← Ch.0294 | Ch.0296 → |
Sau khi Mục Thiên Vũ chạm đất, tất cả trưởng lão và tông chủ tông môn tam phẩm lúc trước đều đứng dậy hành lễ. Chênh lệch giữa bọn họ và Mục Thiên Vũ tựa như chênh lệch giữa Cầm Tử Nha và Thất Huyền cốc chủ, giữa lẫn nhau cách một lạch trời thật lớn.
Dù sao Mục Thiên Vũ không ra mười năm là sẽ bước vào Toàn Đan, tương lai tiền đồ không thể đo lường. Mà những người đang ngồi hơn phân nửa sẽ dừng bước Tiên Thiên, khó có thể đột phá Toàn Đan ở sinh thời.
Mục Thiên Vũ nhìn thoáng qua thiên tài dưới đài một cái, ánh mắt thoáng ngừng ở trên người Lâm Minh trong nháy mắt cực kỳ ngắn ngủi liền tiếp tục đảo qua, cũng không biểu hiện ra bất kỳ khác thường gì.
Đợi Mục Thiên Vũ ngồi vào chủ tọa, các trưởng lão khác mới đều ngồi xuống, đệ tử dưới đài không kìm nổi đều phỏng đoán, trận thế lớn như vậy, triệu tập nhiều nhân vật trọng yếu như vậy tới đây, lại đưa ra kế hoạch liên hợp bồi dưỡng thiên tài. Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?
Những người này tuy rằng không biết Mục Thiên Vũ nhưng cũng biết đối phương là nhân vật cực kỳ trọng yếu tới từ Thần Hoàng đảo, rất có thể là cấp người thừa kế đảo chủ tương lai. Trong phạm vi mấy trăm dặm phụ cận, chỉ có Thần Hoàng đảo một tông môn tứ phẩm. Có thể nói, Thần Hoàng đảo chính là chúa tể của một phần ba khu vực Nam Thiên Vực trên toàn bộ Thiên Diễn đại lục. Mục Thiên Vũ địa vị tôn quý có thể nghĩ mà biết.
Lúc này, Sử Tông Thiên là địa chủ đi tới trước đài nói với đệ tử hạch tâm các tông môn lớn dưới đài:
- Hôm nay tụ tập các vị sư điệt tới đây là có hai chuyện muốn tuyên bố. Chuyện thứ nhất, về U Ma đế thành!
- U Ma đế thành?
Đối với đệ tử ở đây mà nói, cái tên này có chút xa lạ, tuy nhiên lại cũng không phải không biết. Trong điển tịch của các tông môn lớn đều có ghi chép về U Ma đế thành.
Đây là một tông môn cấp thánh địa sáng lập ba ngàn năm trước, cũng chính là tông môn tứ phẩm đỉnh cao.
Trên toàn Thiên Diễn đại lục, thánh địa kéo dài đến nay số lượng có thể đếm trên đầu ngón tay.
Khác biệt chủ yếu giữa thánh địa và tông môn ngũ phẩm bình thường chính là, thánh địa cần sinh ra một vị đại năng đủ để phi thăng Thần Vực, tông môn ngũ phẩm một khi có đại năng cấp bậc như vậy, sẽ lập tức thăng cấp thành thánh địa.
Thường nói, trăm năm vương triều, ngàn năm tông môn, vạn năm thánh địa, tông môn cấp bậc thánh địa thường thường sẽ tồn tại dài đến vạn năm, tuy nhiên U Ma đế thành lại là một ngoại lệ.
Vị U Minh đại đế sáng lập U Ma đế thành kia tu luyện là ma công. Con đường võ đạo, chậm rãi mà gian khổ, rất nhiều người không muốn tu luyện từng bước một, chỉ muốn đi đường tắt. Tỷ như Hấp Tinh đại pháp, Hóa Công đại pháp, thuật nam nữ thải bổ đều thuộc loại ma công.
U Minh đại đế vì luyện ma công làm nhiều việc ác, giết chết đồng nam đồng nữ thành nhóm, đồng thời lại bắt cướp thiếu nữ thiên tư xuất chúng, thải bổ bừa bãi khiến cho nhiều người tức giận.
