← Ch.1677 | Ch.1679 → |
Ngay sau đó trong tay của hắn cầm Phượng Huyết Thương, trong thời gian ngắn đánh ra ngàn vạn thương, mỗi một thương đều mang theo lực lượng đủ đánh nát ngôi sao, đánh nổ tung bộ hài cốt khác.
Thời điểm này Mộ Linh Nguyệt cũng ra tay, mười ngón tay của nàng cầm phù văn hình bán nguyệt, đón gió bạo trướng, trực tiếp đánh nát hư không, giam cầm hài cốt cầm cốt đao vào giữa không trung.
Sau đó phù văn màu bán nguyệt bắn ra hào quang sáng ngời, giống như lưỡi dao sắc bén chém vô số hài cốt thành phấn vụn.
Thân ảnh Thiên Đồ lóe lên, hắn biến mất như quỷ mị, xuất hiện sau lưng một hài cốt, Kim Đao của hắn chém thẳng vào đầu lâu hài cốt.
Hài cốt võ sĩ nhanh chóng nổ tung thành phấn vụn, đổ rào rào đón gió biến mất.
Cả quá trình diễn ra trong mấy hô hấp.
Bốn hài cốt biến mất, không gian trước mặt vỡ vụn, phù văn đen kịt bay đầy trời.
Những ngọn núi chính và dòng sông cuồn cuộn ở phương xa biến mất không thấy gì nữa.
Ánh sáng chung quanh nhanh chóng ảm đạm xuống.
Hàn khí và tử khí khôn cùng không ngừng lan tràn ra chung quanh.
Dưới chân bọn họ là đủ loại lạc ấn và ấn ký của hung thú, những lạc ấn này tỏa ra hào quang kỳ lạ.
Hào khí vốn âm trầm biến thành hào khí khủng bố.
- Loại địa phương này...
Nhìn qua trước mặt tối tăm, giống như không có điểm cuối cùng, trong tay Tiểu Ma Tiên xuất hiện một đám lửa nhỏ.
Bóng đêm bị xua tan, trước mặt là một hành lang.
Mọi người cả kinh, chỉ thấy trong hành lang trước mặt là những thi hài vụn vặt.
Mỗi thi hài có màu sắc không giống nhau, trong đó một ít là màu vàng lợt, còn có một ít thi hài màu tử kim.
Thi hài màu vàng lọt càng thuần túy, trên người tỏa ra tử khí càng mạnh hơn nữa.
- Đây hẳn là một cổ mộ...
Lâm Minh chậm rãi nói ra. Từ đồ án trên vách tường chung quanh đã có thể thấy được.
- Những ngọn núi và dòng sông vừa rồi không ngờ là ảo cảnh.
Phạm Hoa Hoa nhíu mày, ảo cảnh vừa rồi hắn không có nhìn ra. May mắn những thi hài màu vàng lọt đó không mạnh, nếu như chúng có thực lực Giới Vương thì hắn vừa rồi đã nguy hiểm.
- Chung quanh đều có dấu diếm trận pháp không gian. Không thể hành động thiếu suy nghĩ, vừa rồi chính là xúc động trận pháp, bị truyền tống tới nơi này!
Lâm Minh tỉnh táo phán đoán.
Hắn đến bây giờ mới biết vừa rồi khi tiến vào vì sao có cảm giác bất an.
Bởi vì hắn phát hiện tất cả đều phù hợp với pháp tắc Tu La Thiên Đạo, hơn nữa rất nhiều nơi có pháp tắc mà hắn không hiểu nổi.
Những pháp tắc cùng bố trí trận pháp liên hệ chặt chẽ cùng một chỗ, hơi chút xúc động sẽ có phiền toái lớn.
Mọi người nghe Lâm Minh nói thế thì rùng mình, nếu như khắp nơi đều có trận pháp bẩy rập, như vậy phải cẩn thận hơn rất nhiều.
Nhưng mà trước mặt Lâm Minh, dường như dự cảm với trận pháp rất mạnh...
Phạm Hoa Hoa cùng Thiên Đồ cũng phải xem lại Lâm Minh, tuy không muốn thừa nhận, nhưng mà bọn họ không thể không thừa nhận, Thần Văn Sư trẻ tuổi phát minh ra "Lâm ký tự" này đúng là khác biệt với những gì nghe nói.
- Các ngươi đi theo sau lưng của ta, chú ý bước chân của ta. Trận pháp này ta đã xem qua trong điển tịch cổ...
Lâm Minh thuận miệng tìm một lý do, tuy những người khác cảm giác thứ gọi là điển tịch cổ của Lâm Minh có chút không hợp thói thường, nhưng mà tới lúc này bọn họ không cần hoài nghi làm gì.
Phát giác được chung quanh có trận pháp kỳ dị, dung hợp ảo cảnh cùng pháp tắc Tu La Thiên Đạo, Lâm Minh dẫn đường ở phía trước.
Dù sao hắn lĩnh ngộ pháp tắc Tu La Thiên Đạo đã càng ngày càng thâm thúy, có thể bằng vào lĩnh ngộ này khám phá ra một ít trận pháp bẫy rập...
