← Ch.1844 | Ch.1846 → |
Lâm Minh dựa theo lộ tuyến trong trí nhớ phi hành, qua lại trong Lôi Vực chừng nửa nén hương đã bay vào một tòa đại điện rộng lớn, trong đại điện này, có vô số bích họa Lôi Phạt Thiên Tôn chinh chiến tứ phương ngày xưa, mỹ lệ đường hoàng, hiển nhiên đây là phủ đệ Lôi Phạt Thiên Tôn đã từng kiến tạo.
Ở chỗ này, từng tòa Lôi Thạch giống như ngọn núi giống như chiếu rọi khiến đại điện sáng như ban ngày.
Từng đạo khí tức Lôi Đình bổn nguyên pháp tắc nguyên thủy nhất tràn ngập khắp mỗi ngóc ngách đại điện.
Nơi khí tức Lôi Đình bổn nguyên pháp tắc nồng nặc nhất chính là tại Vương Tọa trong đại điện kia.
Chín đầu Lôi Long xoay quanh phía trên Vương Tọa, tản mát ra lực lượng cuồng bạo vô tận khiến người phải kính sợ.
Lâm Minh thân hình như điện, xé rách hư không, lập tức đã đến trên Cửu Long Vương Tọa kia.
Hắn được Lôi Phạt Thiên Tôn chỗ thừa nhận, trong ý thức hải cũng có tàn hồn của Lôi Phạt Thiên Tôn tồn tại, bởi vậy tản mát ra Lôi Đình khí tức kỳ dị nguyên vốn thuộc về Lôi Phạt Thiên Tôn.
Chín đầu Lôi Long kia vừa mới cuồng bạo Xi.. Xiiii.. một tiến đã lập tức nhận ra khí tức của Lôi Phạt Thiên Tôn từ trên người Lâm Minh, lập tức giống như con mèo nhỏ nỉ non một tiếng, ngoan ngoãn chui vào trong Cửu Long Vương Tọa.
Toàn bộ Vương Tọa, nhìn qua cao cao tại thượng, uy nghiêm tôn quý.
Nhưng Lâm Minh lại biết, đây chẳng qua chỉ là biểu tượng của Lôi Phạt Chi Kiếm.
Kỳ thật Vương Tọa chính là do chuôi của Lôi Phạt Chi Kiếm biến thành.
Hai cánh tay trèo lên Vương Tọa lên, dồn khí đan điền, khí huyết lực lượng vô cùng vô tận lập từ trào lên hai tay.
Cửu Long Vương Tọa vốn cắm thật sâu trong đại điện lôi tinh thạch lại cứ thế dưới lực lượng tiếp cận trăm tỷ của Lâm Minh làm vang lên một tiếng xoèn xoẹt
Đại điện như núi cao mãnh liệt run rẩy thoáng một phát, rốt cục có một đoạn thân kiếm chói mắt bị rút ra...
Một cổ khí tức vô cùng xa xưa từ trên đại kiếm truyền đến.
Còn mang theo tiếng Xi.. Xiiii.. hưng phấn, có vài đạo Lôi Long hơi mảnh từ trên thân kiếm tán dật ra, trực tiếp xuyên thủng không gian chung quanh thành vô số lỗ nhỏ.
Mới chỉ rút ra một đoạn nhỏ, Lôi Phạt Chi Kiếm đã lộ ra vẻ cường đại của nó -- đây tuyệt đối là một kiện Thiên Tôn Linh Bảo đỉnh cấp!
Lâm Minh toàn thân khí huyết ngập trời, bắt đầu từng đoạn, từng đoạn, chậm rãi không ngừng rút Lôi Phạt Chi Kiếm kia lên
Toàn bộ Lôi Thần đại điện, bắt đầu không ngừng run rẩy, phảng phất như đang rên rỉ, tùy thời đều có khả năng bị sụp đổ vậy.
Ầm ầm, cuối cùng thoáng một phát, Lôi Phạt Chi Kiếm lớn cả trăm trượng rốt cục cũng bị Lâm Minh hoàn toàn rút ra.
Trong thời gian ngắn, Lâm Minh cũng cảm giác được phảng phất như có một đầu Lôi Long cuồng bạo đang run rẩy trên tay mình, muốn đào thoát.
Nhưng chợt tàn hồn của Lôi Phạt Thiên Tôn lại có chút khí tức tán dật ra.
Vừa đụng vào tàn hồn khí tức kia, Lôi Phạt Chi Kiếm phảng phất như đang sợ hãi, rõ ràng bắt đầu nhanh chóng thu nhỏ lại, khí tức chống cự không ngừng yếu bớt.
Lâm Minh trong lòng biết tận dụng thời cơ, dị lực của Tà Thần Chi Thụ nhanh chóng tràn vào như thủy triều.
Tạch tạch tạch, trên đường đi dễ như trở bàn tay, Lôi Long du động, Hỏa Phượng thiêu đốt, Lâm Minh không ngừng dung hợp lực lượng trong Lôi Phạt Chi Kiếm, lưu lại lạc ấn của mình trên chuôi kiếm này.
