← Ch.0444 | Ch.0446 → |
Ầm!
Tử Vũ dùng một cước đá bay thi vệ, có chút không dám tin, quay đầu lại kinh ngạc nhìn thoáng qua Lâm Minh.
Tử Vũ có cảm giác biến hóa vô cùng nhạy cảm đối với năng lượng lôi đình, rõ ràng chính là một đạo sét đánh của thanh niên này trì hoãn công kích của thi vệ! Năng lượng sét đánh cũng không mạnh, chỉ có bằng một phần mười lôi đình lực do chính nàng thả ra, nhưng chính là một đạo lôi đình lực yếu nhược này, lại dị thường ngưng tụ, sắc bén, bắn vào trên ánh mắt của thi vệ, làm rối loạn hoàn toàn công kích của nó.
Khống chế chính xác như vậy, bao gồm cả phán đoán chính xác về tràng đối chiến, để cho Tử Vũ không thể tin, đây là một tân binh sao?
- Hoang Kích, ngươi...
Trong lúc nhất thời Tử Vũ không biết nói gì.
- Tử Vũ sư tỷ, bọn họ lại tới nữa.
Lâm Minh bình tĩnh nói, mới vừa rồi hắn thi triển lực lượng cũng không mạnh, chẳng qua là vận dụng khéo léo mà thôi, cũng sẽ không khiến cho cái gì hoài nghi.
Tử Vũ cắn răng một cái, đè lại nghi vấn trong lòng, xoay người nghênh chiến với thi vệ, hai thi vệ, một con nhận lấy đòn nghiêm trọng của Tử Vũ, một con khác bị Lâm Minh đả thương ánh mắt, tuy nhiên cũng không có trọng thương.
Thấy hai con thi vệ anh dũng xông lên, Lâm Minh thầm than một tiếng, Tử Vũ dù sao chẳng qua là xuất thân từ tông môn nhỏ, Lôi Linh mà bản thân hấp thu phẩm cấp rất thấp, điều này cũng làm cho lực công kích của nàng vận lên không được, mặc dù mới vừa rồi Lâm Minh đã sáng tạo rất tốt cơ hội công kích, nhưng là Tử Vũ vẫn không cách nào làm cho thi vệ bị thương nặng được.
Cuộc chiến đấu này không thể kéo dài, phải tìm một người mở đường, nếu không người của tiểu đội Hỏa Phủ sợ là sẽ phải có thương tích mất, những ngày qua, thành viên của tiểu đội Hỏa Phủ đối đãi với Lâm Minh không tệ, Lâm Minh không muốn bọn họ có hao tổn gì.
Hưu! Hưu!
Tử Vũ liên tiếp xuất ra hai kiếm, bởi vì nhận lấy sự dẫn dắt của Lâm Minh, lần này, mục tiêu công kích của Tử Vũ rõ ràng lựa chọn ánh mắt của thi vệ.
Song, chuyện lại cũng không đơn giản giống như Tử Vũ nghĩ như vậy, điện quang bắn vào trong ánh mắt thi vệ, quả thật làm cho thi vệ bị thương, nhưng là công kích của thi vệ vẫn phóng về phía Tử Vũ không chút lưu tình như cũ.
Trên thực tế, thi vệ cũng không dựa vào mắt để phân biệt địch nhân, bọn họ dựa vào là cảm giác "sinh khí" của địch nhân, mặc dù không có mắt, bọn họ vẫn có thể xác định chính xác vị trí của địch nhân như cũ.
Tử Vũ cùng thi vệ liều mạng hai lần, liền lùi lại mấy bước, trong lòng kinh hãi, Lâm Minh vừa rồi làm như vậy, nhìn như chuyện vô cùng đơn giản, làm sao đến lúc mình công kích, cũng là loại kết quả này?
Lâm Minh nói:
- Tử Vũ sư tỷ, ta dung nhập lôi đình lực vào bên trong thân thể của ngươi, phối hợp với công kích của ngươi a, có lẽ có thể tạo được hiệu quả nhất định.
Không có biện pháp, lực công kích của Tử Vũ quá yếu, kéo dài căn bản là sẽ bị hai con thi vệ hao tổn chết, Lâm Minh cũng dùng phương thức này, đề cao lực công kích của Tử Vũ.
