← Ch.0227 | Ch.0229 → |
- Đợt so tài thứ hai ngay lập tức bắt đầu, hai các ngươi cần nghỉ ngơi sao?
Trọng tài trưởng lão hỏi tượng trưng Lâm Minh cùng Lăng Sâm, kỳ thật hắn biết hai người căn bản không mất nhiều khí lực, tám thành không cần phải nghỉ ngơi.
Quả nhiên, Lăng Sâm cùng Lâm Minh cùng nhau lắc đầu.
- Ân, vậy bắt đầu đợt thứ hai đi.
Trọng tài trưởng lão rút thăm, hộp rút thăm kỳ thật chỉ có hai cái, một cái là chiến, một cái là luân không, Thác Khổ đã tái qua luân không, ngầm thừa nhận là chiến, rút thăm chiến cùng Lăng Sâm hay Lâm Minh.
Lúc này Thác Khổ nói:
- Không cần rút, chỉ còn ba người, ta không đánh lại ai, tuy nhiên ta còn muốn đánh một trận cùng Lâm Minh, đây là dự định lúc trước đã quyết.
Thác Khổ nói xong nhìn về phía Lâm Minh:
- Thế nào Lâm sư đệ, chúng ta lên sân khấu, thế nào? Bích Linh đan của ngươi phải đánh bại ta mới có thể lấy đó!
Lâm Minh ha ha cười, nói:
- Có gì không thể?
- Thống khoái, vậy đến đây đi!
Thác Khổ nói xong nhảy lên Diễn Võ trường, đồng thời rút ra côn tám xích, Tử Ô Đạn Thiết tạo ra thân côn to như trứng gà, hai bên gắn kim cô, kim cô có thể phòng ngừa binh khí địch nhân linh hoạt tiến vào làm thương tới tay.
Lâm Minh vừa thấy, trầm ngâm một chút, rút ra Tu Quán Hồng thương trong Di giới, từ sau khi có Trọng Huyền Nhuyễn Ngân thương, hắn đã rất lâu không cần Quán Hồng thương.
Bảo khí côn thương tìm quá khó khăn, hơn nữa ở còn phải cam đoan đủ co dãn, nhiều năm qua như vậy, Thác Khổ luôn luôn dùng Tử Ô Đạn Thiết côn.
Thác Khổ nhìn thấy Lâm Minh đổi thương, cười ha ha nói:
- Lâm sư đệ, không cần nhường ta ở binh khí, nói thật, hôm nay ta lên đài sẽ không chuẩn bị luận võ với ngươi.
- Ân?
Lâm Minh ngẩn ra:
- Không thể so võ so cái gì?
Thác Khổ cười hắc hắc, nói:
- So khí lực!
Thanh âm hắn vang dội, nói ra một câu này, toàn trường đều nghe được rõ ràng, Mộ Dung Tử nghe xong dở khóc dở cười, không thể so võ thì so khí lực. Đây không phải rõ ràng Lâm Minh chịu thiệt sao. Thác Khổ trời sinh thần lực, tu luyện cũng là rèn luyện loại công pháp hình lực lưỡng, hắn luôn luôn là đệ tử lực lượng mạnh nhất của Thất Huyền võ phủ.
Mà tuy rằng khí lực Lâm Minh cũng không nhỏ. Nhưng như thế nào so được với Thác Khổ, nàng không kìm được nói với Bạch Tĩnh Vân:
- Thác Khổ này là một con đại tinh tinh, bình thường nhìn thành thật. Không nghĩ tới gian trá như vậy, tuy rằng Lâm Minh là gia súc, nhưng gia súc cùng tinh tinh so khí lực khẳng định không bằng...
Bạch Tĩnh Vân tức giận liếc mắt Mộ Dung Tử một cái, cười nói:
- Nếu Thác Khổ nói như vậy, khẳng định đã buông tha cho trận luận võ này, chỉ là muốn so tay nghề một trận cùng Lâm Minh ở lực lượng thân thể thôi.
Quả nhiên theo như lời Bạch Tĩnh Vân, Thác Khổ nói:
- Lâm sư đệ, luận thực lực, ta kém ngươi nhiều lắm, cho nên trận luận võ này ta nhận thua trước thời hạn.
- Ta tốc độ không được. Lực công kích không được, tu vi không được, nhưng mà duy chỉ có lực lượng thân thể là thứ tốt nhất, ta biết Lâm sư đệ ngươi cũng am hiểu, lúc trước thời điểm ngươi tiến Thất Huyền võ phủ đã bị cho rằng là trời sinh thần lực, về sau phương thức chiến đấu của ngươi cũng phần lớn là cứng đối cứng. Lúc ấy ta đã nghĩ, chờ ngươi chừng nào thì tu vi giống ta, chúng ta nghiêm túc so tay nghề lực lượng thân thể một chút, nhìn xem rốt cuộc ai là lực lượng thứ nhất Thất Huyền võ phủ! Thế nào?
