← Ch.0137 | Ch.0139 → |
Trong nháy mắt Sở Nam mở mắt, thanh kiếm đã nhanh chóng lướt đến cổ hắn, thế nhưng lại không thể tiến thêm được chút nào.
Bởi vì Sở Nam xuất thủ nhanh như thiểm điện nắm chặt lấy cổ tay của gã kia.
Mà kẻ muốn đoạt nhẫn trữ vật của Sở Nam thấy tình huống không đúng, lập tức vội vàng rút lui.
Đáng tiếc, phản ưng nhanh nhưng vẫn chậm một bước.
Long nha đã bị Sở Nam ngụy trang xấu xí cũ nát thình lình xuất hiện trong tay, nhanh như chớp đâm về phía ngực tên Võ Tướng đó.
Long nha trực tiếp đâm thủng ngực hắn, máu tươi tràn ra, người kia nhìn máu tươi mình đổ ra như suối mà không thể tin được, lại nhìn thấy Long nha vung lên, mang theo máu tươi để lại một vệt dài tuyệt mỹ trên không trung, tuyệt vọng vô cùng lập tức bao trùm lấy hắn.
Sở Nam cũng không để ý đến hắn, Long nha lại đâm về phía tên còn lại, tên này đã bị Sở Nam chụp lấy cổ tay, không thể nào bỏ chạy, lập tức đem toàn bộ nguyên lực trong người kích phát, lúc đó trong lòng mới cảm thấy an tâm được một chút, bởi vì hắn chính là tu luyện Thổ nguyên lực.
- Võ quyết ta luyện chính là Huyền cấp trung phẩm, ngươi có thể công phá phòng ngự của ta sao?
Người này vô cùng tự tin nói.
Khóe miệng Sở Nam nhếch lên, ngay cả cười lạnh cũng không cần, nếu có chỉ là sát khí, Long nha trước sau vẫn đâm về phía ngực của gã kia, không có chút cảm giác trì trệ nào, lập tức đâm xuyên quang mang thổ hoàng sắc của tên kia.
Máu tươi lại tung tóe.
Sở Nam bật dậy, trọng kiếm xuất hiện trong tay, Khai Thiên thức thứ ba tại không trung bổ về phía tên Võ Quân, tên Võ Quân vốn đang toàn lực đối kháng với một chưởng của Thiết Thương Hùng, không ngờ lại có sát chiêu đánh đến.
- Tại sao hắn lại không trúng độc?
Suy nghĩ này vừa chợt lóe lên trong lòng tên Võ Quân thì một kiếm sắc bén cũng đã đến, tên Võ Quân liền lựa chọn tập trung đối phó với Thiết Thương Hùng, hắn cho rằng một chưởng của Thiết Thương Hùng đủ để nghiền nát thân thể hắn.
Còn một kiếm của một tên Võ Tướng cũng không tạo thành bao nhiêu thương tổn đối với hắn, căn bản không đáng quan tâm.
Cho nên, chỉ cần ngăn cản được bàn chân của Thiết Thương Hùng sau khi biến lớn là được.
Sơ cấp Võ Quân tại đại lục Thiên Vũ đã có thể xem là thuộc vào hàng ngũ cao thủ, mà hắn lại tu luyện Thủy nguyên lực, một làn sóng nước gợn xoay tròn trên người hắn, đồng thời cũng ngưng tụ Thủy nguyên lực tấn công Thiết Thương Hùng.
Đúng lúc này, trọng kiếm của Sở Nam đã trảm đến.
- Phịch!
Trọng kiếm chém lên làn sóng nước lập tức phát ra tiếng vang nặng nề, sau đó "ầm" một tiếng, làn sóng nước liền vỡ tan, dường như có thể nhìn thấy làn sóng nước bị chém nát bằng mắt thường.
Chém vỡ làn sóng nước xong, trọng kiếm tiếp tục với khí thế không thể chống cự chém lên người tên Võ Quân.
- Phụt....
Một kiếm trảm đến, Võ Quân lập tức há miệng thổ một ngụm máu tươi, sau đó bàn chân gấu của Thiết Thương Hùng đập xuống, tên Võ Quân giống như một con thỏ con bị đánh văng xa mấy chục thước, ở trên không trung vẫn không ngừng thổ huyết.
Tên sơ cấp Võ Quân này trong lòng chấn kinh không thôi, hắn thật không ngờ một tên Võ Tướng lại có thể phá được phòng ngự của hắn, lúc này hắn mới nhớ đến lúc vừa rồi khi trọng kiếm chém xuống, trên thân kiếm lóe lên quang mang ba thuộc tính rực rỡ.
- Thân thể tam thuộc tính?
Sơ cấp Võ Quân không dám dừng lại, lập tức liều mạng bỏ chạy, sau khi bị trúng một kiếm hắn đã bị trọng thương, nếu như còn không đi thì chắc chắn sẽ bỏ mạng tại đây.
Sở Nam thấy Thiết Thương Hùng đánh bay tên Võ Quân, không khỏi học theo Tử Mộng Nhân, quát:
- Gấu, bắt ba tên kia lại cho ta, bảo vệ Tử Mộng Nhân, nếu như nàng bị thương thì ta sẽ lột tấm da gấu của ngươi.
Quát xong, Sở Nam liền đuổi theo hướng tên Võ Quân đang bị trọng thương.
Sở Nam đương nhiên sẽ không cho địch nhân cơ hội tiếp tục hít thở, hôm nay nếu để hắn chạy thoát thì không biết sau này sẽ dẫn đến họa gì.
Trong nháy mắt, hai gã cao cấp Võ Tướng bị giết chết, một gã sơ cấp Võ Quân bị thương nặng.
