Độc giả của web truyenkiemhiep.com.vn hay truyenkiemhiep.org lưu ý!!! Trên PC hãy đổi DNS sang 8.8.8.8 và 8.8.4.4 để vào web nhanh hơn, còn trên điện thoại hãy tải app 1.1.1.1 rồi bật Warp lên để không bị chặn.

Truyện:Vũ Cực Thiên Hạ - Chương 0755

Vũ Cực Thiên Hạ
Trọn bộ 2474 chương
Chương 0755: Giương cung bạt kiếm
0.00
(0 votes)


Chương (1-2474)

Siêu sale Lazada


Lời này của Vương Nhất Thiện rõ ràng mang theo ý uy hiếp, không khí lập tức trở nên khẩn trương.

Tuy rằng tứ phẩm linh mạch chi nguyên rất quý báu, nhưng thế lực cỡ tây bắc đại mạc này thì tuyệt đối có thể lấy ra được.

Khi trước tộc trưởng của bộ tộc Bích Nhãn Hải Viên lấy ra Hỏa hệ linh mạch là chuẩn ngũ phẩm, cho nên mới đau lòng đến mức như nhỏ máu.

Hiện tại Lâm Minh muốn một đoạn tứ phẩm linh mạch chi nguyên trao đổi bí cảnh chìa khóa thì cũng không phải là đắt.

Mà mấu chốt của việc này nằm ở ngọc bội nữ tử này!

- Có ý tứ, có ý tứ, không thích trân bảo lại thích mỹ nhân, ha ha!

Lý Dật Phong ngồi trong góc uống rượu, hào hứng nói.

- Công tử cho rằng ai cũng đều háo sắc giống ngài sao, nữ nhân mà bọn họ đang tranh giành kia khẳng định là có vấn đề gì đó!

Tiểu nha hoàn bên cạnh Lý Dật Phong tức giận nói.

- Tuy nhiên...

Tiểu nha hoàn đột nhiên khẽ cười, có chút vui sướng khi người khác gặp họa, nói:

- Mặc kệ là tình huống nào, lần này chắc chắn có náo nhiệt để xem rồi, nếu mà giao chiến, tiểu tử tên là Vương Nhất Thiện kia rất khó đối phó, bản thân chính là thiên tài, lại vượt qua Mệnh Vẫn tầng hai, chiến lực chân chính tới mức nào thì còn rất khó đoán, ta thấy hơn phân nửa là Lâm Minh phải chịu thiệt rồi, hắn tự xưng là Thiếu Đế, lần này thì hay rồi, xem hắn giải quyết như thế nào.

- Nha đầu nhà ngươi a, đúng là chỉ biết nghĩ xấu, tuy nhiên Vương Nhất Thiện quả thật là lợi hại, khó đối phó.

Lý Dật Phong liếm liếm môi, bất kể Lâm Minh hay là Vương Nhất Thiện, trong tương lai đều sẽ là nhân vật danh chấn một phương, tuy rằng hiện tại Thần Hoàng đảo đang yếu thế, nhưng Vương Nhất Thiện cũng sẽ không làm gì quá phận, đắc tội với một cường giả trong tương lai thì cũng không sáng suốt gì.

Lâm Minh cũng không dự đoán được phản ứng của Vương Nhất Thiện lại lớn như vậy, hắn nhìn về phía nữ nhân bên cạnh Vương Nhất Thiện, thấy sắc mặt nàng đờ đẫn, cặp mắt màu xám trắng không có chút thần thái nào, chỉ là nhìn bộ dáng của nàng thì không hiểu sao lại làm cho người ta có một loại cảm giác thương tiếc.

Nữ nhân này có lẽ cũng không tự nguyện làm thị thiếp của Vương Nhất Thiện, mà là bị bắt buộc, ngay cả việc Lâm Minh tranh đoạt nàng thì nàng cũng thờ ơ, bộ dáng trái tim như tro tàn.

Trên người nàng có bí mật gì hay sao? Có liên hệ gì với thần nữ trong Vạn Cổ Ma Khanh đây?

Trong lòng Lâm Minh hiện lên đủ loại ý niệm, vốn hắn muốn đòi Vương Nhất Thiện nữ nhân thần bí này, một là để tìm hiểu thân thế và gia tộc của nàng, mặt khác là để che giấu bí mật của ngọc bội, nếu trực tiếp đòi Vương Nhất Thiện miếng ngọc bội kia, thì rất dễ dàng làm cho đối phương nghi ngờ, từ đó khiến cho đối phương cảm thấy tấm ngọc bội này có bí mật nào đó, từ chối trao đổi.

