← Ch.1858 | Ch.1860 → |
Đồng thời Lâm Minh cũng từ trong trí nhớ của Lôi Phạt Thiên Tôn tìm hiểu được đại chiến mười vạn năm trước.
Chiến đấu từ đầu đến cuối cũng không kém bao nhiêu phỏng đoán của Lâm Minh, nhưng mà đáng tiếc là, trí nhớ của Lôi Phạt Thiên Tôn đứt gãy lúc trúng một kích mạnh nhất của Hỗn Nguyên Thiên Tôn, xỏ xuyên qua Thiên Diễn Tinh, về sau linh hồn của hắn rơi lả ta, nguyên khí hao hết, chỉ để lại một đám tàn hồn.
Chuyện xảy ra đằng sau Lôi Phạt Thiên Tôn cũng không biết.
Cứ như vậy một tháng trôi qua.
Một ngày này Lâm Minh đang tĩnh tọa đột nhiên đứng dậy, hắn muốn rời khỏi nơi ở của Nhân tộc.
- Công tử, ngươi có việc?
Uyển Nguyệt kinh ngạc nói. - Ân.
Lâm Minh cũng không nói nhiều, thân thể bay lên trời, bay thẳng tới ngọn núi chính của Tiểu Cực Cung.
Trước đó hắn cũng hiểu trong lúc nói chuyện với Ngọc Lạc cùng tên trưởng lão Tiểu Cực Cung, thời gian mở nguyên mộng chiến trường chỉ còn mấy ngày.
Mà trên thực tế, hiện tại Tiểu Cực Cung, trên quảng trường tụ tập một đám đệ tử, những đệ tử này đều là người nổi bật trong Tiểu Cực Cung.
Trong đó có một đám đệ tử hạch tâm tuấn kiệt, trừ chuyện đó ra có không ít môn nhân Tiểu Cực Cung tuổi không nhỏ, những người này đều có tu vị ngoài Thánh Chủ, là lực lượng trung kiên của Tiểu Cực Cung.
- Còn có ba ngày chính là thời gian nguyên mộng chiến trường khai chiến, các ngươi tiến vào nguyên mộng bên chiến trường phải ngây ngốc ba năm.
Đứng trước dám đệ tử Tiểu Cực Cung, một lão giả áo bằng trắng khí độ bất phàm, lão giả này chính là phó cung chủ Tiểu Cực Cung.
- Trong ba năm, các ngươi gặp đủ loại địch nhân, kể cả đối thủ tông môn khác, kể cả ác mộng thú, trảm giết bọn chúng sẽ có điểm tích lũy.
- Mà điểm tích lũy nhiều có thể đổi được ban thưởng không thể tưởng tượng.
- Trừ Tiểu Cực Cung ban thưởng tài nguyên ra, trọng yếu nhất, còn có ban thưởng kinh thiên của nguyên mộng vũ trụ!
- Nguyên mộng vũ trụ ban thưởng, không phải chuyện đùa, truyền thuyết nguyên mộng vũ trụ là thủy tổ Hồn Tộc sáng tạo ra, bên trong có cơ duyên không thể tưởng tượng, tới cấp bậc cao nhất, ngay cả Chân Thần còn động tâm.
- Đương nhiên, những chuyện này quá xa với các ngươi, các ngươi có thể ở Thiên Nguyên giới lấy được chỗ cắm dùi đã đủ để tự ngạo, sẽ khiến con đường võ đạo của các ngươi về sau thuận buồm xuôi gió!
- Các ngươi có lẽ rõ ràng, hôm nay là một hồi tạo hóa của các ngươi, cũng là cơ hội của các ngươi! Tiểu Cực Cung những năm này tại Thiên Nguyên giới trong thế lực Giới Vương biệu hiện không tốt, lúc này thành tích liên quan tới vận mệnh của tông môn! Thiên Nguyên Thiên Tôn đã bắn tiếng, ai ở trong nguyên mộng chiến trường biểu hiện xuất chúng, hắn sẽ thu người đó làm đệ tử, các ngươi nên biết, được Thiên Nguyên Thiên Tôn thu làm đệ tử là khái niệm gì!