- Tốt, ngươi giúp ta.
Tử Vũ liếc mắt nhìn Lâm Minh một cái thật sâu, nàng đã nhận định, tiểu sư đệ này, tuyệt đối không đơn giản.
Trường kiếm trong tay run lên, hàng rào điện bên cạnh Tử Vũ vốn là phân tán ra chợt co rút lại, chẳng qua là bảo vệ thân thể của mình, Lâm Minh bị loại bỏ ở ngoài hàng rào điện, Tử Vũ cũng hiểu được, Lâm Minh căn bản là không cần hàng rào điện của mình tới bảo vệ, mới vừa rồi cách làm của nàng thuần túy là làm điều thừa, ngưng tụ lôi đình lực, lực công kích của mình còn có thể tăng lên một chút.
Rống!
Hai đầu thi vệ đồng thời đánh giết tới chỗ Tử Vũ, giao chiến mấy lần, cả người bọn họ đã nám đen, thi khí bị đốt không sai biệt lắm, nhưng là thân thể bọn họ vững như bảo khí, cũng không dễ phá hư.
- Kinh Lôi kiếm!
Phía trên trường kiếm của Tử Vũ ngưng tụ ra lam điểu đẹp mắt, cùng lúc đó, một cái tay của Lâm Minh chống đỡ ở phía sau lưng Tử Vũ, lôi đình lực ẩn chứa ý chí Tử Giao Thần Lôi, liên tục không ngừng hội tụ đến trong cơ thể Tử Vũ.
Mặc dù Lâm Minh áp chế lực lượng, đến mức lôi đình lực rót vào trong cơ thể Tử Vũ rất ít, nhưng bàn về trình độ tinh thuần, lại xa xa không phải là Lôi Linh cấp bậc thấp trong cơ thể Tử Vũ có thể so với.
Nếu như nói, lôi đình lực của Tử Vũ là một thanh kiếm thì chút lôi đình lực Lâm Minh rót vào này, tựu giống với giải phóng sự sắc bén ở thanh kiếm của Tử Vũ, thép tốt dùng ở trên lưỡi đao.
Trong nháy mắt đó, lam điểu do Tử Vũ thả ra, tựa hồ có hồn, chỉ nghe một tiếng kêu thê lương, thi vệ đứng mũi chịu sào, trực tiếp bị lam điểu xuyên thủng thân thể!
Két két két!
Điện xà vũ điệu, thân thể thi vệ kia kịch liệt run run, địa phương ở bụng bị lam điểu xuyên qua, lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy héo rút đi.
Sát!
Tử Vũ trở tay một kiếm, đánh bay thi vệ này đi ra ngoài! Từng luồng khói xanh túa ra từ trên người thi vệ kia.
Thắng?
Trong lòng Tử Vũ giật mình, trong nháy mắt đó, nàng rõ ràng cảm nhận được sự tinh thuần trong lôi đình lực của Lâm Minh, đó tuyệt không phải võ giả tông môn nhỏ có thể có được. Chẳng lẽ hắn là thiên tài võ giả của đại tông môn đi ra ngoài lịch lãm?
Bên trong chiến loạn, cũng là không chấp nhận được Tử Vũ suy nghĩ lung tung, mặc dù làm cho con thi vệ thứ nhất bị thương nặng tới mức mất đi năng lực chiến đấu, nhưng con thi vệ thứ hai, lúc này cũng đang lao đến Tử Vũ.
Mới vừa dùng qua Kinh Lôi kiếm, trong khoảng thời gian ngắn, Tử Vũ không cách nào sử dụng lần thứ hai, cả người nàng phóng thích ra hồ quang màu tím, vây khốn thi vệ này ở trong đó.
Ở khoảng không này, Lâm Minh nhìn thoáng qua tình huống chiến đấu của những người khác, bảy võ sĩ hắc giáp, đối với chín người tiểu đội Hỏa Phủ bọn họ, trừ đi hai người Lâm Minh cùng Tử Vũ đối chiến cùng hai cái thi vệ, những người còn lại, vừa vặn một người đối phó với một cái hắc giáp võ sĩ.