Sau lại hắn tự thấy võ công độc bộ thiên hạ, suýt nữa nhúng chàm con gái của một vị hoàng giả Thiên Diễn đại lục, kết quả vị hoàng giả đó giận dữ tận trời. Trả ra giá lớn mời mấy hoàng giả khác của Thiên Diễn đại lục liên hợp ra tay, thành công tru sát Nam Thiên ma đầu này, U Ma đế thành theo đó sụp đổ.
Từ đầu chí cuối, U Ma đế thành chỉ tồn tại không đến hai ngàn năm, cách tan rã đến hiện tại chỉ có một ngàn năm. Tuy nhiên, U Ma đế thành cũng chưa bị nhổ cỏ tận gốc. Lúc trước ba mươi sáu ma tướng dưới tay U Minh đại đế còn sống sót tám vị, bọn họ trốn đi Nam Hải xa xôi, liên hợp một số người cũ của U Ma đế thành hợp thành Nam Hải Ma Vực sau này.
U Minh đại đế vừa chết, vị hoàng giả của Thiên Diễn đại lục kia cũng không ăn no thừa hơi tới đối phó với thủ hạ từng dưới tay hắn. Cho nên Nam Hải Ma Vực liền một mực kéo dài đến nay.
Mấy năm nay, theo Nam Hải Ma Vực phát triển, bọn họ đã bắt đầu rục rịch. Dù sao không có ai nguyện ý một mực ở trong biển sâu cách xa đại lục. Mà nếu như bọn họ muốn trở về, như vậy đầu tiên là phải vượt qua một đạo cách trở, Thần Hoàng đảo ở vào duyên hải Nam Hải.
Kỳ thật, Nam Hải Ma Vực đối với Thần Hoàng đảo đã thèm thuồng từ lâu, Thần Hoàng đảo với nữ tu chiếm đa số, mà Nam Hải Ma Vực thì là tu luyện ma công, hơn nữa khuyết thiếu nữ nhân thiên tư hơn người cung cấp cho bọn họ thải bổ. Nếu có thể thâu tóm Thần Hoàng đảo, chẳng những có thể chiếm được lượng lớn tài nguyên, hơn nữa còn có nhiều nữ nhân xinh đẹp thiên tư dung mạo đều xuất chúng. Còn có chuyện gì hoàn mỹ hơn chuyện này?
Nam Hải Ma Vực miễn cưỡng được xem là cấp bậc tông môn ngũ phẩm, thực lực cường đại hơn Thần Hoàng đảo. Kể từ đó, Thần Hoàng đảo liền đối mặt nguy cơ lớn nhất từ khi tông môn thành lập tới nay.
Mục Thanh Hồng trước đó phụng mệnh Mục Thiên Vũ tới Thất Huyền cốc, trừ quan sát Lâm Minh ra cũng là muốn thăm dò ý tứ của mấy tông môn tam phẩm như Thất Huyền cốc, Khổng Tước sơn. Xem có thể cùng chống đỡ Nam Hải Ma Vực hay không, đạo lý môi hở răng lạnh chắc là bọn họ cũng hiểu.
Sau lại Mục Thiên Vũ tới, lại đem thăm dò biến thành trực tiếp thực thi. Nàng hiện tại muốn liên hợp mười chín tông môn tam phẩm Thần Hoàng địa khu, cùng chống lại Nam Hải Ma Vực. Đương nhiên, Thần Hoàng đảo cũng sẽ trả ra đủ thành ý. Kế hoạch liên hợp bồi dưỡng thiên tài chính là một trong những hồi báo của Thần Hoàng đảo.
Sử Tông Thiên lời ít ý nhiều đem tình hình trước mắt giới thiệu xong xuôi, nói tiếp:
- Vì liên hợp chống lại uy hiếp của Nam Hải Ma Vực, mười chín tông môn tam phẩm chúng ta cùng Thần Hoàng đảo cần đồng tâm hiệp lực. Trong đó hợp tác bồi dưỡng thiên tài chính là một kế hoạch trọng yếu. Đây cũng là chuyện thứ hai ta muốn tuyên bố hôm nay.
- Đệ tử hạch tâm trong mười chín tông môn tam phẩm tổng cộng chọn ra một trăm lẻ tám người tiến vào trong kế hoạch hợp tác bồi dưỡng. Một trăm lẻ tám người này dựa theo mức độ thiên tài chia làm ba cấp Thiên Địa Nhân. Ta trước công bố danh sách đệ tử nhân giai đã định, tổng cộng năm mươi người, phân biệt là...
