← Ch.0294 | Ch.0296 → |
- Bạo!
Bạch Võ Vương lại quát lên. Hại châu màu đen kia nổ tung, hào quang càng ảm đạm, chưởng ấn biến thành hư ảnh, giống như sắp tiêu tán trong thiên địa.
Nhưng chưởng ấn như có như không này vẫn tiếp tục đè xuống Bạch Võ Vương.
Bạch Võ Vương kinh ngạc tới cực điểm. Võ quyết cùng võ kỹ của người này nhất định là công pháp cao cấp. Nếu không sao có thể chịu ngọc bội cùng hạt châu nổ tung mà vẫn không tiêu tán.
Ngọc bội cùng hạt châu kia cũng không phải thứ tầm thường, giá trị của chúng đều có thể sánh với linh khí trung phẩm. Và cũng chỉ môn phái lớn như Thiên Nhất tông mới có thể làm ra việc nổ tung linh khí trung phẩm để ngăn cản công kích.
Cần biết một môn phái nhị lưu mà có một linh khí trung phẩm nhất định sẽ coi như trân bảo, coi như tính mạng, coi như trấn tông chi bảo. Cho dù môn phái lớn như Thần Khí phái cũng không dám đốt tiền như vậy. Ly Hỏa kiếm trong tay Tử Mộng Nhân cũng chỉ là linh khí hạ phẩm mà thôi.
Tần Chính Cao cùng Lăng Vi Thiên thấy vậy, lông mày không khỏi giật giật.
Hạt châu màu đen nổ tung khiến xoáy nước vừa được hình thành bị tiêu tán. Thân thể Sở Nam khẽ run lên một cái, trong nháy mắt, xoáy nước lại một lần nữa được hình thành.
Mà Bạch Võ Vương đối với chưởng ấn kia vẫn không dám có chút coi thường. Hắn tiếp tục lấy từ trong nhẫn trữ vật một chiếc áo choàng, khoác lên vai. Lập tức có một đạo hào quang màu vàng đất bao phủ lấy cơ thể hắn.
Bạch Võ Vương khẽ vung tay, trường mâu đang phá tấm chắn thứ mười bảy bay trở về trong tay hắn. Không dám có chút chậm trễ, hắn cầm trường mâu đâm về chưởng ấn kia.
Trên không trung, song quyền của tên Tần Chính Cao kia nhằm về phía lão đầu mà đập tới, một đập này không hề đơn giản, tay trái của hắn ở dưới, tay phải ở trên, tựa như trong tay có một cái thiết chung*, nện về phía bên trái.
Trong mắt lão đầu nhi thoáng lên vẻ kinh ngạc, nhưng vẫn không thèm chú ý, chỉ cho hai tấm thuẫn còn lại bay tới ngăn trước người của hắn, xà kiếm cũng thuận thế mà bay tới gần.
Ầm!
Lại một tiếng nổ vang. Trường mâu trong tay Bạch Võ Vương đã đâm trúng chưởng ấn mờ mờ ảo ảo kia.
Mặc dù chưởng ấn đã bị suy yếu rất nhiều, nhưng uy lực trong đó vẫn rất lớn.
Chưởng ấn bị phá, lão đầu nhi bị thương không nhẹ. Từ ngực dâng lên một ngụm máu tươi nhưng bị hắn mạnh mẽ nuốt ngược trở lại. Tình thế hiện giờ hắn không thể lộ ra vẻ yếu thế. Nếu không đừng nói là cứu người, cho dù là hắn muốn trốn cũng không chắc chắn sẽ thoát được.
Thời khắc va chạm Bạch Võ Vương cũng bị thương không nhẹ, hắn rơi xuống mặt đất tạo thành một cái hố sâu ba thước. Bạch Võ Vương khuôn mặt không buồn không vui, từ từ trong hố đi ra, nhưng cũng không lập tức tiến công.
Vũ kỹ của người thần bí này quả nhiên lợi hại, nhưng nhất định tiêu hao nguyên lực không nhỏ. Hiện giờ ở đây không thể câu thông nguyên lực trong thiên địa, vì vậy nguyên lực của hắn chỉ có thể bị tiêu hao mà không thể bổ sung. Nếu tiếp tục như vậy thì ai cũng có thể thấy được kết quả.
Nhưng hắn không giống với lão đầu nhi kia. Hắn là trưởng lão Thiên Nhất tông, không thiếu đan dược trong tay. Những đan dược đó đều không phải đan dược cấp thấp như Hồi Nguyên Đan, mà đó là đan dược ngũ phẩm, Bổ Nguyên Đan.
Võ giả tu luyện võ quyết có ba phương thức để hấp thu nguyên lực. Một chính là hấp thu nguyên lực trong thiên địa, bất quá như vậy sẽ rất chậm, lượng nguyên lực thu được cũng không nhiều. Đặc biệt là khi cảnh giới còn thấp như Võ Sư chả hạn thì nguyên lực hấp thu được ít tới đáng thương.
