← Ch.0385 | Ch.0387 → |
Lôi Kinh Thiên tông chủ Lôi Cực tông cả người đều thất thần, không có hiểu biết chỗ đáng sợ của Lôi Mộ Bạch hơn hắn. Vậy mà hiện tại, Lôi Mộ Bạch lại bị Lâm Minh vượt cấp đánh bại! Chuyện này mang tới đả kích cho hắn thật sự quá lớn, hắn căn bản không thể tin được.
Về phần các đệ tử trẻ tuổi của Ngũ Hành Vực, đều còn đang ngẩn người, trận chiến đấu này, bất kể là Lôi Mộ Bạch hay là Lâm Minh, sự cường đại của hai người đều vượt qua phạm trù nhận biết của họ. Hiện tại Lâm Minh thắng lợi, lại làm cho bọn họ cảm thấy như mộng như ảo.
Bọn họ cũng lần đầu tiên biết rằng, võ giả Ngưng Mạch hậu kỳ và Hậu Thiên sơ kỳ có thể đạt tới thực lực khủng bố như vậy.
Rung động mãnh liệt này, làm cho bọn họ đã không biết phải lên tiếng bình luận như thế nào? Cho dù dùng thiên tài cấp thánh dường như đều không đủ để hình dung, ở trong kiến thức của họ, Lâm Minh chỉ có thể là tồn tại của nhân vật trong điển tịch, tỷ như U Minh đại đế từng cực thịnh một thời, từng là quân chủ ngũ hành quản lý Ngũ Hành Vực...
Ở khu vực Hỏa Dương tông, Hỏa Dương công chúa kinh ngạc trố mắt nhìn Lâm Minh, trong lòng khẽ thở dài một hơi, vốn trước đó nàng còn bởi vì bị người đoạt mất danh hiệu nổi bật, không thể lên sân khấu mà cảm thấy oán niệm, nhưng hiện tại sau khi chứng kiến trận chiến giữa Lâm Minh và Lôi Mộ Bạch, ngược lại nàng tự cảm thấy mình may mắn, với thực lực của mình, lên sân đấu cũng chỉ là làm trò cười cho người trong nghề mà thôi.
"Đáng tiếc ta từng nghĩ rằng chính mình đã là thiên tài đỉnh cấp, hiện tại xem ra, cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng".
Không riêng gì Hỏa Dương công chúa, Lôi Chấn Tử cao ngạo, Triển Vân Gian phong thái tiêu sái, Bạch Ngạo Hiên lạnh lùng... Lúc này ai nấy đều có cùng một ý tưởng. Bọn họ từ nhỏ đã lớn lên trong vầng hào quang thiên tài, trong bạn cùng lứa tuổi không có ai vượt qua được họ, cũng vì thế không thể tránh khỏi bọn họ sinh ra một loại ý niệm trong đầu, mình là nhân vật chính của đại lục tương lai. Thế mà hiện tại so với Lâm Minh, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chênh lệch giữa họ với Lâm Minh, sợ là cả đời đều khó có thể đuổi theo kịp.
Mục Phượng Tiên thu hồi ánh mắt, hai mắt hơi híp lại, Lâm Minh đã là một người vượt qua năng lực thiên tài của Thần Hoàng đảo, người như vậy, vốn hẳn nên xuất hiện ở tông môn ngũ phẩm, thậm chí là thánh địa.
Chỉ có thế lực lớn như vậy, trải qua ngàn năm hoặc cả vạn năm tích lũy số mệnh, mới có thể nuôi dưỡng nhiều thiên tài xuất chúng như Lâm Minh để tấn công cường giả phong hoàng. Sau đó để ông trời sàng chọn, cuối cùng người còn lại chính là có thể phong hoàng xưng đế.
Toàn bộ quảng trường, ước chừng qua thời gian mười mấy lần hô hấp, không ai nói chuyện, toàn trường im ắng, trưởng lão Toàn Đan thì cảm khái trong lòng, mà các tuấn kiệt trẻ tuổi thì đang tiêu hóa trận chiến vương giả kinh người bọn họ nhìn thấy, trận chiến đấu này, đả kích đối với tâm thần bọn họ thật sự quá lớn, đảo ngược hết thảy thế giới quan bọn họ từng biết. Trước kia không ít người còn làm một ít mộng đẹp chính mình là chân mệnh thiên tử, nhưng hiện tại lại như trong mộng mới tỉnh, có lẽ lần này đối với bọn họ mà nói, cũng không phải một chuyện xấu.