Nhưng hiện tại xem ra, cô gái này hiển nhiên có ý nghĩa rất lớn đối với Vương Nhất Thiện.

Điều này làm cho Lâm Minh càng nghi ngờ hơn, cô gái này cũng không phải là người tầm thường.

- Ta có thể cho ngươi một đoạn tứ phẩm đỉnh cấp linh mạch chi nguyên, về phần thị thiếp của ta, ta khuyên ngươi không nên nghĩ tới nữa, ta hận nhất là kẻ mơ tưởng nữ nhân của ta!

Lâm Minh cũng dùng chân nguyên truyền âm:

- Các hạ, nếu Lâm mỗ không nhìn lầm, nữ nhân này vẫn còn nguyên vẹn, nói nàng là thị thiếp của ngươi ư, e rằng còn chưa cưới vào cửa chứ? Ta chỉ muốn nữ nhân này, về phần tứ phẩm linh mạch chi nguyên, lúc trước ta đã có Bích Nhãn Hải Viên bộ tộc tại biển sâu tặng cho một đoạn chuẩn ngũ phẩm linh mạch chi nguyên rồi, cũng miễn cưỡng đủ dùng. Ta muốn nữ nhân này ba năm, ba năm sau, sẽ trả lại nguyên vẹn, tuyệt đối không động một chút nào vào nàng, đến lúc đó các hạ vẫn có thể cưới nàng như cũ!

Lâm Minh nói ra lời này, thứ nhất là để dò xét Vương Nhất Thiện một chút, xem hắn rốt cuộc có phải thật sự chỉ vì sắc đẹp của nàng hay không, hai là đưa cho mình một kỳ hạn ba năm, sau ba năm, thực lực của Lâm Minh tất nhiên sẽ tăng thêm một bước, đến lúc đó, sẽ ít phải lo lắng hơn khi đàm phán, dù sao tây bắc đại mạc là thế lực cấp bậc thánh địa, Lâm Minh cũng không muốn kết thù với nó.

- Lâm Minh, ngươi không nên khiêu chiến điểm mấu chốt của ta một lần nữa, nếu không ta sẽ khiến cho hôn lễ hôm nay của ngươi biến thành đám tang!

Lời này của Vương Nhất Thiện tràn ngập sát khí, điều này cũng khẳng định phán đoán của Lâm Minh, tên này cũng không vì mê luyến sắc đẹp của nữ nhân kia thì mới nạp nàng làm thiếp, thậm chí nữ nhân thần b này rốt cuộc có phải là thị thiếp của Vương Nhất Thiện hay không thì còn chưa chắc.

- Để cho hôn lễ của ta biến thành lễ tang hay sao?

Lâm Minh cười lạnh:

- Các hạ xuất thân từ thánh địa thì không sai, nhưng thánh địa thì như thế nào, nếu thực sự giao chiến, ta để cho Cự Côn mang theo đám người Thần Hoàng đảo chạy xa vào sâu trong Nam Hải, ta không tin Nam Hải rộng lớn như vậy mà còn không tránh được các ngươi đuổi giết, mấy chục năm sau, ta giết ngược về tây bắc đại mạc, đến lúc đó tình huống sẽ như thế nào, thì còn rất khó nói!

- Mấy chục năm sau giết ngược về tây bắc đại mạc ư? Ha ha ha ha!

Vương Nhất Thiện cười ha hả, nói:

- Người khác gọi ngươi một tiếng Thiếu Đế, ngươi cho rằng mấy chục năm sau, mình thật sự có thể tiến vào cảnh giới Thần Hải ư? Cực kỳ buồn cười! Không nói tương lai sẽ như thế nào, chỉ riêng hiện tại thôi, một mình ta cũng có thể huyết tẩy Thần Hoàng đảo rồi!

Vương Nhất Thiện nói tới đây, trong mắt hiện lên một luồng sáng đỏ, trên người toát ra luồng sương mù đen nhè nhẹ, dường như bất cứ lúc nào cũng sẽ giao chiến.

Hôm nay tuy rằng khách nhân của Thần Hoàng đảo khá nhiều, nhưng thực lực mạnh nhất cũng chỉ là Nam Duẫn Vương và Không Hạ phương trượng của Đại Thiện tự, hai người đều có tu vi Mệnh Vẫn tầng ba, chống lại Mệnh Vẫn tầng bốn thì lại không có quá nhiều khả năng, hơn nữa bọn họ chỉ là khách mời, chỉ cần đầu không bị úng nước thì chắc chắn sẽ không nhúng tay vào trận chiến giữa tây bắc đại mạc và Thần Hoàng đảo này.

