← Ch.0490 | Ch.0492 → |
Thở dài một hơi, dường như trong nháy mắt Huyễn Vô Cực già đi rất nhiều.
Hắn đã hơn một ngàn năm tuổi, nếu kế hoạch lần này thất bại, có nghĩa hy vọng hắn tấn công Thần Hải lại xa vời thêm rất nhiều.
- Con bà nó!
Nam Duẫn Vương nhìn trận kỳ rơi rụng trên mặt đất, thực không hình tượng mở miệng mắng to, vốn hắn còn nghi ngờ có phải Huyễn Vô Cực đùa giỡn hắn hay không, lần này phá trận chỉ là làm bộ làm tịch, có thể Huyễn Vô Cực còn có phương pháp phá trận thực sự không lấy ra. Thế nhưng ngẫm nghĩ lại, hẳn là Huyễn Vô Cực không đến mức khờ dại như vậy, loại phương pháp ngây thơ như thế s có thể qua mặt được hắn cùng với Bạch Mi phương trượng.
Dù sao Nam Duẫn Vương đã hạ quyết tâm, chỉ cần Huyễn Vô Cực không rời đi, hắn cũng không đi khỏi đây.
So với thất thố của Nam Duẫn Vương, Bạch Mi phương trượng trừ ánh mắt có chút thâm trầm ra, ngược lại còn có vẻ ung dung một ít. Kỳ thật lão tương đối dễ dàng độ Mệnh Vẫn, một là nội tình của Đại Thiện tự tương đối thâm hậu, hai là công pháp của Phật môn bản tâm kiên định hơn nhiều so với công pháp ma đạo, ít nhất ở cửa quan độ Mệnh Vẫn, không cần quá lo lắng tâm thần mềm yếu.
Về phần lão quái Mệnh Vẫn của các tông môn nhỏ còn lại, thấy một màn như vậy, mơ hồ có không ít vui sướng khi người gặp họa! Dù sao hy vọng có được Phạm Thiên Long Căn của họ vô cùng xa vời, bọn họ đã lấy được một ít linh dược, coi như chuyến này không uổng công rồi.
Những thứ mình không chiếm được, nhìn thấy người khác cũng vô vọng, thậm chí những lão quái Mệnh Vẫn tầng ba xuất thân từ tông môn ngũ phẩm trong chuyến đi này, chưa chắc thu hoạch nhiều hơn mình. Nghĩ đến đây, bọn họ tự nhiên vô cùng hiểu rõ ý niệm trong đầu. Đương nhiên, loại tâm tính dạng này bọn họ nhất định không dám biểu lộ trên mặt. Nhìn ngoài mặt, mỗi người bọn họ đều là sắc mặt trầm trọng, lắc đầu thở dài, bộ dáng dường như bởi vì phá trận thất bại mà rất tiếc nuối.
Mục Phượng Tiên thật ra sắc mặt bình tĩnh. Tuy rằng từng có hiệp định với Đại Thiện tự, nếu Đại Thiện tự có thể được đến Phạm Thiên Long Căn, Mục Phượng Tiên có thể nhận được không ít ưu đãi, nhưng nàng cũng không quá mức tin tưởng vào hiệp định này.
Ngược lại Phạm Thiên Long Căn không có xuất thế, Mục Phượng Tiên cũng cảm thấy không có gì đáng tiếc, ít nhất sẽ giảm bớt một lần chém giết sinh tử, nếu không chiến đấu tranh giành, không biết phải có bao nhiêu người ngã xuống. Nếu như kéo theo Lâm Minh vào trong đó, vậy thì càng tệ hơn.
Huyễn Vô Cực, Nam Duẫn Vương, Bạch Mi phương trượng, như trước vây quanh hai tầng nam bắc trận pháp thượng cổ, dường như vẫn còn không cam lòng. Mà một số cường giả Mệnh Vẫn của tông môn nhỏ đã mất đi kiên nhẫn lần lượt rời đi, bắt đầu tiếp tục dọc theo bờ sông tìm kiếm linh thảo.
Tuy nói trước đó đã trải qua một lần quét thần thức sưu tầm, nhưng nói không chừng còn có thể có một vài cây sót lại, có thể tìm được một cây cũng là một khoản tài phú không nhỏ. Gia sản của họ dù sao cũng không nhiều như các tông môn ngũ phẩm.