Thác Khổ nói xong, tùy ý múa côn trong tay, Tử Ô Đạn Thiết côn ở trong tay hắn lại như một cây dây mây, tùy ý biến hình.
Lâm Minh thấy một màn như vậy, cười to nói:
- Được, chúng ta liền so khí lực! Tuy nhiên ta không chiếm tiện nghi của ngươi, trận luận võ này chúng ta xem khí lực ai lớn thì người đó thắng!
Thác Khổ ngẩn ra, ngay sau đó nói:
- Cái này không cần, ta còn chờ mong ngươi quyết chiến cùng Lăng Sâm, nếu ta đánh cùng hắn, vậy không có ý nghĩa, ta không biết bị hắn ngược đãi bao nhiêu lần, ta cũng không muốn ở trước công chúng lại bị hắn ngược đãi thêm một lần.
Thác Khổ nói xong cười ha ha đứng lên, Lâm Minh cũng cười, nói:
- Ngươi nói như vậy, cảm thấy so với khí lực ta khẳng định bại bởi ngươi?
- Ta cũng không nói ngươi thất bại, tuy nhiên...
Thác Khổ nói tới đây cười giảo hoạt, lộ ra hàm răng trắng chỉnh tề:
- Tuy nhiên ta thắng có thể tính khá lớn.
- Ha ha, nhiều lời vô ích, chúng ta liền xem!
Lâm Minh nói xong, run lên Quán Hồng thương trong tay, Quán Hồng thương tám xích giống như lò xo kịch liệt.
- Hây!
Thác Khổ hét lớn một tiếng, quần áo trên thân hắn trực tiếp bị chấn tan bay vụt đi bốn phía, lộ ra một thân cơ thể rắn chắc như đá hoa cương.
Thác Khổ thân cao gần chín xích, ở trước mặt người khác ánh mặt trời đều có thể che khuất, giống như thiết tháp, nam nhân Thiên Vận quốc bình thường thân dài bảy xích tự xưng đường đường nam nhi bảy xích, thân cao xem như không tồi, nhưng dù người như vậy đứng ở trước mặt Thác Khổ, chỉ miễn cưỡng đủ đến bả vai mà thôi.
Theo Thác Khổ phát lực, cơ thể hắn phát ra âm thanh nổ vang, ngực to như khạp nước, đùi to bằng cái thùng nước, gân xanh trên làn da uốn lượn vặn vẹo giống như con giun, hình thể khoa trương như thế, người ở đây xem từng đợt cả kinh, quả thực chính là một con gấu!
- Đến!
Thác Khổ đạp một cước tạo thành một cái trung bình tấn, chỉ nghe một tiếng ầm ầm, một cước này trực tiếp giẫm tan viên gạch dưới chân.
Lâm Minh không kìm được ngợi khen chậc chậc, viên gạch Diễn Võ trường trải qua gia công đặc thù, vô cùng cứng rắn, lại bị Thác Khổ tùy ý một bước chỉ bằng lực lượng thân thể đạp vỡ, quả thật là trời sinh thần lực!
Hắn cũng cởi áo, lộ ra một thân cơ thể cân xứng rắn chắc, so sánh với da thịt Thác Khổ thô ráp rắn chắc như đá hoa cương, thân thể Lâm Minh có vẻ có chút non mịn.
Luyện võ bốn năm, gió thổi dầm mưa dãi nắng cộng thêm vô số lần đóng cọc, giải cốt, trên thân, trên tay Lâm Minh cũng để lại không ít vết sẹo, tuy nhiên khi hấp thu đại lượng huyết lực, lại tái qua vài lần tẩy cân phạt tủy, những vết sẹo lại chậm rãi biến mất, hiện tại Lâm Minh nhìn qua giống như một thiếu gia nhà giàu chưa trải qua việc nào.
Lâm Minh mười sáu tuổi, tính trẻ con trên mặt dần dần biến mất, cộng thêm một thân cơ thể cân xứng, rất dễ dàng khiến người khác xem nhẹ tuổi hắn, hơn nữa vốn tướng mạo Lâm Minh mặc dù không nói phong thần như ngọc, nhưng vẫn hơn người, một ít cô gái không kìm nổi phát ra tiếng thét chói tai.
- Một đám mê trai!
Mộ Dung Tử khinh thường bĩu môi.
Bạch Tĩnh Vân cười mà không nói, tuy nhiên nàng cũng nhận thức đồng quan điểm Mộ Dung Tử, Thiên Vận quốc không có khả năng lưu lại Lâm Minh, hắn chung quy phải rời khỏi nơi này.
Lâm Minh cùng Thác Khổ ở trên đài, dáng người hoàn toàn kém xa, điều này làm cho không ít người ở đây không kìm được lo lắng, Lâm Minh có thể thắng lực lượng con gấu này sao?
Lâm Minh tay phải cầm thương, cánh tay dựa vào thân thương, khuỷu tay áp ghim đuôi thương, Quán Hồng thương vươn lên, bày thức mở đầu Thiết Kiều Lan Giang.
- Cẩn thận!
