← Ch.0164 | Ch.0166 → |
- Phổ Đa Kiệt, ngươi rốt cuộc cũng về rồi?
Tảng đá trong lòng Đại trưởng lão rốt cuộc cũng được hạ xuống, chỉ cần giết chết Thu Tiểu Mạch thì toàn bộ Hóa Phương tộc sẽ rơi vào trong tay hắn.
- Làm xong việc chưa?
- Xong rồi, hắn sẽ không trở về nữa.
- Tốt.... tốt....
Đại trưởng lão đang nói thì Sở Nam theo sát bên cạnh Thu Tiểu Mạch đột nhiên nhảy lên, trên không trung sương mù mờ mịt xẹt qua một đạo nhân ảnh.
- Không tốt!
Vị tiên sinh kia hô lớn.
Theo tiếng kinh hô của người này thì lập tức có vài phần ảnh lao đến đánh Sở Nam.
Thế nhưng tất cả đã muộn, động tác của bọn chúng đều đã chậm.
Đang lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng thì trọng kiếm đã gác lên cổ Đại trưởng lão.
Lúc này, người xông lại vẫn còn cách Sở Nam ba mét.
- Tiến tới thêm một bước thì ta sẽ giết hắn!
Sở Nam lạnh lùng nói.
Cảm thấy nơi cổ có một trận hàn ý, toàn thân Đại trưởng lão không nhịn được mà run rẩy, thế nhưng vẻ mặt vẫn trấn định quát:
- Ngươi là ai? Đến Hóa Phương tộc chúng ta là có ý đồ gì?
- Đại trưởng lão, những lời này có lẽ phải để ta hỏi ngươi mới đúng, ngươi đến tột cùng có ý đồ gì với Hóa Phương tộc?
Thu Tiểu Mạch từ trong bóng tối đi ra, hắn dùng thanh âm lạnh lùng hỏi, bên cạnh hắn còn có Thiết Thương Hùng bảo vệ.
- Cái gì?
Đại trưởng lão lần này đã thực sự luống cuống, duỗi ngón tay chỉ về phía Thu Tiểu Mạch, run rẩy nói:
- Ngươi chưa chết? Ngươi làm sao có thể....
Đại trưởng lão biết rõ bây giờ không nên nói những lời này cho nên lập tức ngậm miệng lại.
- Đại trưởng lão, có phải là rất thất vọng hay không?
- Thiếu tộc trưởng, ta còn đang lo lắng cho người, không biết người có tìm được Mặc Liên Thuật Tử hay không?
Lời nói của Đại trưởng lão cấp tốc xoay chuyển.
Thế nhưng, tất cả đều là vô dụng.
Thu Tiểu Mạch cười lạnh một tiếng đáp:
- Đúng rồi, Đại trưởng lão quả thật là lo lắng cho ta, vì lo lắng cho nên mới để Phổ Đa Kiệt đến nghênh đón ta, đúng không?
- Phổ Đa Kiệt đâu rồi?
- Bị ta giết rồi.
- Ngươi dám giết hại tộc nhân? Cho dù ngươi có là thiếu tộc trưởng thì cũng phải đền mạng cho Phổ Đa Kiệt! Người đâu, đem tên hung thủ này bắt lại, nếu như phản kháng thì giết bất luận tội!
Đại trưởng lão dứt khoát ra lệnh, cục diện bây giờ chính là không phải ngươi chết thì ta vong, hắn đương nhiên phải liều mạng, chỉ cần có thể giết chết Thu Tiểu Mạch thì vẫn còn cơ hội.
Thế nhưng, Đại trưởng lão bởi vì quá kích động và kinh hoảng cho nên đã quên mất trên cổ hắn vẫn còn một cây đao.
Đại trưởng lão vừa nói xong lời này thì Sở Nam liền nhấn tay mạnh thêm một chút, trọng kiếm trên cổ Đại trưởng lão cứa rách một đường, máu tươi chảy ra, tuy nhiên trọng kiếm không hề hấp thu máu của hắn.
- Á....
Đại trưởng lão kêu một tiếng thảm thiết, vội vàng van xin:
- Dừng tay, dừng tay, thiếu tộc trưởng, chúng ta hãy từ từ thương lượng, từ từ thương lượng....
Thu Tiểu Mạch hừ lạnh một tiếng nói:
- Đúng là phải từ từ thương lượng một chút.
Sau đó Thu Tiểu Mạch cũng không chú ý đến Đại trưởng lão nữa mà quay về phía vị tiên sinh ở phía xa quát:
- Các ngươi đến cùng là ai? Muốn lợi dụng Hóa Phương tộc chúng ta làm gì?
Vị tiên sinh nở nụ cười, bình thản đáp:
- Thiếu tộc trưởng, là ta đến giúp đỡ các người tạo nên Man Việt đệ nhất tộc, nếu như thiếu tộc trưởng đồng ý sự trợ giúp của chúng ta, chúng ta sẽ để ngươi giết tên Đại trưởng lão này báo thù.
- Tiên sinh, các ngươi....
Đại trưởng lão kinh hoảng hét lên.
Thu Tiểu Mạch cười cười nói:
- Đại trưởng lão tất nhiên phải chết, các ngươi cũng phải chết.
- Ồ, các ngươi có thực lực này sao?