- Thất Huyền cốc Khương Lan Kiếm, Âu Dương Minh. Khổng Tước sơn Tôn Vũ Văn, Chu Quang...
Đệ tử hạch tâm ở đây chỉ có hai mươi mấy người, rất nhiều người trong danh sách bởi vì nguyên nhân thời gian mà không thể chạy tới. Hai mươi mấy người này sớm đã biết được mình được xếp vào trong người được chọn của kế hoạch liên hợp bồi dưỡng, bọn họ kỳ vọng chính là cấp bậc có thể xếp cao một chút. Nhưng là hiện tại, đã có không ít người trực tiếp bị đưa vào trong nhân giai cấp thấp nhất.
Bị gọi đến tên, rất nhiều người đều đầy vẻ thất vọng, còn có một số thì cảm giác không phục. Ngay cả so tài đều chưa so, dựa vào đâu liền đưa mình vào cấp thấp nhất?
Trương Thiệu Sơn của Bạch Phong tông khẩn trương nắm chặt tay, hắn đối với thiên phú của mình có tự tin tuyết đối. Hắn sợ là Thần Hoàng đảo điều tra không đến nơi đến chốn, không thể đánh giá chính xác thiên phú của mình, đưa hắn vào trong danh sách nhân giai cấp bậc thấp nhất, vậy thì oan uổng.
Tuy nhiên cũng may khi Sử Tông Thiên đọc đến Bạch Phong tông, không có tên của hắn.
Trương Thiệu Sơn thở ra một hơi dài, có chút đắc ý. Xem ra người của Thần Hoàng đảo vẫn là có chút ánh mắt, mình dựa theo thiên phú ít nhất cũng nên là thiên tài địa giai, thậm chí có thể trở thành thiên tài thiên giai. Vậy phải xem thiên tài thiên giai chiếm tỷ lệ rốt cuộc là bao nhiêu.
Tuy nhiên nghĩ đến người của Thần Hoàng đảo đồng dạng cũng coi trọng Lâm Minh, Trương Thiệu Sơn lại có chút khó chịu. Một câu "Thật xin lỗi, không hứng thú" kia vừa rồi của Lâm Minh khiến Trương Thiệu Sơn rất mất mặt, khiến hắn canh cánh trong lòng.
Trương Thiệu Sơn theo bản năng nắm chặt hai tay: "Lại dám xem thường ta, chờ xem đi, ta sẽ cho ngươi biết lợi hại!".
Sử Tông Thiên tiếp tục nói:
- Dưới đây là danh sách đã định thiên tài địa giai, tổng cộng hai mươi bảy người, phân biệt là Thất Huyền cốc Khương Bạc Vân, Mộc Cổ Bặc Vực. Khổng Tước sơn Lâm Bình, Nghiêm Cốc, Chu Triết. Lạc Vân môn...
Khi Sử Tông Thiên nêu tên, mọi người ở đây đều mơ hồ. Danh sách thiên tài địa giai mới hai mươi bảy người?
Tổng cộng một trăm lẻ tám người, thiên tài nhân giai năm mươi người, địa giai hai mươi bảy người, cộng lại mới là bảy mươi bảy người. Chẳng lẽ thiên tài thiên giai có ba mươi mốt người? Còn nhiều hơn thiên tài địa giai bốn người?
Nghĩ đến đây không ít người trở nên kích động, xem ra khả năng trở thành thiên tài thiên giai rất lớn, nhất là những người chưa được nêu tên, lại càng kích động đến không dám tin. Mình được chọn vào thiên tài thiên giai? Thậm chí thắng hơn Khương Bạc Vân của Thất Huyền cốc, Lâm Bình của Khổng Tước sơn!
Trương Thiệu Sơn lúc này cũng là khẩn trương vô cùng, Sử Tông Thiên khi đọc đến Thất Huyền cốc không đọc tên Lâm Minh, xem ra người kia gặp vận cứt chó, đã được chọn là thiên tài thiên giai rồi. Nếu ta không được chọn thì làm sao bây giờ?