Quảng trường đang trong lúc yên tĩnh, ở thời điểm mọi người còn đang mờ mịt, Lâm Minh thu hồi Tử Huyễn thương, đi bước một tới chỗ Lôi Mộ Bạch.
Lúc này Lôi Mộ Bạch như trước quỳ trên mặt đất, hai mắt ảm đạm, trong miệng mũi đều là máu tươi, còn giữ lại chút ý thức, chỉ vì bị thương quá nặng, tinh huyết cũng tiêu hao quá nhiều, hắn đã lung lay sắp ngã.
Nhìn thấy Lâm Minh đi tới, trong ánh mắt đang ảm đạm của hắn chợt trở nên đỏ tươi, phát ra sát khí và hận ý không che giấu chút nào. Hắn muốn mở miệng nói mấy câu, nhưng mà gian nan mở ra, cuối cùng máu tươi lại bắn thẳng ra ngoài, hoàn toàn không nói ra lời.
Mối nhục hôm nay khắc sâu ở trong lòng Lôi Mộ Bạch, cừu này không báo, sẽ trở thành tâm chướng của Lôi Mộ Bạch, làm cho hắn nghẹt thở, ý niệm trong đầu không thông suốt.
Người tu ma, công pháp so với chính đạo càng thông hiểu ý niệm trong đầu. Ma, vốn chính là đại danh từ muốn làm gì thì làm, không như chính đạo luôn có thước đo của đạo đức.
Người tu ma, với thiên hạ là địch, đối nghịch với chúng sinh, nếu còn không thể làm theo ý mình, thỏa mãn dục vọng của mình, như vậy tu ma dùng làm gì? Không bằng cầm kinh niệm phật!
Lôi Mộ Bạch đã không thể há mồm, hắn chỉ có thể nguyền rủa trong lòng: "Đợi tới ngày nào đó Thần Hoàng đảo bị hủy diệt, ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết, ta sẽ phế v công đày ngươi tới địa ngục, đánh gãy tứ chi của ngươi, cho ngươi vào trong khạp, để nhìn ta tùy ý tiêu dùng thiên tài địa bảo tích lũy của Thần Hoàng đảo. Đồng dạng ta sẽ phế bỏ võ công của Mục Thiên Vũ cùng Mục Băng Vân, ở trước mặt ngươi lột sạch quần áo họ, tùy ý tiến vào thân thể họ, đùa bỡn lăng nhục, nhận lấy huyết mạch của họ!".
Lôi Mộ Bạch nghĩ đến đây liền nhếch môi cười, Thần Hoàng đảo bị phá là chuyện sớm hay muộn, ngày đó cũng không còn xa.
Hắn nhìn thấy trong ánh mắt Lâm Minh cũng có sát ý, hiển nhiên cũng muốn giết mình. Đáng tiếc, mặc cho ngươi thiên phú tốt mấy đi nữa, bị vây khốn trong một tông môn tứ phẩm như Thần Hoàng đảo, cũng chỉ tương đương với mang trên mình gông xiềng, vĩnh viễn không lên được bầu trời.
- Lâm... Minh... Một ngày nào đó... Ta sẽ báo mối... Nhục hôm nay!
Lôi Mộ Bạch dùng chân nguyên truyền âm nói đứt quãng. Trạng thái hắn hiện tại, mặc dù là chân nguyên truyền âm cũng thập phần gian nan.
Lâm Minh dường như hoàn toàn không nghe thấy truyền âm chân nguyên của Lôi Mộ Bạch, ngược lại mỉm cười giơ tay khoát lên vai Lôi Mộ Bạch, làm bộ như muốn đỡ Lôi Mộ Bạch dậy, thân thể Lôi Mộ Bạch cứng đờ:
- Ngươi...
- Ta đã nói trước ngươi không hiểu được tình cảnh của mình mà, đến bây giờ, ngươi vẫn không hiểu được! Báo mối nhục hôm nay? Thực có lỗi, ngươi không có cơ hội!
Lâm Minh hơi nhích môi, truyền âm chân nguyên lạnh như băng vang lên bên tai Lôi Mộ Bạch, khiến hắn ngay khoảnh khắc như rơi xuống hầm băng.
- Ngươi... Điên...
- Đi tìm chết đi!
Vẻ tươi cười trên mặt Lâm Minh chợt biến thành lạnh, bàn tay giơ lên, một chưởng ấn xuống ngực Lôi Mộ Bạch.