- Cái khác không nói, nếu ai có thể được Thiên Nguyên Thiên Tôn thu làm đệ tử, như vậy hắn chính là người lựa chọn hạ nhiệm cung chủ của Tiểu Cực Cung! Ngày sau nếu là có thể đột phá Giới Vương cảnh, hắn chính là thái thượng trưởng lão!
Lão giả áo trắng lời lẽ hùng hồn, đệ tử Tiểu Cực Cung đứng dưới nghe được thì nhiệt huyết sôi trào.
Được Thiên Nguyên Thiên Tôn thu làm đệ tử, trở thành hạ nhiệm cung chủ Tiểu Cực Cung!
Trừ chuyệ đó ra, còn có ban thưởng kinh thiên của nguyên mộng vũ trụ và tài nguyên của Tiểu Cực Cung đến đỡ.
Cơ hội tốt như vậy bọn họ sao bỏ qua/
Cũng là bởi vì, Tiểu Cực Cung những năm này bắt đầu đi xuống dốc, hai vị Giới Vương trấn tông của Tiểu Cực Cung tuổi tác đã cao, chẳng những cảnh giới không có tinh tiến, ngược lại sinh mệnh cũng trôi qua.
Dựa theo tình huống bình thường, không tới mười vạn năm hai Giới Vương trấn tông này cảnh giới giảm xuống, trước sau té khỏi Giới Vương cảnh.
Đến lúc đó, thế lực của Tiểu Cực Cung sẽ giáng cấp.
Mà bọn họ trong thời gian mười vạn năm này lại bồi dưỡng ra cường giả Giới VƯơng, thật sự khả năng xa vời.
Cho nên Tiểu Cực Cung đã không tiếc vốn gốc bồi dưỡng một đời tuổi trẻ, nội tình tông môn tích lũy, các loại tài nguyên đều không tiếc tiêu hao lấy ra hết, hy vọng có thể được ăn cả ngã về không, bồi dưỡng ra một hậu bối ưu tú nắm giữ đại cục.
- Thỉnh cung chủ, các trưởng lão yên tâm, chúng ta tất nhiên tại nguyên mộng chiến trường mở ra truyền thuyết thuộc về chúng ta!
- Đúng rồi! Ta giúp tông môn giết ra một phiến thiên địa.
Các đệ tử Tiểu Cực Cung nhao nhao hưởng ứng, cả đám hô lên khí thế sôi sục.
Thời điểm này đột nhiên có tiếng xé gió truyền tới, một thanh niên áo lam nhanh chóng xé gió lao tới, bay đến không trung hội trường.
Thanh niên này đúng là Lâm Minh.
- Người nào?
Đám đệ tử Tiểu Cực Cung đang tuyên thệ, đột nhiên có khách không mời mà tới, bọn họ nhao nhao nhìn sang, cao tầng Tiểu Cực Cung khẽ nhíu mày, tại sao là một Nhân loại, hơn nữa đường hoàng như thế, bay trên trời cao, vô cùng vô lễ.
- Lâm Mục?
Ngọc Lạc đương nhiên ở giữa sân, nàng nhìn ra Lâm Minh, lập tức ngây người, vì sao Lam Mục đột nhiên xuất hiện.
- Lâm Mục, ngươi đang làm gì đó, mau xuống đây!
Ngọc Lạc nhức đầu, đây là chuyện gì?
Lâm Minh đáp xuống, hắn vốn định mượn danh ngạch Tiểu Cực Cung tiến vào nguyên mộng chiến trường, xem như có việc cầu người, tự nhiên sẽ không quá đường hoàng, hắn không tới đánh nhau.
- Tiểu tử, lại là ngươi!
Nam tử lông mày đỏ nhìn qua Lâm Minh, nam tử này đúng là Dật Phàm, hắn ở trên linh hạm từng có xung đột với Lâm Minh.
Hắn không nghĩ tới Lâm Minh lại vào lúc động viên nguyên mộng chiến trường thì đột nhiên xuất hiện, hắn chán sống sao.