- Huyễn lão tặc! Nếu đã phá trận thất bại, vậy bảo vật đưa cho ngươi từ trước, có phải nên trả lại cho lão phu hay không!
Nếu không phá mở được pháp trận, Nam Duẫn Vương liền muốn thu hồi bảo vật giao cho Huyễn Vô Cực từ trước, hắn cũng không muốn mất cả chì lẫn chài.
Lúc này Huyễn Vô Cực, cũng đã thu lại vẻ mặt nản lòng, sắc mặt hắn lạnh xuống đầy kiên quyết, trong mắt hiện lên tia sáng lạnh:
- Thất bại thì thất bại! Nam Duẫn! Từ Toàn Đan Chí Cực đến Thần Hải rốt cuộc có khó khăn bao nhiêu, ta nghĩ không cần ta nói, ngươi nghĩ cũng không trả giá gì sao? Không cần trải qua bất kỳ thất bại nào, liền có thể một lần thành công sao? Thật là buồn cười!
Bị Huyễn Vô Cực nói buồn cười, ánh mắt Nam Duẫn Vương lạnh xuống, trừng mắt nhìn Huyễn Vô Cực lạnh lùng nói:
- Như thế nào, ngươi còn có biện pháp nào khác hay sao?
- Trận là vật chết mà người là sống, người sống không thể bị nước tiểu nghẹn chết! Lần này, Huyễn Vô Cực ta không lấy được Phạm Thiên Long Căn, thề quyết không ra khỏi Ma Thần đế cung!
Chợt nghe được Huyễn Vô Cực nói ra quyết tâm như thế, Bạch Mi phương trượng nhướng chân mày hỏi:
- Hả? Huyễn thí chủ còn có phương pháp phá trận ư?
- Không! Tuy nhiên phàm là trận pháp, bất kể tinh diệu như thế nào, đều không tránh khỏi có một nhược điểm, nó cần phải có năng lượng cung cấp! Nếu không không thể tiếp tục được nữa! Chúng ta cùng chung sức phá trận, ta cũng không tin không phá mở ra nó, một năm không được thì mười năm! Mười năm không được thì trăm năm! Lão phu trước khi đến Ma Thần đế cung cũng đã chuẩn bị sẵn tình huống xấu nhất! Thề quyết phá mở trận này!
Huyễn Vô Cực nói ra từng chữ như bi thép rơi xuống đất, hiển nhiên quyết tâm mười phần! Nam Duẫn Vương cũng nhíu nhíu mày, nếu xác định mười năm có thể phá trận, hắn không ngại lưu lại đây mười năm.
Nhưng tình huống chưa chắc đã như thế! Tuy rằng hắn không hiểu trận pháp, nhưng cũng biết, trận pháp cao cấp có thể hấp thu nguyên khí thiên địa từ ngoại giới bổ sung cho bản thân, hình thành một tuần hoàn năng lượng. Nếu bọn họ công kích tiêu hao năng lượng không theo kịp với trận pháp bổ sung, vậy thì vĩnh viễn cũng không phá mở ra đại trận này.
Về phần nói cái gì lưu lại chỗ này trăm năm linh tinh đủ các loại, Nam Duẫn Vương coi như chê cười! Bỏ phí thời gian cả trăm năm làm một chuyện không xác định kết quả, còn không bằng đi tìm các cơ duyên khác. Hơn nữa có quỷ mới biết thế giới tàn phá này có thể trong vòng trăm năm sụp đổ hay không? Thế giới sụp đổ tạo gió lốc không gian khủng bố, đừng nói là hắn, cho dù là cường giả phong hoàng tới đây, cũng giống nhau phải ngã xuống.
- A Di Đà Phật!
Bạch Mi phương trượng chắp hai tay tạo thành chữ thập, chậm rãi nói:
- Lão nạp không nghĩ tới Huyễn thí chủ quyết tâm kiên định như thế, như có lòng này có hy vọng thành Thần Hải! Cũng được, lão nạp ở lại bồi tiếp Huyễn thí chủ thời gian mười năm. Sau mười năm bất kể kết quả thế nào, lão nạp sẽ tự rời đi! Nếu không thể thu được Phạm Thiên Long Căn, cũng chỉ có thể chứng tỏ ta vô duyên với vật ấy!