Tuyệt Mạch thủ!
"Bùng!".
Thân mình Lôi Mộ Bạch chấn động, hắn sớm đã yếu ớt không chịu nổi, kinh mạch bị lực lượng cuồng bạo của Lâm Minh nhảy vào trong đó, kinh mạch đứt từng khúc!
"Phốc!".
Lôi Mộ Bạch phun mạnh một ngụm máu tươi, trong đầu hiện lên tất cả đều là ý niệm không thể tin: "Lâm Minh hắn... Điên rồi!".
Chuyện xảy ra đột ngột như thế, sau khi Lâm Minh xuất chưởng, dù là cao thủ Toàn Đan cũng không kịp ngăn cản, mọi người vốn đang nghĩ Lâm Minh đi tới đỡ Lôi Mộ Bạch dậy. Ở vào thời điểm này, bọn họ tuyệt đối không thể tưởng tượng, cũng không thể tin được, ở thời điểm Lôi Mộ Bạch không hề có sức phản kháng, Lâm Minh xuống nặng tay... Hắn muốn làm gì, chọc lên chiến tranh giữa Ngũ Hành Vực cùng Thần Hoàng đảo hay sao?
Thần Hoàng đảo đã vô cùng bấp bênh, nếu còn dẫn tới nhiều người tức giận, kích lên chiến tranh với Ngũ Hành Vực, điều đó khẳng định là chết không có chỗ chôn thây!
Lâm Minh làm như vậy không thể nghi ngờ là tự chui đầu vào rọ! Cho dù tương lai hắn chú định có thể trở thành cường giả phong hoàng, nhưng mà giờ này khắc này, Thần Hoàng đảo cũng không dám lầm lỗi bảo vệ hắn trước thiên hạ rộng lớn như thế!
- Tiểu tử! Ngươi muốn chết!
Lôi Kinh Thiên là phẫn nộ nhất, Lôi Mộ Bạch chính là thánh tử của Nam Hải Ma Vực! Tương lai là người lèo lái Nam Hải Ma Vực!
Nếu Lôi Mộ Bạch chết ở chỗ này, Nam Hải Ma Vực thực có thể giận chó đánh mèo với hắn, cho dù lúc này bởi vì chiến sự của Thần Hoàng đảo, Nam Hải Ma Vực không rảnh rỗi bận tâm với hắn, ngày sau cũng sẽ không bỏ qua cho hắn, về phần cái gì Thượng Cổ ma quyển kia, càng trở thành bọt nước!
Lôi Kinh Thiên chưa từng có phẫn nộ như vậy, hai tay hắn lóe lên một đạo điện quang màu tím, tung một chưởng đánh tới hướng Lâm Minh. Dưới một chưởng đó, dù là cao thủ Tiên Thiên hậu kỳ đều phải bị miểu sát, Lâm Minh hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Mọi người còn không kịp phát ra tiếng kêu kinh hãi, một chưởng của Lôi Kinh Thiên đã bổ xuống, ở dưới năng lượng nén ép cuồng bạo, không gian bên cạnh Lâm Minh chợt căng cứng, căn bản động cũng không thể động mảy may nào. Kỳ thật cho dù có thể nhích động, Lâm Minh cũng không trốn thoát.
- Lôi Kinh Thiên! Ngươi làm gì!
Ở thời điểm chỉ mành treo chuông, Mục Dục Hoàng xuất hiện ở trên lôi đài như một tàn lửa dài, một chưởng sấm sét đánh tan chưởng của Lôi Kinh Thiên.
"Ầm!".
Lôi Kinh Thiên liên tiếp thối lùi lại mấy bước, mà Mục Dục Hoàng chỉ là thân thể hơi nhoáng lên một cái rồi đứng vững vàng.
Lôi Kinh Thiên nổi giận:
- Ta làm gì? Ta còn muốn hỏi ngươi làm! Mục Dục Hoàng! Ngươi muốn dung túng đệ tử thủ hạ của ngươi tùy ý giết người ư?
Mục Dục Hoàng lúc này sắc mặt cũng không dễ nhìn lắm, nàng là trong nháy mắt Lâm Minh động thủ, mới đột nhiên nghe chân nguyên truyền âm của Lâm Minh:
- Lôi Mộ Bạch là gian tế của Nam Hải Ma Vực!