Dựa theo quy củ của Tiểu Cực Cung, nơi trọng yếu như thế, một đệ tử cấp thấp nhảy ra chen ngang lời phó cung chủ nói chuyện, đây là tội đại bất kính.
- Ngọc Lạc, Dật Phàm, các ngươi quen hắn?
Trưởng lão áo trắng nhìn qua Ngọc Lạc, hắn nhíu mày.
- Vâng...
Ngọc Lạc kiên trì gật đầu, nàng nhìn về phía Lâm Minh, không vui nói:
- Lâm Mục, sao ngươi không ở dưới núi hảo hảo tu luyện, đến ngọn núi chính làm cái gì?
- Ngọc Lạc tiểu thư.
Lâm Minh ôm quyền, nói:
- Tại hạ nghe nói nguyên mộng chiến trường sắp mở ra, muốn được tiến vào trong đó, không biết tiến vào nguyên mộng chiến trường có hạn chế chủng tộc không?
Lâm Minh nói ra lời này toàn trường yên lặng.
Nghĩ đến một có Nhân tộc muốn tiến vào nguyên mộng chiến trường, hắn cho rằng hắn là ai!
- Ha ha ha! Chết cười ta, ngươi là một Nhân tộc lại hung hăng càn quấy! Danh ngạch tiến vào nguyên mộng chiến trường tổng cộng có chín ngàn ba trăm người, danh sách đã định ra từ ba tháng trước, trừ ba ngàn danh ngạch đề cử ra, còn lại hơn sáu nghìn danh ngạch đều tiến hành thi đấu trong đệ tử Tiểu Cực Cung chọn ra, trải qua tầng tầng sàng chọn mới xác định xuống!
- Mỗi đệ tử muốn cầm danh ngạch của Tiểu Cực Cung đều là nổi tiếng, xưng hùng trong cùng cấp bậc, khinh thường cùng tuổi! Ngươi lại dám nói mình cần có một nganh ngạch, khốn kiếp!
Dật Phàm tùy ý cười nói, tuy giọng của hắn liều lĩnh, nhưng lại nói ra tiếng lòng của võ giả Hồn tộc, bọn họ đều cảm thấy đầu óc của Lâm Minh là nước vào, ngu xuẩn.
- Ah? Danh ngạch đã xác định?
Thời điểm này, đột nhiên Lâm Minh mở hai mắt ra, hắn nhíu mày.
Ngay lúc vừa rồi, Lâm Minh tản mát cảm giác ra, bắt được một cảnh khiến nội tâm của hắn không thoải mái.
Do dự một chút, Lâm Minh đứng lên đi ra ngoài cửa.
Cảm giác giám thị vẫn theo đuôi Lâm Minh...
- Giao ra đây, nếu không ngươi sẽ đẹp mắt!"
Một giọng nói lạnh như băng vang lên, trong lời nói mang theo ý cay nghiệt.
Trong phòng nha hoàn, hai thiếu nữ tay chống éo đang vây quanh một tiểu nữ tử mười lăm mười sáu tuổi.
Gương mặt nhỏ nhắn của nữ tử này hơi trắng, nàng nắm chặt tay nhỏ, vô ý thức che ở trước ngực, biểu hiện ra sợ hãi bất lực trong lòng của mình.
- Ngươi là tiểu tiện nhân, ta đánh chết ngươi, nhanh giao ra đây, chúng ta vừa mới tiến vào phòng đã nhìn thấy ngươi thu hồi chai thuốc, cũng nghe thấy mùi thuốc, đừng mong phủ nhận!
Hai thiếu nữ này là nha hoàn Hồn Tộc, các nàng đang đòi hỏi tiểu nữ hài Nhân tộc, chính là bình đan dược mà Lâm Minh đưa cho tiểu nữ hài này.
Đối với Lâm Minh mà nói đây là đan dược không có tác dụng gì, nhưng mà đối với mấy nha hoàn đang kẹt ở Hậu Tiên, không tiến vào Tiên Thiên mà nói, đây chính là linh dược khó gặp.
