← Ch.1993 | Ch.1995 → |
Hàn Phong lĩnh vực cùng Băng Diễm lĩnh vực, hai đại lĩnh vực va chạm với nhau không chút hoa lệ.
Trong lúc nhất thời trong thế giới gương tràn đầy vô số lam quang, bầu trời cũng thay đổi màu sắc, băng diễm thôn thỏ, hàn phong tứ khởi, tràng diện rực rỡ vô cùng!
Ở trong hai dại lĩnh vực giao nhau.
Vô Yên cầm chiến mâu do Phong hệ pháp tắc ngưng tụ thành, kịch chiến với lam y nữ tử.
Hai tuyệt thế nữ tử, một cái hư ảo, một cái chân thật, ở trong băng diễm lĩnh vực triển khai chém giết điên cuồng!
Đây là một tràng kinh thế chi chiến.
Để cho nhóm chí cường giả của Thiên tộc cùng Thần tộc ở bên ngoài Hàn Băng kính liên tục chặc lưỡi hít hà!
Đặc biệt là Thác Bạt Khuê, hắn nhưng là tận mắt nhìn thấy Vô Yên mất tích nhiều năm, sau khi trở lại Thiên tộc bày ra thực lực cường đại, thế hệ trẻ của Thiên tộc không người nào có thể sánh vai với nàng, thậm chí có thể nói là theo không kịp!
Nhưng mà dù vậy Vô Yên giao thủ với một thiên tài thượng cổ có cảnh giới thấp hơn chính mình thế nhưng chỉ có thể miễn cưỡng ngang hàng.
- Thiên tài của thời đại thượng cổ không biết mạnh đến trình độ nào...
Trong lòng Thác Bạt Khuê cảm khái, phải biết rằng những thiên tài thượng cổ này đại đa số đều là xuất ra từ Thần tộc, số ít xuất từ Thiên tộc, hai tộc năm đó đều có được lịch sử vô cùng huy hoàng, hôm nay đã từ từ xuống dốc rồi, đồn rằng là bị thiên đạo không dung.
- Lam ngân chi huyết đều đã thiêu đốt, Vô Yên đã dùng hết toàn lực rồi.
Bất đồng với võ giả Thiên tộc bình thường, huyết dịch của Vô Yên hiện ra thâm lam sắc, trong đó thậm chí huyền phù băng tinh, loại huyết mạch này là biến dị huyết mạch của Thiên tộc, chảy ra một giọt có thể đóng băng một con sông.
Nếu như Vô Yên có thể tu thành Thiên Tôn đỉnh phong, bằng vào huyết dịch này là có thể đóng băng một cái thế giới.
Nhưng mà hiện tại Vô Yên cho dù vận dụng lực lượng huyết mạch cũng chỉ là ngang hàng với thiên tài thượng cổ kia mà thôi.
Tình hình chiến đấu càng ngày càng kịch liệt.
Vô Yên tóc dài tung bay, giống như một nữ chiến thần, mà lam y nữ tử ở đối diện nàng toàn thân phóng ra lam sắc quang mang, toàn thân hỏa diễm thiêu đốt, thân thể cơ hồ biến thành phượng hoàng.
Nàng trực tiếp lấy phượng hoàng chi thể kịch chiến với Vô Yên.
Hỏa diễm trên người nàng, mỗi một đóa sau khi bị Vô Yên chém ra đều ở trên bầu trời hóa thành một đầu thần điểu nho nhỏ, tiếp tục công kích Vô Yên.
Hỏa diễm này mỗi một đáo đều có linh tính, mang theo thuộc tính sinh sôi bất diệt!
Vô Yên lâm vào bao phù của hỏa diễm!
- Loại hỏa diễm sinh sôi không ngừng này quá khó đối phó rồi, không cách nào chém giết, càng để lâu sẽ càng nhiều!
Trong lòng Lâm Minh hiểu được, hỏa diễm mà thiên tài thượng cổ kia phát ra kỳ thật đã có một tia sinh chi ý cảnh tương tự với người sáng tạo Thánh Diển.
Loại ý cảnh này tu luyện tới trình độ đại thành thì không phải là chuyện đùa!
Hỏa diễm mãnh liệt, Vô Yên cũng ý thức được chính mình nguy hiểm, lại tiếp tục như vậy nàng sẽ bị hỏa diễm hoàn toàn nuốt hết.
Nàng mãnh liệt cắn răng một cái, bằng vào một cỗ tín niệm, lực lượng huyết mạch toàn thân lần nữa bộc phát.
- Xuy lạp!
Băng diễm thật dày bị xé nứt, Vô Yên được cuồng phong bao phủ, triển khai phong hệ song dực băng lam sắc xông thẳng lên trời!
Đôi mi thanh tú của lam y nữ tử kia cau lại, thân thể nàng xông thẳng lên, muốn đuổi theo Vô Yên mà đi, đột nhiên ở một sát na này một đạo hắc mang thần bí bao phủ lam y nữ tử, trong hắc mang có vô số tu la phù văn bay múa.
