← Ch.0195 | Ch.0197 → |
Thân thể Chu Tước kia dài khoảng năm trượng, đầu như đầu gà, cổ như hồng xa, thân phủ lân vũ, toàn thân bao phủ ngọn lửa nóng rực, mỗi khi nó phi hành bỏ lại phía sau vô số đốm lửa giống như những vì tinh tú màu đỏ, xinh đẹp mộng ảo.
Tuy rằng cách rất xa nhưng mà Lâm Minh vẫn cảm giác được uy áp khổng lồ phát ra từ nó, khiến cho lòng người kinh sợ. Bởi vì cỗ uy áp này, tốc độ Lâm Minh giảm mạnh, trong lòng căng lại, không khỏi quay đầu nhìn lại Hỏa Diễm đồng tử, sợ hắn đuổi theo, nhưng mà không nghĩ tới, Hỏa Diễm đồng tử cũng không đuổi theo, nó ngừng lại, hai mắt nhìn chằm chằm Chu Tước trên không trung, trên khuôn mặt nhỏ lộ ra vẻ sợ hãi.
Lâm Minh thoáng sửng sốt, ồ, nó sợ hãi sao?
Mà đúng lúc này, Chu Tước cúi đầu xuống, liếc Hỏa Diễm đồng tử một cái, chỉ là một cái liếc mắt này lại khiến cho Hỏa Diễm đồng tử tâm thần run rẩy, nó kêu thảm một tiếng, liền quay đầu bỏ chạy.
Lần này tốc độ bỏ chạy của Hỏa Diễm đồng tử so với lúc trước đuổi theo Lâm Minh còn nhanh hơn ba phần, gần như nó hóa thành một vệt sáng nhỏ, chỉ mấy hô hấp đã tiến vào trong cây cối, biến mất không thấy.
Lâm Minh trợn tròn mắt, nó vì sao phải chạy trốn?
Lại nhìn Chu Tước, trong lúc nhất thời kia, nó dường như hiện ra vẻ do dự một chút, nhưng mà sau đó liền bỏ qua Hỏa Diễm đồng tử, tiếp tục bay về phía trước.
Nó bay nhìn như nhàn nhã, hai cánh huy động cũng cực kỳ thong thả nhưng mà tốc độ lại nhanh vô cùng, chỉ mười mấy cái nháy mắt cũng đã bay tới chân trời, hóa thành một điểm sáng màu đỏ.
Lâm Minh có chút phát mộng, rõ ràng Hỏa Diễm đồng tử này đang sợ Chu Tước.
Chẳng lẽ...
Đúng rồi, Chu Tước là thánh thú Hỏa thuộc tính, Xi Cốt Đả tiến vào đầm lầy Hắc Thủy cũng là muốn tìm một ít Chu Tước chi hỏa và lông vũ của nó, bồi luyện Hỏa Tinh Bất Diệt thánh hỏa.
Nhưng trái lại Hỏa Tinh Bất Diệt thánh hỏa đối với Chu Tước cũng đồng dạng là thuốc bổ không tồi.
Mà Hỏa Tinh này là sợ bị Chu Tước nuốt cho nên mới quay đầu chạy trốn.
Sau khi hiểu ra điều này, Lâm Minh khẽ cười một tiếng, thi triển thân pháp theo hướng Chu Tước bay đi.
Tốc độ Chu Tước cực nhanh, tốc độ Lâm Minh vẫn kém một ít, sau một nén nhang con Chu Tước kia đã biến mất ở phía chân trời.
Lâm Minh sợ Hỏa Tinh đồng tử đi quay lại, triển khai tốc độ cao nhất bay sát mặt đất, hai lần liên tục biến đổi phương hướng phi hành, lúc này mới đáp xuống bụi cỏ trong đầm lầy.
Mà bụi cỏ trong đầm lầy Hắc Thủy cao khoảng một trượng, so với cây cối cũng chưa chắc thấp hơn bao nhiêu, một người trốn vào trong đó giống như đá bỏ biển, căn bản không thể tìm được.
Lâm Minh ở trong bụi cỏ cao tìm một nơi tương đối an toàn, lấy ra một khối Chân Nguyên thạch, bắt đầu ngồi xuống khôi phục chân nguyên.