Nghe Bạch Mi phương trượng nói như vậy, Nam Duẫn Vương thoáng hơi trầm ngâm, hiện tại hắn cũng không có đường lui, phải chờ đợi! Nếu hắn không có kiên nhẫn trước thời hạn rời đi, kết quả nếu Huyễn Vô Cực thật có phương pháp khác phá trận, đợi sau khi mình rời khỏi, thoải mái phá trận lấy Phạm Thiên Long Căn, như vậy hắn liền thực sự trở thành kẻ coi tiền như rác.
Nghĩ đến đây, Nam Duẫn Vương cắn răng một cái, nói:
- Được! Ta cũng điên một lần với các ngươi, Nam Duẫn ta cùng theo đến cùng!
Ba đầu sỏ một lần nữa đạt thành hiệp nghị, những người khác sắc mặt đã có chút khó coi. Ma Thần đế cung này đã sớm bị đại trận hộ điện phong kín, hơn nữa trên đường trở về lại đầy cơ quan, đầy con rối, không có ba đầu sỏ này, bọn họ vốn cũng không ra được!
Ba đầu sỏ định ở lại nơi này mười năm, cũng có nghĩa bọn họ sẽ phải bồi tiếp mười năm. Mà nếu có thể chia được chút canh Phạm Thiên Long Căn tự nhiên bọn họ không ngại, nhưng điểm mấu chốt là đến lúc đó bọn họ thực có thể một cọng lông rễ đều không chia được.
Bạch Mi phương trượng đoán được ý nghĩ trong đầu những người khác, nói:
- Chư vị thí chủ! Nếu các người có thể hiệp trợ ra tay cùng chúng ta, cuối cùng sau khi phá trận, tất nhiên sẽ nhận được báo đáp, hai cây Phạm Thiên Long Căn có mười tám cái rễ cây, mười tám rễ cây này lão nạp với danh nghĩa của Phật tổ thề, toàn bộ lấy ra chia cho chư vị dựa theo thực lực, Mệnh Vẫn tầng hai hai rễ cây, Mệnh Vẫn tầng một nửa rễ cây. Nếu các vị đáp ứng thì cùng ra tay đi! Ta nghĩ Huyễn thí chủ và Nam Duẫn thí chủ cũng sẽ không có ý kiến với chuyện này, có phải thế không?
Bạch Mi phương trượng chậm rãi nói xong, ánh mắt chuyển nhìn vào Huyễn Vô Cực cùng Nam Duẫn Vương, quả nhiên hai người gật đầu đồng ý.
Hiệp nghị cùng loại chế định rất nhiều biến đổi, tuy nhiên hiệp nghị lần này, vẫn là lần đầu tiên không phân chia theo thế lực, chỉ đơn thuần nhìn thực lực cá nhân để phân phối Phạm Thiên Long Căn, nghe ra có thể tin, nhưng trong lòng mọi người vẫn còn gút mắc, ai mà biết đến lúc đó có thể "qua sông đoạn cầu" hay không. Hơn nữa những cường giả Mệnh Vẫn tông môn nhỏ không có chỗ dựa gì vững chắc, thì càng lo lắng về điểm này.
Tuy nhiên lúc này, bọn họ quả thật cũng không có biện pháp gì tốt Hơn, ở lại là phải ở lại rồi, không bằng cứ góp sức, ngược lại không ra tay còn có thể dẫn tới ba đầu sỏ ghét hận, nói không chừng đến lúc đó lấy mình ra là người thứ nhất khai đao.
Cứ như vậy, hơn hai mươi lão quái Mệnh Vẫn, nhao nhao tỏ ý bằng lòng góp sức.
Lâm Minh đơn độc một người đứng ở xa xa nhìn một màn này, trong lòng cười khổ không thôi, thời điểm Huyễn Vô Cực phá trận thất bại, tự nhiên hắn cũng là vui sướng khi người gặp họa, nhưng còn không có vui sướng bao lâu, hiện tại cũng chỉ có thể cười khổ. Nếu cứ tiếp tục như vậy mình không có khả năng có cơ hội khai mở trận pháp lấy bảo.
Về phần nói ở nơi này chờ tới mười năm vân vân, đối với Lâm Minh mà nói hoàn toàn là lời nói đùa! Cho dù biết chắc chờ mười năm có được Phạm Thiên Long Căn, hắn cũng tuyệt đối không muốn.