Sau khi lam y nữ tử bị bao phủ, thân thể đột nhiên run lên, rồi sau đó ở trước mắt bao người hóa thành một luồng khói xanh phiêu tán ra, dần dần biến mất không lưu lại chút gì.
Chỉ còn lại một mình Vô Yên bay lên không trung cao cao, vẻ mặt cũng có chút kinh ngạc.
- Ân? Đây là?
Thân Khổ hơi ngẩn ra, thời điểm lam y nữ tử đã chiếm cứ thượng phong đột nhiên cứ như vậy tan thành mây khói rồi.
- Đã đến giờ rồi, một ngàn hơi thở!
Ở bên cạnh Thân Khổ, Thác Bạt Khuê thở phào nhẹ nhõm, mấy người Thân Khổ không tính thời gian, trong lòng hắn nhưng là từ đầu tới cuối đều đang đếm lấy từng hơi, mong đợi thời gian kết thúc.
Mặc dù thắng miễn cưỡng nhưng chung quy là thắng rồi.
Trên mặt Thác Bạt Khuê lộ ra một phần tiếu dung.
- Vô Yên, làm tốt lắm!
Thác Bạt Khuê hô lên.
- Quả thật đáng sợ, thiên phú của Vô Yên ở trong Thần tộc ta cũng khó có người so sánh với nàng...
Trong lòng Đế Vô Ngân âm thầm than thở.
Nhưng mà bất đồng với Đế Vô Ngân cùng Thác Bạt Khuê, Vô Yên từ trên bầu trời đáp xuống, thần sắc có chút cô đơn, cao hứng không nổi.
Trong nội tâm nàng rõ ràng, nếu như không có thời gian hạn chế, tiếp tục chiến đấu, xác suất chiến thắng của nàng không cao hơn hai thành.
Nó cho cùng là nàng thua.
Đã thua bởi một đối thủ có cảnh giới thấp hơn so với mình.
Ở trên đường trưởng thành của Vô Yên, cho tới bây giờ đều là nàng vượt cấp chiến đấu với người khác, chỉ là một lần hôm nay nàng bị người khác vượt cấp áp chế.
Nàng chỉ là dựa vào quy tắc có lợi cho mình mới chiến thắng, thắng lợi như vậy tự nhiên làm cho nàng không thể vui vẻ nổi.
Thác Bạt Khuê nhìn thấu tâm tư của Vô Yên, nói:
- Chung quy là thắng rồi, chúng ta nhiều người như vậy, chỉ có ngươi thắng còn chưa đủ sao?
Thác Bạt Khuê cũng là nhìn được rộng rãi.
- Vô Yên, ngươi cũng đừng yêu cầu mình quá nghiêm khắc, thời đại thượng cổ, văn minh võ đạo cường thịnh hơn so với chúng ta, truyền thừa cũng cường đại, có thể nói là quần hùng đều lên, mà hoàn cảnh thiên tài tranh hong như vậy cũng sẽ ảnh hưởng đến thế hệ trẻ trưởng thành trong đó, không phải là điều kiện hiện tại của chúng ta có thể so sánh, nếu như ngươi sinh ra ở thời đại thượng cổ, nhất định sẽ không kém hơn so với nữ tử trong gương.
Văn minh võ đạo có hưng thịnh cũng có suy sụp, sẽ xuất hiện loại vấn đề võ đạo truyền thừa dễ dàng gián đoạn.
Bởi vì công pháp ngọc giản không cách nào đơn giản phục chế.
Lấy công pháp Chân Thần mà nói, phần lớn bọn họ chỉ có người sáng tạo lưu lại một bản, hậu nhân muốn phục chế trừ phi đem công pháp Chân Thần này tu thành mới được, đay cơ hồ đồng đẳng với yêu cầu người phục chế cũng phải tu thành Chân Thần, điều kiện quá hà khắc rồi.
Dưới tình huống như vậy nếu như Chân Thần chết trận, ngọc giản không có lưu truyền đến nay, có thể truyền thừa liền đứt đoạn rồi.
Tuế nguyệt trăm tỷ năm quá dài, luôn luôn có cái loại nguyên do dẫn đến truyenf thừa đứt gãy.
Cũng là bởi vì nguyên nhân này, một ít cường giả tuyệt thế ở trước khi chính mình chết đi sẽ hao phí đại tâm tư kiến tạo một cái truyền thừa chi địa, chính là vì có thể chọn lựa người thừa kế thích hợp, để cho truyền thừa của chính mình vĩnh cửu bảo tồn lại.
Thác Bạt Khuê đang an ủi Vô Yên, ngay vào lúc này Hàn băng kính đột nhiên chấn động một cá.
Chợt một đạo lưu quang lóe lên, đạo lưu quang này thoát khỏi mặt uyên của Hàn Băng kính, bắn thẳng đến trong tay của Vô Yên.
← Ch. 1993 | Ch. 1995 → |