Hắn thu liễm khí tức toàn thân, ẩn giấu hoàn toàn, cho dù là cao thủ võ đạo dùng linh hồn lực tra xét cũng khó phát hiện ra hắn.
Qua một hai canh giờ nữa, trời sẽ tối, mà buổi tối đầm lấy hắc thủy này mới là nơi nguy hiểm nhất, Lâm Minh phải nhanh chóng khôi phục thực lực.
Sau một canh giờ, khối Chân Nguyên thạch vỡ nát, Lâm Minh mở hai mắt. Lôi Hỏa lực của hắn đã khôi phục lại, chân nguyên cũng ngưng tụ gần như hoàn toàn.
Khi màn đêm buông xuống, trong bụi cỏ đầm lầy sẽ xuất hiện rắn độc và độc trùng, tuy nhiên Lâm Minh có thể bay được, cho nên không quá để ý chuyện này.
Hắn phỏng đoán, bây giờ mình đang ở trung tâm đầm lầy.
Đầm lầy Hắc Thủy trải rộng ngàn dặm, nếu như Lâm Minh quay về đường cũ sẽ về tới Hắc Chiểu bộ lạc, nếu tiếp tục đi tới trăm dặm phía trước chính là Lôi Đình sơn.
Vốn Lâm Minh tính sau khi đánh chết Xi Cốt Đả rồi đi Lôi Đình sơn một chuyến, lần này vừa lúc có thể đi qua nhìn một chút.
Na Y nói, trên Lôi Đình sơn này có Lôi Đình thảo, Lôi Đình thảo trăm năm trở lên giá trị xa xỉ, tuy nhiên cho dù là cao thủ Hậu Thiên cũng không dám tùy tiện đi từ sườn núi trở lên, chỉ có thể hoạt động bên ngoài Lôi Đình sơn.
Lâm Minh cũng không cho rằng thực lực của mình vượt qua cao thủ Hậu Thiên, lần này hắn đi Lôi Đình sơn cũng chỉ hoạt động ở bên ngoài, trừ phi tìm hiểu rõ ràng bí mật Lôi Đình sơn nếu không hắn không dám tùy tiện đi lên.
Màn đêm buông xuống, trăng treo trên cao. Lâm Minh chân đạp ngọn cỏ, bay nhanh tới, mỗi một lần lên xuống khoảng cách là mười mấy trượng.
Lúc còn cách Lôi Đình sơn mấy trăm dặm, Lâm Minh đã có thể theo ánh trăng nhìn thấy bóng đen khổng lồ phía xa xa, giống như người khổng lồ bằng thép vậy.
Trên đỉnh núi, mơ hồ có ánh sáng trắng chớp động, đó là vô số lôi điện lóe lên.
Lôi điện ở trên đỉnh núi Lôi Đình sơn vĩnh viễn không dừng lại, vặn năm không dứt, Lôi Đình sơn là ngọn núi cao nhất Nam Cương, ngọn núi cao nhất cao tới vạn trượng, đâm lên tận trời, ngọn núi cao nhất Lôi Đình sơn đã cao hơn cả mây, cho nên ngọn núi cao nhất hàng năm đều có mưa tuyết.
Trời của Thiên Diễn đại lục có sáu tầng, dưới tang may là Vân Tiêu Thiên, mưa, tuyết, mưa đá đều hình thành từ tầng trời thứ nhất này, Vân Tiêu Thiên không có gì đặc biệt, trừ ở trên cao rét lạnh ra, bất luận kẻ nào cũng có thể sinh tôn ở Vân Tiêu Thiên.
Trên tầng mây chín ngàn xích là Bình Lưu Thiên, tầng trời này gió mạnh thổi vĩnh viễn không ngừng nghỉ, ngay cả Thần Phong điêu cũng khó có thể bay ở trên Bình Lưu Thiên.
Trên tầng mây ba ngàn trượng là Thái Cực Thiên, ở trong này, Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ Phong Lôi toàn bộ đều tồn tại dưới dạng nguyên khí, bạo ngược vô cùng, võ giả dưới Tiên Thiên ở trong Thái Cực Thiên sẽ bị nguyên khí ở đây tấn công cho tới chết.
Mà Lôi Đình sơn cao vạn trượng, đã tới gần Thái Cực Thiên, bởi vì đỉnh núi Lôi Đình sơn phủ kín quặng nguyên từ (giống như nam châm) cho nên hấp dẫn Lôi nguyên khí của Thái Cực Thiên xuống, hình thành nên thiên lôi vĩnh viễn, Lôi Đình sơn cũng chính vì thế mà có tên này.