Hai chân Thác Khổ mạnh mẽ giẫm một bước xuống mặt đất, trực tiếp làm vỡ nền gạch, thân thể hắn giống như một chiếc chiến xa vọt lên. Hai tay nắm chặt Tử Ô Đạn Thiết côn, nhắm ngay Lâm Minh đột nhiên đập xuống.
Lâm Minh hoành Quán Hồng thương, nghênh đón Thác Khổ!
Ầm!
Lực lượng thật lớn đánh vào khiến hai chân Lâm Minh trực tiếp đạp nát mặt đất, hai người cũng không có dùng bất kỳ võ kỹ công pháp, hoàn toàn bằng vào lực lượng thân thể ẩu đả!
Chi kẽo kẹt dát...
Thiết côn cùng Quán Hồng thương phát ra thanh âm kim loại biến hình, cán thương cùng đầu côn đều đã thành một cây cung, dường như không chịu nổi gánh nặng, sắp bị đứt đoạn.
Lực lượng cường đại va chạm, khiến mặt đất dưới chân hai người sinh ra vết rạn như mạng nhện, người xem đều bị hết hồn, đây vẫn là lực lượng con người sao.
Lâm Minh cảm thụ được tình huống Quán Hồng thương trong tay, cũng không đành lòng dùng sức, hắn rõ ràng, nếu hắn bột phát ra toàn bộ lực lượng, tất nhiên sẽ tạo thành tổn thương tính vĩnh cửu đối với Quán Hồng thương, cây thương này theo hắn lâu như vậy, thật sự không đành lòng phá nó.
- Đổi phương thức đi, so như vậy binh khí chúng ta đều chịu không được?
Tại đây dạng kịch liệt so đấu, Lâm Minh có thể bình tĩnh nói chuyện, hiển nhiên còn lưu thủ.
- Chính hợp ý ta, ngươi nói so như thế nào?
- Không cần binh khí, trực tiếp đấu sức đi.
Thác Khổ nghĩ nghĩ, ồm ồm nói:
- Ta lớn hơn ngươi, nếu trực tiếp đấu sức, ngươi không chiếm tiện nghi, không bằng chúng ta dùng bia đá trắc lực, trực tiếp nhất!
- Bia đá trắc lực? Có thể!
Thác Khổ nói đến bia đá trắc lực, Lâm Minh cũng muốn biết lực lượng thân thể cực hạn chính mình là bao nhiêu, hắn không biết đã bao lâu không đụng tới bia đá trắc lực.
Một trận luận võ, chuyển biến ly kỳ dùng đến bia đá trắc lực tỷ thí, người xem ở đây đều tò mò, lực lượng cực hạn hai người này rốt cuộc là bao nhiêu.
- Trưởng lão trọng tài, có thể chuẩn bị bia đá trắc lực cho chúng ta không?
Lâm Minh lên tiếng hỏi.
- Đương nhiên là có thể.
Phòng trắc lực Thất Huyền võ phủ ngay cách đó không xa, trưởng lão trọng tài phân phó một tiếng, hai võ giả liền chạy đi.
- Hắc hắc, bia đá trắc lực, ta nhớ rõ tiểu Thác Khổ Tử này một năm trước có thể đánh ra thành tích tám ngàn cân, khi đó hắn mới mới vào Luyện Cốt kỳ, tu vi không đủ, chân nguyên Luyện Cốt mới vừa mới bắt đầu mà thôi, hiện tại hắn đã là Luyện Cốt trung kỳ, chân nguyên Luyện Cốt đại thành, lần này chỉ sợ đánh ra hơn chín ngàn cân, chín ngàn cân a, chậc chậc, cho dù là võ giả Ngưng Mạch đỉnh phong, lực lượng thân thể cũng chỉ tám ngàn cân mà thôi, tiểu tử Lâm Minh này bị Thác Khổ lừa gạt rồi.
Tôn Hữu Đạo cười vuốt râu.
Lực lượng thân thể tăng lên không dễ, từ mới vào Luyện Cốt kỳ đến Luyện Cốt trung kỳ, chân nguyên lực tăng lên mấy lần, nhưng lực lượng thân thể tăng trưởng ít đi.
Cầm Tử Nha cũng cười mà không nói, đối với Thác Khổ mà nói, thắng thua trên thực lực đã không trọng yếu, hắn muốn chỉ là danh hào lực lượng thân thể thứ nhất của Thất Huyền võ phủ.
Hắn phải tranh đoạt.
- Khí lực Lâm Minh cũng không nhỏ, hắn có thể đánh ra bao nhiêu, ta cũng rất chờ mong.
Bia đá trắc lực rất nhanh liền trình diện, dùng trận pháp trói buộc cố định ở trên lôi đài, bia đá trắc lực màu đen lẳng lặng ở trung ương, tinh thạch trụ trong tấm bia đá cao một trượng hai xích, một xích đại biểu một ngàn cân.
Thác Khổ cười đi lên đài:
- Lâm sư đệ, ta đến trước.
- Được, ngươi đến trước.
← Ch. 0227 | Ch. 0229 → |