← Ch.0588 | Ch.0590 → |
Ở bên trong lồng giam mảnh vỡ Thứ Nguyên, Lâm Minh hai mắt nhắm lại, dưới chân giẫm thân pháp Kim Bằng Phá Hư, chẳng qua là dưới áp lực cực lớn, hắn nện bước không có nhẹ nhàng hơn là bao, ngược lại lộ ra vẻ trầm trọng không chịu nổi.
Ở trong lồng giam không gian này, ánh mắt đã hoàn toàn vô dụng, khe không gian, chỉ dựa vào mắt thường căn bản là nhìn không thấy.
Ngay cả cảm giác cũng có tác dụng quá nhỏ.
Duy nhất Lâm Minh có thể dựa vào chính là lý giải của hắn đối với không gian pháp tắc, nắm giữ đối với lực lượng không gian.
Mỗi khi khe không gian lặng lẽ tiến tới gần, Lâm Minh có thể cảm giác được lực lượng không gian ba động, loại ba động này, tựa như gợn sóng, từng vòng rung động đánh tới, chưa từng đi vào.
Mỗi khi đến lúc này, Lâm Minh liền mau né trước tiên, tránh thoát bị khe không gian cắt.
Lấy thực lực của Lâm Minh, chỉ sợ luyện lực vào tủy, thân thể có thể so với bảo khí, hơn nữa chân nguyên hộ thể dày đặc, ở trước mặt khe không gian, cũng yếu ớt như giấy.
Sưu!
Một đạo mũi nhọn màu tím vàng thoáng hiện, giống như sao băng, bắn vào phía trên không gian bức tường ngăn cản của không gian lồng giam!
Răng rắc!
Mũi thương nổ, không gian bức tường ngăn cản chẳng qua là hơi chấn động, rồi sau đó bình tĩnh một lần nữa, phảng phất giống như cái gì cũng không phát sinh.
Mấy ngày qua, Lâm Minh không ngừng công kích không gian bức tường ngăn cản, từ đầu đến cuối không thể rung chuyển nó, tuy nhiên trong công kích không ngừng ở nơi này, lĩnh ngộ của Lâm Minh đối với lực lượng không gian bất tri bất giác đã trở nên sâu hơn.
Mà đúng lúc này, thân thể Lâm Minh chấn động mạnh một cái, ở bả vai hắn, một chùm huyết vũ tuôn ra không có chút dấu hiệu nào, huyết vũ mới vừa xuất hiện, đã bị lực lượng nào đó xé rách thành sương mù màu đỏ, cuốn vào bên trong một cái nước xoáy không nhìn thấy.
Trong lòng Lâm Minh kinh hãi, thân thể lui nhanh đi ra ngoài.
Bả vai bên phải bị xé nứt!
- Nguy hiểm thật!
Cái trán Lâm Minh cũng là mồ hôi lạnh, mới vừa rồi lúc hắn phân tâm công kích, một khối khe không gian lớn nhỏ chỉ bằng trang giấy lặng yên không một tiếng động nhích tới gần. Khe không gian nhỏ như vậy, khiến cho lực lượng không gian rung động thật sự quá nhỏ, hơn nữa Lâm Minh lại phân tâm, cảm giác không hề nhạy cảm nữa, cho nên không thể nhận thấy được.
Một khe không gian nho nhỏ là có thể tạo thành lực phá hoại kinh khủng như thế!
- May mắn chẳng qua là bả vai!
Thân thể Lâm Minh phát rét, ban đầu lúc vào di tích Ma Thần đế cung, khe không gian nơi đó còn không có khủng bố như vậy.
Lúc ấy những đại năng Mệnh Vẫn tầng hai trở lên kia, lúc phi hành ở mảnh vỡ thế giới, cũng không thể nào không kiêng kị khe không gian.
Lâm Minh cho là thực lực bây giờ của mình, mặc dù không so sánh được với lão quái Mệnh Vẫn, nhưng cũng không xê xích quá nhiều, nhưng là mới vừa rồi chỉ là một mảnh vỡ không gian lớn chừng chỉ là một mảnh giấy vụn nhỏ, đã hoàn toàn xé rách bả vai của mình!
Có thể thấy được thế giới bất đồng, uy lực khe không gian hoàn toàn bất đồng.
Mảnh vỡ thế giới trong Ma Thần đế cung đã sắp sụp đổ, lực lượng không gian quá yếu.
Ngược lại, thế giới trong Vương Giả Tù Lung này rất ổn định, không gian càng ổn định, lực lượng không gian càng mạnh, sau khi không gian nứt vỡ, tạo thành khe không gian, mảnh vỡ Thứ Nguyên lại càng kinh khủng!
Còn ai dám nói lực công kích của Không Gian ý cảnh không mạnh?
Nếu quả thật có thể hoàn toàn nắm giữ Không Gian ý cảnh, chạm tới không gian bản nguyên, tiện tay ra một kích, xé rách không gian, công kích như vậy, ai còn có thể ngăn?
Đợi đến sau khi phi thăng thành Thần Vực, không gian Thần Vực vặn vẹo, lấy không gian Thần Vực vô cùng vững chắc làm vũ khí, sẽ có bao nhiêu uy lực?
Mặc dù tương lai làm cho tâm trí người ta hướng về, nhưng lúc này Lâm Minh căn bản là không còn kịp phân tâm nữa, hắn hiện tại mảnh vỡ (toái phiến) không gian thật nhỏ, khe không gian bên trong không gian, càng ngày càng nhiều!
Từ vừa mới bắt đầu khe không gian dài một thước, ba bốn xích, đến hiện tại chỉ có bằng trang giấy.