Theo Lâm Minh suy đoán, đỉnh núi Lôi Đình sơn lôi điện đã đánh liên tục hơn vạn năm, rất có khả năng có Lôi Linh tồn tại, tuy nhiên ngay cả cao thủ Hậu Thiên cũng chỉ có thể đi tới sườn núi Lôi Đình sơn, thực lực của mình không bằng cả Hậu Thiên kỳ còn nghĩ tới Lôi Linh này, đúng là hy vọng xa vời.
Cho dù như thế, Lâm Minh cũng muốn đi một chuyến, hắn muốn nhìn xem Lôi Đình sơn này rốt cuộc khủng bố cỡ nào, mình làm sao mới thu được Lôi Linh.
Sau hai canh giờ, Lâm Minh tới được chân núi Lôi Đình sơn, ngoài ý muốn phát hiện, nơi này lại có một bộ lạc.
Lúc này trời còn chưa sáng, tuy nhiên bộ lạc này đã sớm bắt đầu một ngày sinh hoạt, nông phu vác nông cụ ra ngoài, người bán hàng rong gánh hàng rao bán.
Trên Lôi Đình sơn này khắp nơi đều là Lôi Đình tích dịch, bộ lạc xây dựng ở trong này, không sợ thú triều bùng nổ sao?
Lâm Minh cảm thấy nghi hoặc, tìm một nhà trọ, chuẩn bị nghỉ ngơi, chờ trời sáng hỏi rõ tình huống Lôi Đình sơn một chút.
Sau khi tiến vào nhà trọ, Lâm Minh dùng linh hồn lực đảo qua, kinh ngạc phát hiện, bên trong nhà trọ này có không ít cao thủ võ đạo, thậm chí ngay cả chưởng quầy cũng có tu vi Luyện Thể tầng một.
Chẳng lẽ những người này đến đây đều là vì Lôi Đình thảo sao?
- Thiếu hiệp muốn tiến vào Lôi Đình sơn sao.
Sau khi chưởng quầy nhìn thấy Lâm Minh, cười tủm tỉm đi tới đón tiếp.
- Ừ!
Lâm Minh gật gật đầu, lúc này hắn đã tháo khăn che mặt xuống, tu vi khống chế ở khoảng Luyện Thể tầng ba, mà với tuổi này của Lâm Minh thì với tu vi này đã là thiên tài rồi.
Bây giờ cho dù là Hỏa Xi chưởng giáo tới cũng căn bản không thể tìm được hắn.
- Đúng là anh hùng xuất thiếu niên, thiếu hiệp tuổi còn trẻ, đã có tu vi Luyện Tạng kỳ, khó được nhỉ, khó được nhỉ, tuy nhiên Lôi Đình sơn này, với thực lực Luyện Tạng kỳ tiến vào cũng nguy hiểm một chút, nhưng mà chỉ là lịch lãm thì không sao, nhưng muốn hái được Lôi Đình thảo giá trị, cũng có chút miễn cưỡng.
Nghe chưởng quầy nói như vậy, Lâm Minh trong lòng vui vẻ, hắn đang cần một ít tin tức về Lôi Đình sơn, mà bộ dạng của tên chưởng quầy này hiển nhiên là biết không ít.
Hắn lên tiếng hỏi:
- Xin hỏi Lôi Đình thảo này đến tột có tác dụng gì? Vì sao nhiều người mạo hiểm đi Lôi Đình sơn để hái như vậy?
Theo Lâm Minh nhận định thì chỉ sợ Lôi Đình thảo chỉ có giá trị đối với võ giả có được Lôi thuộc tính, mà loại võ giả này đã ít lại càng ít, nhu cầu Lôi Đình thảo cũng không lớn như vậy mới đúng.
Chưởng quầy hơi hơi ngạc nhiên, lộ ra vẻ cổ quái, tiểu gia hỏa này đúng là có ý tứ, cái gì cũng không biết mà chạy đến Lôi Đình sơn này.