Hỏa Phủ đánh với thủ lĩnh của đối phương, hắc kiếm mặc dù yếu đi chút ít, nhưng là không có nguy hiểm gì.
Xong lúc thấy ba người Thanh Mộc, Thanh Lâm, Mạt Lương, Lâm Minh lại khẽ cau mày, ba người bọn họ cũng là võ giả có năng lực đặc thù, năng lực chiến đấu chính diện chân chính tương đối kém, đánh nhau đã là hiểm tượng hoàn sinh.
- Đáng chết, bọn người kia, thật là khó đối phó!
Một đao bức lui một võ sĩ hắc giáp, đại hán râu mép có chút hổn hển, khôi giáp trên người những võ sĩ này cũng không biết là dùng tài liệu gì để làm, lực phòng ngự siêu cường, có thể ngạnh kháng dư ba đao khí của hắn.
- Râu mép, khẩn trương thu thập đi giúp Mạt Lương, tiểu tử này sắp không chịu nổi!
Bên tai đại hán râu mép vang lên chân nguyên truyền âm của Mị Ảnh.
Đại hán râu mép nhìn thoáng qua, lại thấy Mạt Lương bởi vì cứng đối cứng nhiều lần cùng trường mâu của đối phương, đã chiến đấu đến sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên là bị đối phương làm cho chân nguyên rối loạn.
Tiếp tục như vậy, Mạt Lương bọn họ tuyệt đối không kiên trì được bao lâu!
Cắn răng, đại hán râu mép hét lớn một tiếng, da thịt toàn thân tăng vọt, Hậu Bối đao trong tay mở rộng ra, hiển nhiên là dùng tới một loại bí pháp.
- Chết!
Đại hán râu mép dùng một đao bức lui võ sĩ hắc giáp trước người, xông về chiến đoàn của ba người Thanh Mộc, Thanh Lâm, Mạt Lương.
- Thanh Mộc! Thanh Lâm! Mạt Lương! Đi tới nơi này!
Ầm ầm ầm!
Đại đao cùng trường mâu tương giao, tia lửa văng khắp nơi, đại hán râu mép uy mãnh dị thường, lấy lực lượng một người, chịu một phần áp lực cho đám người Thanh Lâm, Thanh Mộc.
Ba võ sĩ hắc giáp đồng thời thối lui.
- Hô, muốn chết! Hắn cho là dùng cuồng hóa liền vô địch?
- Nếu người này muốn chết như vậy, trước hết tập trung lực lượng giết chết hắn rồi hãy nói.
- Giết!
Ba cây trường mâu cùng nhau đánh về phía đại hán râu mép!
Những võ sĩ hắc giáp này, đều là cao thủ cửu kinh sa tràng, một cây trường mâu xảo quyệt giống như rắn độc, đại hán râu mép ném bay một cây trường mâu, đồng thời lại có hai cây trường mâu đâm về trái tim cùng đan điền yếu hại của hắn.
- Cẩn thận!
Thanh Mộc hô lớn, lúc này hắn đã không còn dư lại bao nhiêu lực chiến đấu.
- Đi con bà nó chứ!
Hậu Bối đao của đại hán râu mép gạt ngang, đột nhiên tiến lên trước một bước, một đao chém tới hai gã võ sĩ hắc giáp.
- Râu mép!
Sắc mặt Mạt Lương thay đổi, cảm giác của hắn nhay bén nhất, trong điện quang hỏa thạch, trong nháy mắt hắn đoán được, một đao râu mép phát ra trong lúc gấp gáp, tuyệt đối không ngăn được công kích đồng thời của hai gã võ sĩ hắc giáp!
Một màn như vậy, tự nhiên cũng rơi vào trong mắt Lâm Minh, thế công như vũ bão, hai mắt Lâm Minh ngưng tụ, hai đạo nước xoáy màu đen không có căn cứ xuất hiện ở bên trong con ngươi, Luân Hồi võ ý!
Ầm!