Người này thoạt nhìn không chút sợ hãi, thế nhưng trong lòng lại dậy sóng mãnh liệt, thầm nghĩ:
- Tại sao hắn không chết? Ngay cả con Thiết Thương Hùng kia cũng vô sự, chẳng lẽ....
- Muốn biết Ô Cát và Trát An Lạp bây giờ thế nào phải không?
Sở Nam vừa hỏi như vậy thì nụ cười trên mặt người nọ lập tức biến mất, lạnh lùng nói:
- Bọn chúng đâu?
- Bị ta giết rồi.
- Ngươi!
Người kia hét một tiếng, toàn thân cảm thấy lạnh toát, hắn biết rõ sự lợi hại của Ô Cát, cũng biết tiễn kỹ của Trát An Lạp cao thâm như thế nào, ngoài ra còn an bài thêm mấy trăm người, vậy mà những kẻ này đều có thể trở về, không những thế mà Ô Cát và Trát An Lạp còn bị giết nữa, đây....
- Những kẻ khác cũng bị ta giết rồi.
Lời nói nhàn nhạt của Sở Nam lúc này lại lộ ra sát khí vô hạn.
Thân thể Đại trưởng lão càng run rẩy mạnh hơn.
Người kia nhìn chằm chằm Sở Nam, nghiêm túc nói:
- Ngươi chỉ là một Võ Tướng, làm sao có thể giết được Võ Quân?
- Chết rồi chính là bằng chứng tốt nhất.
- Ngươi biết không? Tử kỳ của ngươi cũng đến rồi!
- Lại là câu nói này, có phải các người đều rất thích nói nhảm hay không?
Sở Nam nói xong thì nện một quyền lên lưng Đại trưởng lão, chỉ nghe thấy tiếng xương cốt vang lên "Răng rắc", thân thể bay lên không trung.
Sau đó rơi xuống trước mặt Thu Tiểu Mạch, kết quả là trọng kiếm trên cổ Đại trưởng lão đã được thay thế bằng loan đao.
Sau khi xuất quyền, Sở Nam liền phóng thẳng về phía người nọ.
Người này mặc dù được xưng là tiên sinh, nhưng cũng không phải là hạng trói gà không chặt, hơn nữa thực lực cũng không tệ, lúc Sở Nam phóng đến phía hắn thì hắn liền lui về sau, bên trong cây quạt trên tay bắn ra mấy đạo lục quang yếu ớt.
Đồng thời, miệng hắn còn quát lớn:
- Giết hắn!
Lúc lục quang tiếp xúc trọng trọng kiếm liền nổ tung, Sở Nam lập tức bị một mảnh sương mờ màu lục bao phủ, mặt khác còn có chín đạo thân ảnh phóng thẳng về phía Sở Nam, thực lực mỗi tên đều không tầm thường, một gã là trung cấp Võ Quân, còn tám người kia đều có tu vi cao cấp Võ Tướng.
Sương mù màu lục này cũng không phải độc, thế nhưng lại khiến mắt Sở Nam có chút mơ hồ không nhìn thấy rõ.
Tuy nhiên Sở Nam không hề hoảng hốt, lúc này hoảng hốt là vô ích, hắn phải cố gắng khiến bản thân tỉnh táo, khẽ nhắm mắt lại kích phát Hỗn Nguyên Ban Chỉ, Sở Nam đối với việc nghe âm thanh mà đoán vị trí còn chưa quen thuộc, thế nhưng hắn đối với khí tức nguy hiểm lại rất mẫn cảm.
Một cỗ uy năng chém thẳng về phía Sở Nam, Sở Nam bỗng nhiên trở người, vung tay xuất ra Khai Thiên thức thứ ba, ngạnh kháng chiêu thức đánh đến, chỉ nghe "Phụt" một tiếng, tiếp đó là một tiếng "Phịch".
Không có gì bất ngờ xảy ra, người kia không chịu nổi lực lượng khổng lồ của Sở Nam liền bị chấn bay ra ngoài, sau đó rơi trên mặt đất.
Thủy nguyên lực trong cơ thể của Sở Nam rất sung mãn, thế nhưng hắn lại không có vũ kỹ Thủy thuộc tính, Thủy nguyên lực chỉ có thể dùng để cung cấp cho màn phòng ngự của Hỗn Nguyên Ban Chỉ, mặc dù không thể dùng Thủy nguyên lực để thi triển vũ kỹ, thế nhưng chỉ riêng lực lượng của hắn thôi cũng đã không dễ đối phó rồi.
Trong màn lục vụ dày đặc này lại xuất hiện mấy đạo khí tức tấn công về phía Sở Nam.
Còn có một tiếng hét vang lên:
- Ta xem ngươi còn đánh kiểu gì?
Sở Nam chuẩn xác tìm thấy cỗ uy lực khổng lồ nhất trong đó, lực lượng "Toàn lực bạo" hội tụ lại một chỗ, quát khẽ:
- Ta không đánh, ta chỉ lấy mạng ngươi thôi!
- Cuồng vọng!
Lúc lời nói này vừa dứt thì công kích của những người khác cũng đã ập đến, tuy nhiên đều bị Hỗn Nguyên Ban Chỉ tiếp được.
Sở Nam cũng bị ảnh hưởng, thế nhưng vẫn nhịn xuống, trọng kiếm bổ một đường lập tức âm thanh va chạm như sơn băng địa liệt vang lên.
← Ch. 0164 | Ch. 0166 → |