Về phần những người khác thì lại càng không cần phải nhắc tới.

Mắt thấy không khí giương cung bạt kiếm, các khách mời tại đây đều sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, đối phương ác ý mà đến, tên Vương Nhất Thiện kia có căn cơ cực kỳ vững chắc, thực lực cực hạn là bao nhiêu thì rất khó nói rõ được!

Cũng là thiên tài, Lâm Minh dùng tu vi Toàn Đan hậu kỳ đối đầu với Mệnh Vẫn tầng hai, so với đối phương thì còn thấp một đại cảnh giới và một tiểu cảnh giới nữa.

Vượt cấp chiến đấu không phải là đáng sợ, đáng sợ chính là đối tượng vượt cấp chiến đấu lại cũng là thiên chi kiêu tử, thời điểm này, cho dù chênh lệch nửa tiểu cảnh giới thì cũng đều rất khó vượt qua.

Nhìn thế nào thì cũng thấy bên phía Thần Hoàng đảo gặp bất lợi, một khi giao chiến, bọn họ bị cuốn vào, chết cũng là chết oan.

- Thiếu chủ, cần gì phải nói lời vô nghĩa với tiểu tử này làm gì, trực tiếp bắt lấy hắn, cướp lấy thứ đó là được, nếu đối phương vẫn gian ngoan mất linh, được một tấc lại muốn tiến một thước, trực tiếp giết hắn!

Sau lưng Vương Nhất Thiện, một trưởng lão Mệnh Vẫn tầng ba đã trực tiếp rút ra vũ khí.

Xoẹt...

Dòng khí chân nguyên sắc bén trực tiếp cuốn bay bàn tiệc cưới xung quanh, các loại đồ ăn đổ đầy đất.

Thấy cảnh này, sắc mặt Lâm Minh đã hoàn toàn trầm xuống, đây là lễ cưới của hắn, khách mời khắp nơi tập hợp, là một buổi lễ vui vẻ, nhưng đối phương lại rút binh khí ra tại đây, không khác nào đánh vào mặt hắn ngay trước mặt mọi người.

Đúng lúc này, hai nữ nhân bước ra từ căn phòng phía sau, chính là Mục Thiên Vũ và Tần Hạnh Hiên, dựa theo thủ tục hôn lễ, Mục Thiên Vũ phải chờ trong phòng, Lâm Minh ở ngoài chiêu đãi khách mời, nhưng hiện tại mọi chuyện đến nước này rồi, Mục Thiên Vũ cũng không thể không xuất hiện được.

- Sư phụ, sao lại thế này?

Mục Thiên Vũ nhìn thấy cảnh này, sắc mặt hơi đổi, vội vàng hỏi Mục Dục Hoàng, Mục Dục Hoàng liền bảo hộ Mục Thiên Vũ ở phía sau, sắc mặt ngưng trọng, nói:

- Vũ Nhi, thông báo Ma Quang liên hệ Cự Côn, tình huống rất không ổn!

Vương Nhất Thiện căn bản không để ý tới Mục Dục Hoàng dặn dò điều gì, hắn lạnh lùng cười, chỉ tay ra, một tấm ngọc điệp lớn bằng bàn tay bay lên, dừng trên đầu ngón tay của hắn, nhanh chóng xoay tròn.

Thấy cảnh này, Lâm Minh khẽ ngạc nhiên, mà Lý Dật Phong đang ở một bên uống rượu thì lại biến sắc, đây là... Chiến Linh!

- Tiểu tử Vương Nhất Thiện này, lĩnh ngộ Chiến Linh ư?

Bình thường mà nói, chỉ có cường giả Thần Hải mới có thể lĩnh ngộ Chiến Linh, nhưng ngẫu nhiên cũng có võ giả thiên phú xuất chúng, khi còn Mệnh Vẫn đã có thể lĩnh ngộ Chiến Linh, Chiến Linh sẽ không ngừng trưởng thành khi tu vi của võ giả được đề cao, cho nên càng lĩnh ngộ sớm, thì không gian phát triển trong tương lai sẽ càng lớn hơn.

- Mệnh Vẫn tầng hai đã lĩnh ngộ Chiến Linh, rất nhiều thần quốc hoàng tử, thần quốc thái tử đều không làm được, tên Vương Nhất Thiện này, tại ý chí võ đạo cũng có thiên phú kinh người!

