quên.

Lúc ấy Lâm Minh lần đầu tiên tiến vào thần nữ cổ mộ, hắn từ trên người thần nữ lấy khối ngọc bội xuống, hiện tại hắn vẫn giữ.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-2474)