Lúc trước mấy nha hoàn này vào trong phòng Lâm Minh, chỉ nghe được mùi thuốc đã có thể phân biệt rõ những đan dược này trân quý, đây tuyệt đối là linh dược duyễn khí bồi nguyên, cho dù là Nhân tộc, hay là đối với Hồn Tộc đều có chỗ tốt.
Cho nên bọn họ sinh ra lòng cướp đoạt, trước đó ở trước mặt Lâm Minh các nàng không có lộ ra, dù sao Lâm Minh tuy xuất thân chủng tộc hèn kém, nhưng nhìn qua chỉ sợ là võ giả ngoài Mệnh Vẫn Kỳ, các nàng không phải đối thủ, nhưng mà hiện tại đan đã rơi vào trong tay tiểu nữ hài, vậy không cần khách khí.
Đừng nhìn các nàng bình thường khúm núm trước người khác, nhưng trước mặt nha hoàn Nhân tộc thì rất hung ác, nha hoàn Nhân còn phải giặt quần áo cho các nàng, bị các nàng phân công.
- Nhanh lên! Loại đan dược này không phải Nhân tộc các ngươi xứng dùng.
Trong mấy nha hoàn này cũng có một đại đầu lĩnh, ả nắm cổ áo tiểu nữ hài. Bàn tay tất vào mặt "Ba ba ba", uy hiếp mười phần.
- Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt đúng không? Xem chúng ta xé nát mặt của ngươi ra.
Đại nha hoàn này nắm lấy gò má phấn điêu ngọc trạch của tiểu nữ hài chậm rãi vặn vẹo, trên mặt mang theo nụ cười khoái ý, mà mặt của tiểu nữ hài bị vặn đỏ lên.
Trong mắt tiểu nữ hài đầy nước mắt, nàng cố gắng mở to hai mắt không cho nước mắt lưu lại. Nàng cầm chặt tay nhỏ, cắn răng nói:
- Đây là thứ công tử cho ta, không phải cho các ngươi.
- Ha ha! Ta thấy tên Nhân loại kia vừa ý tiểu tiện nhân ngươi rồi, muốn lấy ngươi làm thiếp đúng không? Ngươi cho rằng ngươi là ai? Cũng không lấy nước tiểu soi mặt của mình, một nha hoàn Nhân tộc xuât thân hèn kém, chết cũng không ai chú ý tới. Có chết cũng ném ra ngoài cho chó ăn! Đừng nói là ngươi, cho dù là ‘ công tử ’ trong miệng của ngươi cũng suýt bị đóng thành băng, tính toán là cái rắm gì! Hắn trong chúng ta đúng là cao thủ, nhưng mà trong Tiểu Cực Cung còn có trưởng lão, hộ pháp, đệ tử hạch tâm, trước mặt bọn họ hắn còn không bằng con chó.
Nha hoàn kia nói xong liền đẩy nữ hài tử.
Tiểu nữ hài một đứng không vững gã vào góc tường, đầu đâm vào mặt tường phát ra tiếng "Đông" trầm đục.
Nàng không có kinh nghiệm luyện thể lục trọng mà là trực tiếp tụ nguyên, cái va chạm này làm hai mắt hoa lên. Trời đất quay cuồng, nhưng mà nàng vẫn cắn răng nắm chặt tay nhỏ, quyết không buông tay.
Ở đây Hồn tộc có địa vị thống trị, Nhân tộc bị kỳ thị nghiền ép, tiểu nữ hài này rất rõ, thực lực là tất cả.
Nàng sẽ bị người ta tùy ý thịt cá, cũng là do thực lực thấp kém.
Mà nàng là tiểu nữ hài Nhân tộc. Bị người ta giết chết, thái bổ cũng là chuyện bình thường.
Mà bây giờ nàng vất vả đạt được cơ hội, đạt được công tử kia ban thưởng linh dược, khiến cho nàng nhìn thấy hy vọng đột phá, cứ như vậy buông tha thì nàng không cam tâm!
Đây có khả năng là cơ hội duy nhất giúp nàng đứng lên, đứng thẳng làm người.
- A! Vẫn xương cứng, ta động thủ đoạt cũng được, nhưng mà cướp xong thì kết cục của ngươi càng thê thảm.