Mảnh nhỏ như vậy nếu như là đâm vào cánh tay bắp đùi, lấy năng lực phục hồi như cũ siêu cường của Lâm Minh, còn gánh vác được, nhưng nếu như là đâm vào trái tim, Lâm Minh rất hoài nghi thời điểm mấu chốt hạt giống Tà Thần hoặc là Ma Phương có thể bảo vệ mình hay không.
- Mảnh nhỏ thật nhỏ càng ngày càng nhiều, hẳn là nên dùng công kích của ta để chấn vỡ.
Vốn là không gian vững chắc, bị lực trường kỳ dị vặn vẹo đến bể tan tành, hơn nữa công kích của Lâm Minh, mảnh vỡ không gian thật nhỏ càng ngày càng nhiều.
- Áp lực của Thiên Ma lực trường tăng lên lần nữa!
Ngay vào lúc này, Thiên Ma lực trường tăng cường lần nữa, không thể nghi ngờ là họa vô đơn chí!
Chẳng những thân thể chậm trễ, ngay cả cảm giác cũng trở nên chậm chạp, Lâm Minh thậm chí khó có thể nhận thấy được lực lượng không gian ba động thật nhỏ.
Như vậy tựu giống với, một võ giả ở bên trong rừng thương mưa kiếm, tầm mắt đột nhiên mơ hồ.
- Nguy rồi!
Mồ hôi lạnh sau lưng Lâm Minh chảy ròng ròng, cục diện mất đi khống chế.
Sau khi thời gian vượt qua một trăm ngày, Lâm Minh rốt cuộc bắt đầu phát hiện mình khó có thể tiếp tục!
Lồng giam mảnh vỡ Thứ Nguyên không phá ra, mảnh vỡ không gian thật nhỏ khó lòng phòng bị.
Thậm chí dưới áp lực khổng lồ ở nơi này, tốc độ của hắn cũng khó mà giữ vững thời gian dài.
Nắm Truyền Tống phù trong tay, Lâm Minh do dự.
Vương Giả Tù Lung này một người cả đời chỉ có thể vào một lần, ba tháng qua hắn có thu hoạch khổng lồ ở chỗ này, để cho hắn rời đi từ đây, thật sự có chút không cam tâm.
Nhưng là đến trình độ này, không cẩn thận một cái, liền vẫn lạc tại bên trong, Phong Hào Tu La, vẫn lạc ở bên trong Vương Giả Tù Lung, vậy có thể tạo thành chuyện cười lớn a.
Đột nhiên kế tiếp, liên tục bốn năm mảnh vỡ không gian, biến mất trong cảm giác của Lâm Minh, rốt cuộc sắc mặt của hắn thay đổi.
Dứt khoát bóp nát Truyền Tống phù, Lâm Minh quyết định rời đi Vương Giả Tù Lung.
Hô!
Một đạo Truyền Tống trận hiện lên dưới chân Lâm Minh, quang mang chớp qua, kim quang bao phủ Lâm Minh cưỡi Truyền Tống phù bên trong, thân hình trở nên mơ hồ.
Mặt Lâm Minh liền biến sắc, hắn cảm giác được rõ ràng, khi hắn sắp xuyên qua lối đi không gian, lúc tới Thông Thiên tháp, không gian nơi đó, lại bị phong tỏa!
Lối đi truyền tống ra khỏi đây bị phong kín, căn bản ra không được!
- Chuyện gì xảy ra?
Oành!
Ở trong tay Lâm Minh, Truyền Tống phù nổ tung thành bụi bay, ngay sau đó, tia sáng biến mất, Lâm Minh còn đứng ở bên trong không gian lồng giam.
Không gian Thông Thiên tháp bị phong tỏa, tương đương với phá hỏng cửa ra, chẳng lẽ là...
Lâm Minh tâm niệm cấp chuyển, hắn không phải người ngu, có thể làm được điểm này, chỉ có thể là cao tầng của Thông Thiên tháp.
- Phong tỏa không gian trận pháp, Thông Thiên tháp thật đúng là có người tài ba, loại trận pháp này, cho dù là trong trận pháp tại thượng cổ, cũng coi như phức tạp!
Lâm Minh kế thừa trí nhớ của Trận Pháp sư ở Thần Vực, đối với loại trận pháp này cũng có hiểu rõ không ít, nó có thể dùng để che đậy bớt Truyền Tống trận, muốn bố trí cũng không dễ dàng.
- Muốn cho ta chết ở chỗ này?
Hàn quang trong mắt Lâm Minh chợt lóe, sát ý sáng quắc.
Hô hô hô!
Ở bên trong không gian lồng giam, mảnh vỡ không gian bay múa chung quanh, Lâm Minh thậm chí có thể nghe được thanh âm bể tan tành khi mảnh vỡ không gian va chạm lẫn nhau.
Thanh âm này nghe thanh thúy, nhưng lại là thanh âm thuần chất tử vong.
- Làm như thế nào?
Cho dù Lâm Minh xưa nay trấn định, hiện tại cũng có chút luống cuống tinh thần.
Mặc dù hiểu rõ không ít đối với trận pháp phong tỏa không gian, song Muốn phá vỡ Tỏa Không đại trận kia, cũng không phải chuyện dễ dàng.
Không nói đến Lâm Minh không có nắm chắc phá vỡ, cho dù hắn có nắm chắc, cũng phải có một điều kiện nhất định, đó chính là có Truyền Tống trận đi thông phiến không gian bị đại trận phong tỏa kia.
Đây đối với Lâm Minh mà nói, hiển nhiên là chuyện không thể nào!
← Ch. 0588 | Ch. 0590 → |