Mà hết thảy phát sinh đều diễn ra trong chớp mắt, mặt khác, ba gã Võ Tướng kia còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì đã bị Thiết Thương Hùng đánh ngất xỉu hai tên, tiếp đó, phóng mình một cái đuổi theo tên còn lại, Thiết Thương Hùng bị Sở Nam mắng một trận, phẫn nộ không ngớt, chân trái đập mạnh xuống đất, mặt đất lập tức chấn động, tên Võ Tướng kia ngay cả quay đầu cũng không dám, lập tức điên cuồng bỏ chạy, Thiết Thương Hùng nhanh chóng đuổi theo.
Phía bên kia, tên sơ cấp Võ Quân cảm thấy có người đuổi theo, vừa quay đầu liền thấy Sở Nam đang đằng không đuổi theo, trong lòng hoảng hốt, thầm nghĩ:
- Hắn thật sự là Võ Tướng sao?
Chỉ trong vài đợt hô hấp, khoảng cách giữa Sở Nam và người nọ càng lúc càng gần, tên Võ Quân cũng biết không thể chạy thoạt.
Trong lòng hung ác lẩm bẩm:
- Võ Quân bị thương cũng là Võ Quân, chỉ bằng lực lượng của một tên Võ Tướng há có thể địch lại sao?
Vừa lẩm bẩm xong, đột nhiên tên Võ Quân bất thình lình xoay người, không chút dấu hiệu, một thanh kiếm băng hàn lóe lên quang mang, đâm thẳng về phía Sở Nam.
Sở Nam lại sử dụng Khải Thiên thức thứ ba, chém thẳng về phía thanh kiếm băng hàn.
- Keng....
Hai kiếm va chạm lập tức phát ra âm thanh trong trẻo.
Tiếp đó, băng kiếm vỡ nát....
Trọng kiếm tiếp tục chém xuống, tên Võ Quân kinh hãi, suy nghĩ lướt qua trong đầu:
- Trên người tên tiểu tử này có hai kiện Linh Khí ư?
Ý niệm trong đầu vừa lóe lên thì đã bị trọng kiếm chém lên người, tên Võ Quân vội vàng ngưng lực chống đỡ, còn móc toàn bộ đan dược trong nhẫn trữ vật ra nhét vào miệng, y phục trên người lập tức bạo liệt, lộ ra áo giáp màu xanh.
Sở Nam cười lạnh, trọng kiếm của mình nặng 2000 cân, hơn nữa với lực lượng trong cơ thể Sở Nam, một kiếm này cũng khoảng chừng 5000 cân.
- Cạch....
Áo giáp liền bị chém nứt, tiếp đó Kim, Thổ, Hỏa tam nguyên lực đồng thời xâm nhập vào cơ thể, cánh tay tên Võ Quân trực tiếp bị chém rụng.
Mà Hỏa nguyên lực lại còn chạy loạn bên trong thân thể tên Võ Quân.
Thường nói Thủy khắc Hỏa.
Ngược lại, Hỏa cũng có thể khắc Thủy.
Hơn nữa, lửa của Sở Nam chính là Cực Dương Chân Hỏa, Thủy nguyên lực của tên Võ Quân vẫn chưa đạt đến cảnh giới có thể chống đỡ được Cực Dương Chân Hỏa.
Ngay lập tức, toàn thân tên Võ Quân run lên, vô lực chiến đấu.
Tiếp theo, tên Võ Quân tất nhiên chỉ có thể thúc thủ chịu trói.
Trong lòng tên Võ Quân vô cùng ủy khuất, tu vi của đối phương từ biểu hiện thì tối đa chỉ là cao cấp Võ Tướng, còn bản thân hắn lại là Võ Quân hàng thật giá thật, trong lòng không ngừng suy nghĩ:
- Lân Quang Khải của ta chính là trung cấp Pháp Khí, trước mặt trọng kiếm của hắn chẳng khác gì một tờ giấy.
Trong lòng Sở Nam biết rõ có thể dễ dàng bắt được tên Võ Quân này như vậy, phần lớn là nhờ vận khí.
Đầu tiên, bọn chúng căn bản không nghĩ đến việc hắn không hề trúng độc, đã thế còn nhanh gọn giải quyết hai gã cao cấp Võ Tướng, tiếp đó phát động công kích với hắn.
Tiếp theo, tên Võ Quân này khinh thường, khinh thường hắn, cho hắn có cơ hội phát lực.
Ngoài ra, một chưởng của Thiết Thương Hùng rất nặng nề, khiến hắn bị trọng thương.
Cuối cùng, tên Võ Quân căn bản không ngờ đến lực lượng của mình lớn như vậy, còn có thể đằng không.
Quan trọng nhất đó là trọng kiếm của hắn quá sắc bén, chặt đứt kiếm và giáp của gã, tiếp đó chém rụng cánh tay gã.
Sở Nam xách tên Võ Quân trở về, Thiết Thương Hùng lúc này cũng đã đem tên Võ Tướng bỏ trốn bắt trở về.
- Lay tỉnh bọn chúng dậy!
Sở Nam lập tức phân phó, Thiết Thương Hùng liền nghe lệnh hành sự, trực tiếp dẫm nát đùi một tên Võ Tướng, chỉ nghe thấy tiếng nứt gãy "Răng rắc" không ngừng vang lên, tên Võ Tướng bị đau đớn tỉnh lại, Thiết Thương Hùng còn liên tục vung chân, ba tên cao cấp Võ Tướng và một tên sơ câp Võ Quân lập tức lăn lộn trên đất kêu gào.
- Giải dược!
Sở Nam lạnh lùng thốt, không ai trả lời.
Trọng kiếm vung lên....
← Ch. 0137 | Ch. 0139 → |