Vạn hạnh chính là, Lâm Minh cũng không phát sầu vì rời đi Ma Thần đế cung, ở một chỗ cách nơi này không tới năm dặm có một Truyền Tống trận, Truyền Tống trận này vị trí rất bí ẩn, hơn phân nửa Huyễn Vô Cực cũng không biết, bằng không tất nhiên hắn sẽ lựa chọn chỗ Truyền Tống trận bí ẩn nơi đó, càng gần, cũng càng an toàn, sẽ không bỏ gần cầu xa.
Nhưng mà hiện tại đối với Lâm Minh rời đi không khó, nhưng sau khi rời đi, nếu đối phó với Lôi Kinh Thiên? Thực lực chưa tăng cao, kết quả vốn không có bất kỳ thay đổi gì. Đều đã đến một bước này, đương nhiên Lâm Minh ôm một chút ảo tưởng đối với Phạm Thiên Long Căn, cho dù là hy vọng cực kỳ xa vời, nhưng bất kể diễn biến như thế nào, dường như hắn cũng không có mảy may cơ hội, nhóm lão quái Mệnh Vẫn này, một người so với một người đều sống lâu, lão luyện đến mức lợi hại, cảm giác lại linh mẫn, nếu muốn lừa gạt bọn họ quả thực quá khó khăn.
Huyễn Vô Cực nói:
- Lầnphá trận có thể phải kéo dài liên tục nhiều năm, chúng ta cũng không cần cấp bách nhất thời! Dọc theo đường đi này các vị tiêu hao không nhỏ, hiện tại bắt đầu nghỉ ngơi thời gian một ngày, điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất, mười hai canh giờ sau, chúng ta cùng ra tay, thề quyết phá trận!
Huyễn Vô Cực nói xong, liền tự mình đi qua một bên ngồi xuống điều tức. Vừa rồi phá trận hắn tiêu hao cũng không nhỏ.
Nam Duẫn Vương, nhà sư Bạch Mi, cũng đều tự tìm chỗ điều chỉnh trạng thái, các cường giả Mệnh Vẫn khác hoặc là ngồi xuống, hoặc là chẳng làm gì, hoặc là muốn tiếp tục thử thời vận tìm kiếm dược thảo.
Còn có một số người hơi có chút hiểu biết về trận pháp, thì bắt đầu có hứng thú nghiên cứu trận pháp cổ bao phủ Phạm Thiên Long Căn kia.
Người có lòng hiếu kỳ đều có chí, có cơ hội quan sát nghiên cứu trận pháp cổ bậc này, đương nhiên bọn họ sẽ không bỏ qua, hơn nữa nói không chừng liền may mắn nghiên cứu ra phương pháp nào đó khai mở trận thì sao?
Tâm tình của họ hiện tại, giống như là chính mình bị khóa ở ngoài cửa phòng, rõ ràng sẽ không có mở khóa, nhưng cũng phải kiếm một thanh sắt, đập mắt khóa lung tung một mạch, muốn dùng phương pháp mê muội khác mở khóa.
Đương nhiên, Lâm Minh xem ra chuyện này nhất định không có khả năng, xác suất thấp đến xem nhẹ không kể. Hiện giờ hắn đã hiểu thấu đáo phương thức mở ra hai trận pháp nam bắc này, im lặng đứng ở cách trận pháp cổ không xa, một bộ dáng rảnh rang không có việc gì.
Những lão quái Mệnh Vẫn này, phân tán rất xa nhau, có một số đã sắp rời khỏi phạm vi Ma Đế dược viên.
Lâm Minh tùy ý nhìn lướt qua, dò trong trí nhớ đường đi tới chỗ Truyền Tống trận của Ma Đế kia, miễn cho không thể sử dụng Truyền Tống trận liền xảy ra bi kịch.
Đang định hành động, đột nhiên hắn nghe một tiếng vang "xoạt" chói tai, tiếp theo truyền đến tiếng kêu thảm thiết, Lâm Minh cả kinh trong lòng tự hỏi: "Hả? Đã xảy ra chuyện gì?".
Các lão quái Mệnh Vẫn khác cũng lập tức đứng lên, mà Huyễn Vô Cực nhìn về hướng xảy ra chuyện, trong ánh mắt lóe ra tia sáng phức tạp, cũng không biết trong lòng hắn đang suy nghĩ gì.
← Ch. 0490 | Ch. 0492 → |