Hắn nói:
- Lôi Đình thảo ẩn chứa lôi đình lực, có thể dựa theo bí pháp gia công thành Lôi Đình châu, có thể đả thương người, Lôi Đình thảo năm mươi năm trở lên, sau khi gia công thành Lôi Đình châu uy lực của nó khá cao, Lôi Đình thảo trăm năm thì lại rất cao, Nam Cương chiến loạn không ngừng, quân đội rất nguyện ý thu mua lượng lớn Lôi Đình châu, dùng để trang bị cho quân đội, uy lực của nó so với tên bắn còn lớn hơn.
- Thì ra là như vậy...
Lâm Minh giật mình hiểu ra.
Chưởng quầy lại nói:
- Chỗ ta có một quyển sách nhỏ, trong đó có giới thiệu tin tức và những nơi phải chú ý của Lôi Đình sơn, chỉ cần năm lượng vàng, thiếu hiệp có thể mua được một quyển.
- Tốt!
Lâm Minh rất nhanh lấy tiền thanh toán, lấy được một quyển sách nhỏ giới thiệu Lôi Đình sơn, Nam Cương cũng không có nơi in ấn thông dụng, đây đều là bản viết tay.
Sau khi Lâm Minh lật xem rốt cuộc cũng hiểu được vì sao ngay cả võ giả Hậu Thiên cũng chỉ có thể dừng lại ở dưới sườn núi.
Rốt cuộc cũng là vì Lôi Đình tích dịch này.
Không chút khoa trương nào, Lôi Đình tích dịch là một loại hung thú lợi hại nhất Nam Cương.
Thằn lằn lại gọi là rắn bốn chân, thường nói rằng xà sinh bốn chân là giao, giao sinh hai sừng là rồng.
Hình dạng của thằn lằn tương tự Giao Long, mà Lôi Đình tích dịch này trong cơ thể đúng là có huyết mạch Giao Long.
Hung thú có huyết mạch thánh thú, thực lực không nghĩ cũng biết.
Ở chân núi Lôi Đình sơn, số lượng Lôi Đình tích dịch rất ít, chỉ có ít ỏi mấy con có huyết mạch không tinh thuần, những con thằn lần này trên người có lân giáp màu trắng bao phủ, miệng phun ra lôi điện, thực lực Tương đương với võ giả Luyện Thể tầng bốn, tầng năm.
Càng lên cao hơn, số lượng Lôi Đình tích dịch càng cường đại, đến sườn núi, lân giáp Lôi Đình tích dịch biến thành màu đỏ, miệng phun lôi điện màu đỏ, thực lực Lôi Đình tích dịch màu đỏ đã tương đương với võ giả Ngưng Mạch kỳ.
Tiếp tục lên trên, là màu lam sậm, tương đương với võ giả Hậu Thiên.
Lên tới đỉnh là màu tím, tương đương với võ giả Thiên Thiên, đọc tới đây, Lâm Minh không khỏi hít một ngụm lương khí, bây giờ hắn còn chưa gặp qua võ giả Tiên Thiên, không nghĩ tới trên Lôi Đình sơn này lại có tồn tại tương đương với võ giả Tiên Thiên.
Nếu gặp phải Lôi Đình tích dịch màu tím, chỉ sợ trúng phải lôi điện màu tím của nó, võ giả Hậu Thiên cũng trực tiếp biến thành tro tàn.
Nghĩ đến đây, Lâm Minh khẽ nhíu mày.
So với võ giả bình thường, hắn có một ưu thế, đó chính là trong cơ thể hắn có Lôi Linh, không quá e ngại lôi đình.
Nhưng mà không quá e ngại cũng không phải là hoàn toàn không sợ.
Vài giờ trước, Lâm Minh đánh nhau với Hỏa Diễm đồng tử, lửa của đối phương có thể đả thương được hắn, đây là bởi vì trong cơ thể đối phương cũng có Hỏa Tinh, hơn nữa Hỏa Tinh của nó so với Hỏa Tinh trong hạt giống Tà Thần của Lâm Minh còn mạnh hơn, cho nên Lâm Minh mới không khống chế được lửa của đối phương.
- Ở Lôi Đình sơn, năng lực sinh tồn của ta so với võ giả cùng thực lực mạnh hơn không í, nhưng nếu muốn lên tới đỉnh núi, vậy vẫn còn kém xa...
- Ta đi chân núi Lôi Đình sơn trước, sau đó từ từ lên cao.
← Ch. 0195 | Ch. 0197 → |