- Nếu như chỉ chọn mười mấy người, ta không được chọn cũng không có gì để nói. Nếu chọn ba mươi mốt người, ta làm sao cũng không nên bị rớt. Nếu không chọn ta, ta liền tại chỗ đứng ra, tìm người được chọn vào thiên tài thiên giai khiêu chiến!
Chỉ cần ta thắng, xem bọn họ còn có thể nói gì.
Nghĩ vậy, Trương Thiệu Sơn khẽ thở nhẹ một hơi, lòng cũng trở nên ổn định.
Sử Tông Thiên thẳng đến cuối cùng đều không đọc tên Trương Thiệu Sơn, lúc này mới khiến hắn hoàn toàn yên tâm.
- Ánh mắt của Thần Hoàng đảo vẫn là có thể, không đánh giá sai ta. Tuy nhiên Khương Bạc Vân, Lâm Bình cùng với Bạch Thục Hiên của Lạc Vân môn có phải là làm sai rồi hay không?
- Mấy người này, theo lý thuyết đều hẳn có thể được chọn là thiên tài thiên giai chứ.
Mười chín tông môn tam phẩm bình thường trao đổi cũng không nhiều, Trương Thiệu Sơn cũng chỉ hiểu biết thực lực một bộ phận nhỏ người trong đó. Theo hắn biết, Lâm Bình và Bạch Thục Hiên đều là thiên tài bậc nhất trong tông môn của mình, Lâm Bình lại càng là hai mươi mốt tuổi bước vào Hậu Thiên, thiên phú mạnh hơn mình, về phần Khương Bạc Vân tuy rằng hơi kém mình, nhưng cũng mạnh hơn sư đệ của mình. Tại sao sư đệ mình đều được chọn vào thiên tài thiên giai, Khương Bạc Vân lại vẫn là địa giai?
Ngay khi Trương Thiệu Sơn cảm thấy không đúng, Sử Tông Thiên tiếp tục nói:
- Dưới đây là người thiên phú ở vào giữa thiên tài nhân giai và địa giai, bởi vì tư liệu không đủ khó có thể bình định, cho nên cần khảo hạch mặt khác. Tổng cộng ba mươi người, phân biệt là Thất Huyền cốc Cầm Vô Tâm...
- Cái gì?
Sử Tông Thiên nói ra đoạn lời này, Trương Thiệu Sơn trực tiếp choáng váng. Thiên phú xen giữa thiên tài nhân giai và địa giai tổng cộng ba mươi người, lại thêm bảy mươi bảy người lúc trước tổng cộng một trăm lẻ bảy người. Chẳng lẽ thiên tài thiên giai chỉ có một người?
Hắn còn chưa kịp suy nghĩ người kia là ai liền nghe thấy Sử Tông Thiên đọc đến tên của mình, Bạch Phong tông Trương Thiệu Sơn!
Đầu óc Trương Thiệu Sơn "ầm" một cái, phía sau Sử Tông Thiên nói gì hắn đều không nghe rõ. Không ngờ đem thiên phú của lão tử xếp vào giữa nhân giai và địa giai? Thiên tài địa giai với thiên giai tổng cộng hai mươi tám người rồi lại không chọn đến mình!
Trương Thiệu Sơn không thể chấp nhận. Kỳ thật không riêng gì hắn, còn có đến mấy người cũng không thể chấp nhận. Bọn họ vốn đang nghĩ rằng được chọn là thiên tài thiên giai, không nghĩ tới dĩ nhiên là dự khuyết của thiên tài địa giai!
Những người này lập tức cảm thấy cực kỳ không phục.
Người chưa bình xét đẳng cấp hơn phân nửa bình thường rất ít giao thủ với thiên tài của tông môn khác, cho nên mới khuyết thiếu tư liệu. Thiên tài luôn có ngạo tâm, không giao thủ ai lại chịu thua? Khương Bạc Vân quả thật là thắng vài người, nhưng là liền nhất định có thể thắng mình sao? Còn có cái tên Mộc Cổ Bặc Vực gì kia nữa, là cái con mẹ gì, từ đâu chui ra? Trước giờ chưa từng nghe qua!
Đáng giận nhất chính là trong một trăm lẻ tám người còn có một thiên tài thiên giai. So đều chưa so qua, dựa vào đâu liền nhận định bọn họ thiên phú không bằng người?
← Ch. 0294 | Ch. 0296 → |