Thiên Đồ đi theo sau lưng Lâm Minh, cẩn thận quan sát bốn phía, bảo vệ tốt sau lưng Lâm Minh, trong thí luyện cuối cùng chỉ có chung sức hợp tác mới có thể đi được xa hơn.
Mộ Linh Nguyệt vốn là sát thủ kiệt xuất, trong tay xuất ra một chiếc nhẫn chiếu sáng rạng rỡ, tỏa ra từng sợi linh khí bén nhọn, cát qua hư không, là một kiện linh bảo hiếm thấy. Một đoàn người bắt đầu đi theo sau lưng Lâm Minh, cẩn thận từng li từng tí tiến lên trong hành lang.
Trên đường đi dựa vào cảm giác kinh người của Lâm Minh, bọn họ tránh được rất nhiều trận pháp và bẫy rập.
Trong hành lang tối tăm này, một đạo tử khí bao phủ các nơi.
Trong hành lang còn lưu lại vết rách và vết máu. , những vết máu này đã khô, khó phân biệt được niên đại.
Hiển nhiên ở nơi này nhiều năm trước diễn ra chém giết rất kịch liệt.
Đi chưa được vài bước, phía trước cách vách tường không xa đột nhiên có động tĩnh kỳ lạ truyền tới.
Vách tường này có đồ án kỳ lạ.
Những đồ án này dùng chất lỏng kỳ lạ hoàn thành, chúng nó cao khoảng ba trượng. Trên đồ án là hình ác quỷ hai sừng, có răng nanh mọc dài...
Tuy những thứ này là hình vẽ, nhưng mà không biết vì cái gì Lâm Minh lại cảm thấy hai mắt ác quỷ bắn ra tinh quang, đang nhìn chằm chằm vào mọi người, ánh mắt đầy tham lam...
- Lâm công tử?
Phạm Hoa Hoa lúc này áp thấp giọng hỏi.
Lâm Minh hơi trầm ngâm, nhìn qua những đồ án trong hành lang này, chủ nhân Tu La Lộ thủ đoạn thông thiên, đây là không gian thí luyện cuối cùng, chuyện cổ quái gì cũng có thể xảy ra.
Hai người đều cảm giác được những đồ án kia quỷ dị, nhìn qua thì thấy chúng đang nhúc nhích.
Khoảng cách với chúng càng ngày càng gần.
Những người khác nhao nhao cảnh giác lên.
Phốc phốc --
Trong lúc đó đồ án ác quỷ bắn ra hắc khí khủng bố, từng con ác quỷ mặt xanh nanh vàng hiện ra.
Trong không khí xuất hiện vị đạo tanh hôi khó ngửi.
Lúc này trên vách tường có hai ngọn đèn dầu, trên đỉnh đầu đều có ác quỷ hiện ra, từ bốn phương tám hướng công kích đám người Lâm Minh và Mộ Linh Nguyệt, trong nháy mắt bao vây bọn họ.
Vốn chỉ có mấy con ác quỷ, không nghĩ tới lại nhiều như vậy, còn giấu sâu như thế, thật sự khiến đám người Lâm Minh vô cùng kinh ngạc.
Đương nhiên cũng chỉ là kinh ngạc mà thôi.
Tà Thần Chi Thụ từ trong người Lâm Minh tiến ra ngoài, từng đạo lôi đình từ trong lòng bàn tay Lâm Minh bay ra, bao phủ ác quỷ trong thông đạo, đánh thẳng vào người của chúng.
Thời điểm này trong tay Mộ Linh Nguyệt xuất hiện vòng tròn hình trăng lưỡi liềm, tỏa ra từng đạo quang mang màu xanh.
Mỗi tia sáng màu xanh trong không khí từ từ bành trướng, sau khi chạm vào người của đám ác quỷ thì nổ tung mạnh mẽ, công kích rất quỷ dị.
Phạm Hoa Hoa hất tay áo lên, từng lưỡi kiếm chém giết các nơi. Chém đứt hư không, trực tiếp quét qua từng con ác quỷ, chém chúng thành hai đoạn...
Trong chốc lát trong hành lang yên tĩnh lại, trên vách tường đồ án ác quỷ đã ảm đạm đi rất nhiều.
- Đi thôi.
Đám người Lâm Minh không có chờ đợi, tiếp tục đi vào sâu bên trong.
Trên đường đi gặp được mấy lần hung hiểm. Nhưng mà hung hiểm luôn được Lâm Minh phát hiện trước tiên, kịp thời nhắc nhở.
Vốn các loại tập kích khó lòng phòng bị, bây giờ trở nên dễ dàng hơn nhiều.
Mà những đánh lén có thực lực không bằng tiểu đội, kể từ đó mọi người cũng không cảm thấy khảo nghiệm đầu tiên có bao nhiêu khó khăn cả.
Nhưng mà bọn họ không biết ở nơi khác, có một ít đội ngũ thực lực yếu đan chiến đấu gian khổ, bọn họ bị rất nhiều trận pháp khó lòng phòng bị cho ăn khổ, thậm chí có thương vong.
← Ch. 1677 | Ch. 1679 → |