Nha hoàn đầu lĩnh cười nói.
Mà thời điểm này nha hoàn bên cạnh nói:
- Trong giới chỉ đúng không!
Nha hoàn kia nói xong, lập tức đoạt giới chỉ trong tay của tiểu nữ hài, đầy là giới chỉ phẩm chất kém nhất, bên trong có một đống quần áo nữ nhân rơi ra, còn có một ít vũ khí phẩm chất bình thường, dược thảo.
Đây là đồ của tiểu nữ hài.
Đại nha hoàn một cước dẫm nát đám dược thảo thấp kém, cười lạnh nói:
- Là do con ả này che dấu, đan dược tốt nhu thế, ả ta không có thời gian luyện hóa, cũng không có khả năng một hơi ăn hết, xé nát quần áo ả ra, ả trần truồng thì từ từ mà tìm.
- Tốt!
Nha hoàn kia nói ra, lập tức lao tới xé nát quần áo của nữ hài tử, "Xoẹt xẹt" vang lên, lục lọi yếm đào của nàng. - Ah!
Tiểu nữ hài hét lên, mà hai nha càng xé càng hưng phấn.
- Tìm được! Ha ha a!
Một nữ hài cầm chai thuốc ra, mở ra thì có mấy viên đan dược như đậu nành lăn ra.
- Đan tốt! Là Bích Linh Đan hay sao? Nhìn không ra thân gia của tên Nhân tộc chết cứng kia không tệ lắm!
Mấy nha hoàn cười, sau đó nhìn qua tiểu nữ hài.
- Thu thập nàng, xé sạch quần áo sau đó treo lên!
Đại nha hoàn nói ra, thơi điểm này nàng đột nhiên cảm thấy lạnh cả người, trong nội tâm đột nhiên cả kinh, vội vàng nhảy về phía trước sau đó quay người lại.
- Ai?
Mấy nha hoàn cảnh giác, các nàng phát hiện một nam tử đang đứng sau lưng mình, sắc mặt âm trầm, mắt hàm sát cơ.
- Là ngươi!
Các nàng nhận ra Lâm Minh. Nhưng cũng không phải rất sợ hãi, các nàng cho rằng Lâm Minh không dám làm gì các nàng.
- Công tử!
Một khắc này tiểu nữ hài ở trong góc tường nhìn thấy Lâm Minh, các khổ sở, ủy khuất xông lên đầu, những nước mắt chất chứa chảy ra, lúc này như hạt châu không ngừng rơi xuống.
Đan dược bị đoạt, quần áo bị xé, trong lòng tràn ngập khuất nhục.
- Không có việc gì...
Lâm Minh mở miệng nói, trong lòng của hắn không biết có cảm giác gì, tiểu nữ hài Nhân tộc này hắn không có quen biết gì, thậm chí hắn còn không biết tên của nàng, nhưng mà giờ phút này hắn lại tức giận vì tao ngộ của nàng.
Cũng bởi vì là Nhân tộc, hắn từ trên người cô bé nhìn thấy tương lai của Thần Vực. Đây là bi ai của chủng tộc sau khi rơi vào tay giặc.
- Ngươi tới cứu tiểu tiện nhân này? Không nghĩ tới, ngươi lại có hứng thú với mặt hàng này, đi, xem mặt mũi của ngươi chúng ta sẽ không làm khó nàng.
Đại nha hoàn nói như vậy, thu đan dược lại.
Các nàng căn bản không sợ Lâm Minh uy hiếp, Lâm Minh cho dù thực lực mạnh cũng chỉ là Nhân tộc, tại linh hạm của Hồn Tộc, hắn dám làm gì các nàng?
- Muốn chết!
Lâm Minh nói ra hai chữ này, hắn tiến lên một bước, đánh ra một quyền, đánh mặt mặt đại nha hoàn!
Bồng!
Một tiếng trầm đục, nha hoàn kia hét lên một tiếng, thân thể bay ra ngoài, trùng trùng điệp điệp đụng vào tường, phun máu tươi.
← Ch. 1858 | Ch. 1860 → |