← Ch.1901 | Ch.1903 → |
- Đa tạ La Đức đại nhân.
- La Đức đại nhân chịu xuất thủ tương trợ, đúng là vinh hạnh của Long Nha Phường.
- Đó là đương nhiên, thân là Đại Giới Giới Vương, ngay cả Giới Vương ở trước mặt ngươi cũng không chịu nổi một kích. Nghĩ lại ngay cả chim đại bàng cũng bị La Đức đại nhân chém giết... Đám người La Diệp Cốc đúng là cắn phải môi rồi, phải tiêu diệt bọn chúng, hừ, chúng ta ở chỗ này thêm một thời gian ngắn, giá trị công huân sẽ tăng lên thôi.... Sau khi đi ra ngoài lại đổi nhiều đồ vật hơn. Ở Hồn giới càng lâu chênh lệch càng lớn, nhất định có thể áp chế bọn chúng một bậc! - La Đức đại nhân, chúng ta nhất định sẽ lấy được càng nhiều thứ tốt hiến cho đại nhân...
Một ít người cẩn thận từng li từng tí nói ra,
Đột nhiên lời của bọn họ bị tiếng nổ mạnh đánh gãy.
TIếng nổ mạnh này sinh ra chấn động to lớn.
Mấy hô hấp qua đi, mọi người chỉ cảm thấy trước mặt có bóng người lóe lên, một thanh niên tóc đen hiện ra trước mặt bọn họ.
- Ở nơi đây cũng chỉ có một Đại Giới Giới Vương sao?
Thanh niên tóc đen ngẩng đầu, nhìn qua Đại Giới Giới Vương La Đức đang ăn thịt chim đại bằng, trầm giọng hỏi.
Thanh niên tóc đen này chính là Lâm Minh đã rời khỏi cổ chiến trường.
Hắn phi hành lâu như vậy, rốt cuộc cũng tìm được con mồi đầu tiên.
- Tiểu tử, ngươi muốn chết!
- Dám nói chuyện với La Đức đại nhân như vậy, thần cũng không cứu được ngươi.
- Thì ra là tiện chủng Nhân tộc, thật sự là không biết chữ chết viết như thế nào!
Tinh anh các phái trong lúc nhất thời ồn ào lên, nhìn qua Lâm Minh và cười nhạo.
Có ít người đã chuẩn bị ra tay với Lâm Minh, trong mắt bọn họ xem ra tiểu tử này đúng là tìm chết, La Đức tự nhiên khinh thường ra tay, bọn chúng phải giúp La Đức xử lý, tranh thủ chiếm được một chút ấn tượng tốt.
Nhưng mà bọn họ nhao nhao đứng lên, muốn tháo Lâm Minh thành tám khối.
Bọn họ kinh ngạc phát hiện La Đức cường đại trong mắt bọn họ đã xanh cả mặt, linh thực trong tay rơi xuống trên đất.
Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào Lâm Minh, trong ánh mắt tràn ngập thần sắc khó tin.
Lúc mọi người còn chưa hiểu ra chuyện gì, dường như La Đức nhận ra tiểu tử này, hình như còn có chút sợ hãi.
- Ngươi... Ngươi là... Lâm... Lâm Mục?
La Đức mở miệng, với tư cách cao thủ trong nguyên mộng chiến trường, hắn đã từng nhìn qua Lâm Minh cùng Vạn Quỷ Thiên Tôn chiến đấu, hắn lúc đó đi tới có ý định đục nước béo cò, khiếm chút chỗ tốt.
Về sau nhìn thấy Lâm Minh mạnh mẽ, liền giết chín Đại Giới Giới Vương, Thiên Tôn cũng diệt, đã sớm chạy trốn từ lâu.
Gương mặt của Lâm Minh hắn đương nhiên không quên được.
- Cái gì?
Nghe được cái tên này, mọi người trong lúc này trừng to mắt, bọn họ cơ bản chưa từng nhìn thấy Lâm Mục, nhưng lại nghe được cái tên này.
Trong lúc nhất thời, ánh mát bọn họ hoảng sợ nhìn qua Lâm Minh.
Đúng, Lâm Mục là Nhân tộc, thanh niên trước mặt là Nhân tộc.
- Sát tinh tới, chạy mau!
Không biết ai hú lên quái dị, lập tức bỏ chạy, chợt những người khác cũng bỏ chạy, sợ tới mức té cứt té đái.
La Đức thu liễm thần sắc cười cười, mở to hai mắt, ánh mắt nhìn về phía Lâm Minh mang theo vẻ đề phòng. - Ngươi là Lâm Mục? Tốt, ta muốn lĩnh giáo chiêu thức của ngươi, xem ngươi có phải có tiếng không có miếng hay không, ăn ta một đao!
Trong lúc đó, lưỡi đao mang vô tận hồn lực từ trong ánh mắt La Đức bắn ra.
Mỗi lưỡi đao xé rách hư không, tản mát ra bí lực khôn cùng, vô cùng mạnh mẽ.