Phương thức thứ hai chính là hấp thu nguyên lực trong nguyên thạch, thú hạch. Phương pháp này nhanh hơn cách đầu tiên rất nhiều, nhưng khi đánh nhau thì vẫn không đủ để sử dụng. Giống như Sở Nam có tốc độ hấp thu nguyên lực vô cùng biến thái nhưng vẫn không đủ hồi phục.
Phương pháp thứ ba chính là sử dụng đan dược. Đan dược có thể trực tiếp khôi phục mấy thành nguyên lực cho người dùng. Đan dược phẩm cấp càng cao thì hiệu quả càng lớn, khôi phục càng nhiều.
Lúc này trong tay Bạch Võ Vương xuất hiện hai viên đan dược trắng như tuyết. Chỉ cần ăn hai viên đan dược này đã đủ để bù lại nguyên lực tiêu hao trong trận kịch chiến vừa rồi.
- Hôm nay ta sẽ dùng đan dược để mài chết ngươi!
Trên mặt Bạch Võ Vương hiện lên vẻ tự tin.
Trên không trung, hai quyền của Tần Chính Cao đánh tới, tấm chắn thứ mười bảy lập tức vỡ tan tành, nhưng tấm thứ mười tầm vẫn bình yên vô sự. Tần Chính Cao không khỏi uể oải trong lòng, nếu nguyên lực của hắn đầy đủ, một chiêu này nhất định sẽ phá vỡ tấm chắn thứ mười tám, tạo thành thương tổn cho lão đầu nhi.
Lão đầu nhi biết ý nghĩ của Lăng Vi Thiên, nhếch miệng cười lạnh:
- Hồn Thiên Chuyên dễ đối phó như vậy sao?!!
Thấy được hành động của Bạch Võ Vương, lão đầu nhi nhíu mày, khuôn mặt ngưng trọng. Hắn đương nhiên hiểu âm mưu của Bạch Võ Vương, không nhịn được hắn thăm dò Sở Nam một chút.
Không đụng tới thì thôi, vừa thăm dò thì trong lòng hắn đã nhảy dựng lên. Chỉ thấy huyết vụ xung quanh Sở Nam càng ngày càng đậm, hơn nữa huyết vụ cũng không tiêu tán, ngược lại còn tạo thành xoáy nước quanh thân thể Sở Nam. Đồng thời lão đầu nhi còn cảm nhận được trong không khí có điều bất thường.
- Đây cũng là do tên tiểu tử kia gây ra sao?
Lão đầu nhi nhớ lại tình cảnh suýt bị hút cạn nguyên lực đêm hôm đó.
Đang suy nghĩ thì Tần Chính Cao đã nắm lấy xà kiếm đâm tới. Lão đầu nhi giận dữ quát:
- Vừa rồi ngươi đánh ta một quyền, vậy giờ ta trả cho ngươi một quyền!
Lão đầu nhi tụ lực, đánh ra một quyền. Một cỗ khí tức Thương Sơn bao phủ lấy Tần Chính Cao. Tần Chính Cao hoảng sợ, không chút do dự liền quay người trốn chạy.
- Muốn trốn? Nằm mơ đi!
- Tiền bối, mau cứu ta!
Tần Chính Cao hô to lên. Nhưng Bạch Võ Vương không có chút ý định cứu giúp. Tần Chính Cao tức giận muốn hét lên thì nắm đấm của lão đầu nhi đã nện xuống.
Ầm!
Tần Chính Cao nện lên mặt đất, tạo thành một cái hố sâu bảy tám thước. Hắn lập tức phun máu, cảm thấy xương cốt toàn thân bị đánh nát, trong lòng cảm thấy đắng chát:
- Chịu một quyền này, cho dù hôm nay trốn thoát thì cũng phải tĩnh dưỡng ba bốn năm mới có thể hoàn toàn khôi phục.
Lão đầu nhi đương nhiên không buông tha cho hắn, lập tức xông tới Tần Chính Cao.
Đúng lúc này thì Bạch Võ Vương xông tới bên cạnh Tần Chính Cao. Hắn đang muốn tế ra trường mâu thì sắc mặt lập tức đại biến, bởi trong không khí đã xuất hiện một xoáy nước cực lớn. Bạch Võ Vương còn không hiểu nguyên do tại sao thì lão đầu nhi đã đánh ra một quyền.
Bạch Võ Vương vung trường mâu lên, đồng thời lấy một viên đan dược từ trong nhẫn trữ vật ra, ném về phía Tần Chính Cao, quát:
- Mau nuốt nó!
Tần Chính Cao không chút nghi ngờ, vội vàng nuốt vào. Nhất thời hắn cảm giác được nguyên lực trong cơ thể tăng lên tới trạng thái đỉnh phong.
Mắt thấy trường mâu cùng nắm đấm sắp chạm vào nhau, Bạch Võ Vương lại hét lên:
- Lăng Vi Thiên, mau giết Lâm Vân, mau...!
← Ch. 0294 | Ch. 0296 → |