Lâm Minh vốn chính là tiền trảm hậu tấu, không để cho Mục Dục Hoàng mảy may cơ hội kịp phản ứng!
Mặc dù là Mục Dục Hoàng tính tình cường ngạnh, lúc này cũng đầu óc rối loạn. Chuyện này thật sự ảnh hưởng quá lớn, toàn bộ sáu tông của Ngũ Hành Vực đều ở đây, trước mắt bao người, tiểu tử Lâm Minh còn muốn chọc thủng trời tại đây!
Một khi hắn chứng minh không được lời nói của mình, ngay cả Thần Hoàng đảo cũng không bảo vệ được hắn!
Nàng oán trách liếc mắt nhìn Lâm Minh một cái. Nhưng hiện tại, cũng không phải thời điểm quở trách hắn, chuyện cũng đã xảy ra rồi, cần phải giải quyết.
Quả nhiên, trưởng lão các đại tông môn Ngũ Hành Vực đều phẫn nộ rồi, từng người đều nhao nhao đứng lên, căm tức nhìn Lâm Minh. Bảy tông Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ Phong Lôi của Ngũ Hành Vực, nhất mạch tương liên, như thế nào có thể dễ dàng tha thứ cho chuyện bậc này.
Lúc này Lôi Mộ Bạch đang hấp hối, kinh mạch toàn thân đứt từng khúc, hắn vẫn còn có thể treo một hơi, không có chết ngay, chỉ là thời điểm này hắn ngay cả một vẻ phẫn nộ đều không làm được, hắn chỉ có thể trừng to mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Minh, trong ánh mắt đó chứa đầy oán độc khiến người ta nhìn thấy mà ghê người!
Lôi Mộ Bạch còn không có ý thức được Lâm Minh đã làm gì hắn, hắn cảm giác được kinh mạch cả người bị đứt rất nhiều chỗ, tuy nhiên, dù vết thương kinh mạch là khó trị liệu nhất, nhưng đối với tông môn ngũ phẩm mà nói, vẫn có biện pháp trị liệu. Chẳng qua phải nằm trên giường thời gian mấy tháng là không thể thiếu.
Đương nhiên, đây chỉ là ý tưởng riêng của Lôi Mộ Bạch mà thôi.
Lâm Minh hoàn toàn không nhìn ánh mắt oán độc của Lôi Mộ Bạch, thản nhiên đối mặt với sự phẫn nộ của trưởng lão sáu đại tông môn Ngũ Hành Vực, đầu tiên là chắp tay thi lễ, rồi nói:
- Lôi tông chủ nói tại hạ giết người, không thể nói như vậy, tại hạ không có hạ tử thủ, Lôi Mộ Bạch còn sống!
Lôi Kinh Thiên không nghĩ tới Lâm Minh lại mở miệng nói ra lời này, tức giận đến cả người phát run:
- Ngươi đánh vỡ kinh mạch toàn thân hắn, còn nói dối! Hôm nay lão phu không nên một chưởng đánh chết tiểu tạp chủng ngươi này!
Lôi Kinh Thiên bùng phát khí thế, nhưng mà Mục Dục Hoàng đứng ngay trước người hắn, hắn cũng không làm sao được.
Lâm Minh nói:
- Chuyện tại hạ làm, đương nhiên có nguyên nhân, Lôi Mộ Bạch xuất thân từ Nam Hải Ma Vực, không phải Lôi tông chủ muốn nói với tại hạ, ngài vốn không biết điều này chứ!
- Cái gì?
Một câu nói của Lâm Minh, toàn trường đều kinh hãi, ngay cả Lôi Kinh Thiên cũng tâm thần run lên, trong lòng tràn ngập không thể tin, như thế nào có thể? Hắn làm thế nào phát hiện?
Tuy nhiên dù sao hắn đã sống qua năm tháng mấy trăm năm, cũng không thất thố, lập tức phủ nhận:
- Ăn nói bừa bãi! Mộ Bạch là đệ tử thiên tài ba năm trước đây ta tìm được ở Chiêu Tuyết Vực, xuất thân trong sạch, như thế nào có thể là gian tế theo như lời ngươi nói!
Tuy rằng Lôi Kinh Thiên che giấu biểu tình tốt lắm, nhưng trong nháy mắt vừa rồi dao động chân nguyên của hắn đã phát sinh biến hóa rất nhỏ, bị Mục Dục Hoàng nhạy bén bắt giữ được.
← Ch. 0385 | Ch. 0387 → |