Đánh ra một chiêu, La Đức cười dữ tợn một tiếng, dường như tình thế bắt buộc.
Nhưng mà sau một khắc, thân thể của hắn giống như gió lốc, hắn chạy ra ngoài thục mạng-- hắn mới không có ngu như vậy, nhân loại biến thái trước mặt ngay cả Hỗn Độn Ma Thần đều tránh lui, mặc dù là chạy trốn, nói ra chỉ sợ cũng không ai cười nhạo hắn. Nhưng mà nếu như để Lâm Minh chiếm công huân, vậy được không bù mất.
Lâm Minh đi nhanh tới trước, xuất hiện trường thương huyết hồng, giống như giao long xuất thế, tản mát ra ưực lượng kinh người. Vèo --
Nhân thương hợp nhất, lưỡi đao mang theo hồn lực khôn cùng bị thương mang đánh tan, nhao nhao vỡ vụn.
Đồng tử La Đức mang theo thần thái sợ hãi khôn cùng, trường thương như rồng, phát sau mà đến trước, một kích đuổi giết.
Đám người Long Nha Phường cảm giác được sau lưng có khí tức cường đại quen thuộc biến mất, sợ tới mức hồn phi phách tán -- La Đức đại nhân cứ như vậy chết đi? Đây chính là Đại Giới Giới Vương ah... Tranh thủ thời gian chạy trốn thôi, bằng không cũng biến thành giá trị công huân của sát tinh Lâm Mục.
Thật tình không biết, Lâm Minh lại nhìn chằm chằm vào đám người bỏ chạy, căn bản không có hứng thú đuổi theo.
Thực lực đám người này quá thấp, cho dù đuổi giết, giá trị công huân cũng có hạn.
- Vẫn nên giết nhiều Đại Giới Giới Vương... Không biết Hỗn Độn Thiên Tôn chạy trốn đi đâu rồi... Nguyên mộng chiến trường lớn như vậy, Hỗn Độn Ma Thần lại tinh thông ẩn nấp, nếu như hắn một lòng trốn không gặp ta, ta muốn tìm ra hắn quá khó khăn rồi.
Cảm nhận được giá trị công huân trong lệnh bài tăng thêm một ít, Lâm Minh vẫn không hài lòng.
- Nguyên mộng chiến trường này, các phái đều phái tinh anh ra, một ít chưởng môn có giá trị công huân không tệ.
Lâm Minh thầm nghĩ, thân thể bay nhanh ra ngoài.
...
Cứ như vậy, Lâm Minh ở trong nguyên mộng chiến trường một đường chém giết, hắn không ngừng đi tìm con mồi, không ngừng giết chóc, giá trị công huân tăng trưởng chậm chạp.
Như Lâm Minh sở liệu, Hỗn Độn Ma Thần vẫn không có xuất hiện.
Nguyên mộng chiến trường một khi tiến vào phải hết kỳ hạn ba năm mới mở ra, không thể rời khỏi giữa đường.
Cho nên Lâm Minh khẳng định, Hỗn Độn Ma Thần đã nấp đi rồi.
Hắn với tư cách Thiên Tôn uy danh hiển hách, tự nhiên không cam lòng làm đá kê chân cho một tiểu bối.
Lúc trước Hỗn Độn Ma Thần đối mặt Lâm Minh trọng thương còn không có ra tay, Lâm Minh đã mơ hồ đoán được ý định của hắn.
Trừ Thiên Tôn ra, Đại Giới Giới Vương, nửa bước Thiên Tôn cũng tìm được không nhiều.
Bởi vì theo Lâm Minh tùy ý giết chóc, cái tên "Sát Thần Lâm Mục" đã bắt đầu truyền lưu ra, khiến cho nhân vật rất nhiều thế lực lớn nội tâm run sợ, e sợ gặp phải Lâm Minh.
Thời gian cứ như thế trôi qua một năm.
Lâm Minh trải qua không biết bao nhiêu cuộc chiến đấu, tuy nhiên đối thủ của hắn không có người nào khiến hắn nghiêm túc, nhưng mà trong nguyên mộng to lớn này lại ma luyện năng lực của Lâm Minh.
Hắn chính là thợ săn càng ngày càng quen thuộc kỹ xảo săn bắn của mình.
Sát Thần Lâm Mục trở thành tồn tại ác mộng trong nguyên mộng chiến trường.
Chậm rãi, thời gian lại qua mấy tháng, giá trị công huân của Lâm Minh sắp đạt tới một tỷ, lại giết một Đại Giới Giới Vương là đủ.
Hắn bay tới một sơn cốc vô danh, đột nhiên nhẹ nhàng ồ một tiếng, trong sơn cốc này có mùi dược hương truyền ra.
Hắn nhìn chằm chằm vào sâu trong sơn cốc, nơi đó có một tầng băng lan tràn rộng rãi.
Bên trong có mùi dược hương truyền ra thơm ngát.
Ở đây có một gốc linh dược, chung quanh linh dược có nhiều người vây quanh, trong đó có một ít người quen của Lâm Minh...
← Ch. 1901 | Ch. 1903 → |