Luân Hồi huyễn tượng lung tung như thủy triều trào vào tinh thần chi hải của hai võ sĩ hắc giáp, bọn họ chỉ cảm thấy đầu óc chấn động, con ngươi trong nháy mắt mất đi tiêu cự.
- Chết đi!
Đại hán râu mép chém xuống một đao, cũng là đẩy trường mâu ra, trực tiếp chém lên đỉnh đầu hai người.
Phốc! Phốc!
Hai cái đầu bay lên cao cao, cột máu bắn ra như suối phun, hai võ sĩ hắc giáp, lại bị một đao của đại hán râu mép chém đứt đầu!
Thanh Mộc cùng Thanh Lâm ngây ngẩn cả người, ngay cả đại hán râu mép cũng không thể tin nhìn đao trong tay, ngơ ngác đứng ở tại chỗ.
Hắn mặc dù cẩu thả, nhưng cũng không phải là người không phân rõ thực lực đối lập giữa mình và địch nhân, một đao mới vừa rồi kia, là kiệt lực mà phát ra, liều mạng cản hai cây trường mâu, tuyệt đối vô cùng hung hiểm, làm sao có thể như vậy?
- Đây là... Chuyện gì xảy ra?
Đại hán râu mép lẩm bẩm tự nói, thấy thế nào đều giống như đối phương cố ý nhường.
Song Mạt Lương lại nhìn vẻ mặt sau khi hai võ giả hắc giáp chết đi, như có điều suy nghĩ.
Nếu là bị người ta dùng một đao nhanh chóng chặt đứt cổ, phía trên vẻ mặt ngưng lại hẳn là hoảng sợ, không cam lòng, nhưng là hai cái đầu này con ngươi tan rã, ánh mắt dại ra, cái loại cảm giác này, giống như là trước khi bị trường đao của đại hán râu mép chém rớt, tựu đụng phải chuyện gì đó rất kinh khủng. Chẳng lẽ bọn họ tu luyện ma công tẩu hỏa nhập ma, phát tác ở thời khắc mấu chốt? Đây cũng quá đúng dịp đi.
- Nãi nãi, chẳng lẽ cuồng hóa của lão tử vừa tiến bộ?
Đại hán râu mép nghĩ không ra nguyên nhân, không thể làm gì khác hơn là quy kết về phương diện này.
- Quản hắn khỉ gió, trước hết giết sạch đám quy tôn tử này rồi hãy nói.
Đại hán râu mép gạt ngang đại đao, lần nữa sát nhập vào chiến đoàn.
- Ừm?
Ở bên trong chiến đấu, thủ lĩnh của hắc giáp chiến sĩ thỉnh thoảng phóng xuất ra cảm giác, phân tâm dò xét tình huống quanh thân một chút, nhất thời trong lòng hoảng hốt, thủ hạ thế nhưng đã chết hai người, thi vệ cũng hao tổn một tên!
Điều này sao có thể?
Lực chiến đấu của tiểu đội bọn họ tuyệt đối mạnh hơn so với đối thủ, còn có thêm một người có chiến lực Tiên Thiên, làm sao sẽ thua?
Làm sao có thể thất bại?
Buông tha cho đây hết thảy, chạy trối chết sao?
Hắn tự tin lấy thực lực của mình, tuyệt đối có thể chạy thoát, nhưng là thủ hạ lại không được, nhiều lắm là một Tiên Thiên võ giả khác có thể chạy thoát cùng hắn, những người khác sợ rằng sẽ hao tổn ở chỗ này!
Những người này, cũng là dòng chính của hắn, là trợ thủ rất tốt tương lai có thể đi theo hắn về đến gia tộc kiến công lập nghiệp, đại đa số người bên trong bọn họ cũng sẽ ở đột phá Tiên Thiên trong tương lai!
Tổn thương của mọi người không cần phải nói, những thứ dược vật kia, cũng không thể được!
Quân đội cũng sẽ bị khấu trừ một phần.
Hắn không cam lòng! Ở trong chiến hỏa phía trên Nam Hà đảo vào sinh ra tử nửa năm thời gian, liều mạng bao nhiêu lần, đổi lấy cơ hội một bước lên trời hôm nay, tại sao có thể như vậy!
← Ch. 0444 | Ch. 0446 → |