Lý Dật Phong cảm khái, tại phương diện này, hắn tự nhận là mình không bằng được đối phương!

Một thiên tài thường thường rất xuất chúng trên một phương diện nào đó, ví dụ như Lý Dật Phong xuất chúng tại Phong chi ý cảnh pháp tắc, hắn đã lĩnh ngộ Phong chi ý cảnh ngang bằng với đại năng Thần Hải rồi.

Mà tên Vương Nhất Thiện này, hiển nhiên rất xuất chúng về mặt ý chí võ đạo, còn về mặt pháp tắc thì có thể hơi yếu một ít, rất ít có thiên tài đều mạnh trên các phương diện.

Không riêng gì Lý Dật Phong, Không Hạ phương trượng của Đại Thiện tự có kiến thức rộng rãi thì cũng nhận ra Chiến Linh, hắn cúi đầu niệm một câu Phật hiệu, thế cục hôm nay càng lúc càng không ổn.

- Lâm Minh, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, giao ra chìa khóa ngọc, ngươi đã chọc giận ta, lần này, ta sẽ không trả giá bất kỳ thứ gì nữa.

Lâm Minh nheo mắt lại, nhìn ngọc điệp xoay tròn trên đầu ngón tay của Vương Nhất Thiện, đối phương hiển nhiên rất tự cao, nếu không thì hắn sẽ không rót Chiến Linh vào ngọc điệp, mà sẽ rót vào trong bảo khí của mình.

Hắn lại nhìn thoáng qua nữ nhân bên cạnh Vương Nhất Thiện, trong con mắt màu xám trắng của nàng hiện lên một tia thống khổ, dường như đang thấy bi ai cho vận mệnh của mình, Lâm Minh không hiểu sao cảm thấy xúc động, cô gái này có chuyện xưa gì đây?

- Xem ra ngươi cố ý muốn chết, ta sẽ thành toàn cho ngươi!

Vương Nhất Thiện quát lạnh một tiếng, bàn tay đột nhiên vung lên, ngọc điệp được gia trì Chiến Linh, giống như một miếng ngọc đoạt mạng, chém thẳng về phía cổ của Lâm Minh, trong nháy mắt này, độ cứng của ngọc điệp đã đạt đến gần trình độ của bảo khí thiên giai!

- Cẩn thận!

Mục Thiên Vũ cùng Tần Hạnh Hiên đồng thời sợ hãi kêu lên, quan tâm thì sẽ bị loạn, loại thời điểm này, họ không thể tưởng tượng được, một khi Lâm Minh xảy ra chuyện thì bọn họ phải làm sao mới tốt.

Lâm Minh nheo mắt, bấm tay bắn ra, một luồng Chiến Linh bám lên không khí, giống như một mũi tên gào thét bắn ra!

Tốc độ của Chiến Linh là cực kỳ nhanh, chỉ trong nháy mắt, dòng khí Chiến Linh này đã va chạm với ngọc điệp kia.

Chỉ nghe "coong" một tiếng, ngọc điệp đã vỡ nát, mà dòng khí được Chiến Linh bám vào kia vẫn không ngừng lại, bắn thẳng tới mi tâm của Vương Nhất Thiện.

- Cái gì?

Vương Nhất Thiện kinh hãi, tay phải vung lên, một thanh trường kiếm màu đen xuất hiện!

Chỉ nghe "keng" một tiếng, dòng khí Chiến Linh va chạm mạnh với thanh trường kiếm màu đen, khiến cho thanh trường kiếm này không ngừng chấn động!

Lý Dật Phong vốn đang thưởng thức rượu ngon, ngồi xem trò, bỗng nhiên trợn tròn mắt, hắn há hốc miệng, ngụm rượu chưa kịp nuốt vào kia trào ra theo khóe miệng, giống một cái tên ngu ngốc mãn tính vậy.

Chiến Linh cường đại thì không sai, nhưng cũng cần xem đối tượng n bám vào là cái gì, bám vào bảo khí thì đương nhiên sẽ có lực công kích mạnh nhất, Vương Nhất Thiện rõ ràng là khinh địch, chỉ dùng ngọc điệp, nhưng không nghĩ tới Lâm Minh càng kiêu ngạo hơn, hắn dùng không khí!

Không khí vừa nhẹ lại vừa tản mạn, yếu ớt hơn ngọc điệp rất nhiều, nhưng trong tay Lâm Minh, nó lại có thể đánh nát ngọc điệp!


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-2474)