Bản thể Lôi Phạt Thiên Tôn đã sớm tử vong, chuôi kiếm nầy từ ý nghĩa nào đó mà nói đã là vật vô chủ, cũng chỉ có tàn hồn của Lôi Phạt Thiên Tôn và chút ý chí lưu lại trong kiếm, nhưng chút ý chí ấy đã dưới sự chủ động phối hợp của Lôi Phạt Thiên Tôn bị triệt để thu hồi lại.
Vì vậy chuôi kiếm này chống cự không được bao lâu đã trở thành bảo vật của Lâm Minh.
Lôi phạt chi kiếm bị Lâm Minh nhổ ra, cả lôi thần đại điện như sống lại.
Phù phù, phù phù --
Từng âm thanh như tiếng tim đập vang vọng, từ trong lôi phạt chi kiếm truyền tới.
Mỗi lần nhảy một cái, cả thậm chí gạch đá trong đại điện không biết làm từ chất liệu gì, đều cộng minh cùng với nó.
- Lôi nguyên! Đây chính là cực phẩm lôi nguyên ngày xưa Lôi Phạt Thiên Tôn sử dụng.
Biết rõ thứ dưới lôi phạt chi kiếm này là cái gì, Lâm Minh hít sâu một hơi, lôi nguyên này với hắn mà nói còn trọng yếu hơn lôi phạt chi kiếm.
Lôi Phạt Thiên Tôn lưu lại lôi nguyên, nhìn qua nó chẳng khác gì lôi long nhỏ, lập loè màu trắng bạc nằm trong huyệt sâu dưới đất.
Thân thể thì nhỏ nhưng mà mỗi bộ phận thân thể của nó đều có một lực lượng không ai có thể chống cự, là lực lượng lôi đình bổn nguyên có thể phá hủy tất cả, bắt đầu chui ra khỏi thân thể của nó, xuyên thủng hư không, tiến vào không gian chung quanh.
Chung quanh lôi nguyên còn có còn có cỏ cây thực vật như lôi đình, sinh cơ bừng bừng.
Hủy diệt cùng sinh cơ hòa làm một thể, đây chính là điểm cường đại khủng bố của lôi đình.
Rất hiển nhiên, bởi vì nó tồn tại cho nên lôi vực mới trường tồn trong mười vạn năm.
- Chính là nó.
Lâm Minh cẩn thận vươn tay tìm kiếm một chút, còn không có đụng chạm lôi nguyên, Lâm Minh cảm giác từng adodj lôi quang màu trắng bắn ra, bắn vào cánh tay của hắn.
Thân thể Lâm Minh cường hãn như thần thú, rõ ràng bị lôi quang màu bạc này đâm vào cánh tay như kim châm đau đớn.
Cảm nhận được những đau đớn này, trong nội tâm Lâm Minh ngược lại hơi mừng rỡ, lực lượng lôi nguyên cường hãn. Làm càng phi thường hài lòng.
Đã quyết định chắc chắn, chân long chi huyết trong người Lâm Minh bắt đầu khởi động, một tầng lân giáp bao phủ cánh tay của hắn.
Hắn trực tiếp bắt được lôi nguyên nhỏ bé này.
Chân long lân giáp gia trì cánh tay, lôi nguyên tỏa ra lôi điện cường đại chỉ lưu lại dấu vết mờ mờ trên lân giáp.
Nắm chặt lôi nguyên, Lâm Minh đột nhiên phát hiện trong tay như cầm một hằng tinh, năng lượng ẩn chứa trong lôi nguyên đã không thể tưởng tượng.
Ngay sau đó lôi nguyên giống như biến thành lốc xoáy lôi đình, cộng minh với lực lượng lôi điện khổng lồ ở bốn phía.
Cơn xoáy kêu gào--
Trong hoàng kiêm đại điện, từng khối lôi tinh thạch bắn ra vô số lực lượng lôi đình.
Trong bích họa chung quanh ẩn chứa lôi đình bổn nguyên. Tản mát ra hào quang sáng ngời chói mắt.
Ngay sau đó bên ngoài hư không của hoàng kim đại điện, sâu trong lôi vực vô tận, một tia chớp tử kim, hoàng kim... Ngân bạch... Đặc biệt mỹ lệ lao vào trong hoàng kim đại điện.
Lực lượng lôi đình vô cùng vô tận toàn bộ rót vào trong lôi nguyên.
Loại tràng cảnh này tiếp tục trong một nén hương, Lâm Minh cảm thấy lôi nguyên trong tay càng ngày càng nặng, cũng càng ngày càng tinh thuần.
Lôi nguyên tán dật từng tia lôi điện ti tí, trực tiếp xuyên thủng qua hư không, tạo thành không gian phong bạo khủng bố.
Hô --
Mãi cho tới khi lôi nguyên bất động, Lâm Minh lúc này mới thở ra một hơi.
Mà lúc này hoàng kim đại điện vẫn còn lôi điện tán dật, nhưng nó chẳng khác gì người bệnh nặng mất máu, mất đi sáng bóng ngày xưa.
Cả đại điện đều ảm đạm, lôi tinh thạch đang tỏa ra hào quang yếu ớt. Những bích họa huyết tinh mà Lôi Phạt Thiên Tôn chinh chiến ngày xưa, ánh sáng âm u và dữ tợn như ác ma, ai nhìn qua cũng hoảng sợ.
← Ch. 1844 | Ch. 1846 → |