← Ch.0412 | Ch.0414 → |
San Hô Huyền Lam Kình đau đớn kêu gào, thân hình không thể lao xuống được nữa, không ngừng lăn lộn khắp bốn phía, Sở Nam nhân cơ hội đó, thân thể bò lên phía trước, rút Long Nha ra, định tìm cách đâm vào đôi mắt của San Hô Huyền Lam Kình. San Hô Huyền Lam Kình đột nhiên vọt lên không trung, tốc độ cực nhanh, Sở Nam không vững, suýt nữa bị rơi xuống, vội vã cắm cả hai tay vào trong đầu của San Hô Huyền Lam Kình.
San Hô Huyền Lam Kình không ngừng phun ra thủy tiễn, thủy tiễn bắn ra tới đâu liền có tiếng nổ lớn ở nơi đó, đồng thời còn không ngừng hít khí vào, tựa như muốn phun Ngọc Chi San Hô Trùng ở trong bụng ra, nhưng phun ra vô số máu tươi và thịt vụn nhưng vẫn không thấy con Ngọc Chi San Hô Trùng nào bị bắn ra.
Phun cũng không ra, San Hô Huyền Lam Kình đột nhiên đâm mạnh vào Băng Viêm Đảo, miệng mở rộng đớp vào băng phong.
Tiếng răng rắc vang lên không ngừng.
- San Hô Huyền Lam Kình đang làm gì vậy?
Sở Nam lại giơ cao Long Nha.
Ở phía dưới, Thủy nguyên bổn tinh vẫn lơ lửng trên không trung, không đi nơi nào khác, Thượng Thanh Đông và lão nhân gày gò dần phục hồi, Viên trưởng lão của Kiếm Trản Phái và một gã Võ Vương lạ mặt khác thương thế không nặng lắm, lao thẳng về phía Thủy nguyên bổn tinh.
San Hô Huyền Lam Kình không thể nhổ hàng vạn con Ngọc Chi San Hô Trùng ở trong bụng ra được, nhưng cũng không thể để cho bọn chúng ở trong bụng mình, bởi lúc này nó đã cảm nhận thấy máu tươi đang bị mất đi một cách nhanh chóng, do vậy, nó cắn vào băng phong, đưa tất cả những khối băng vụn nuốt hết vào trong bụng.
Chiếc miệng khổng lồ đó cắn một miếng, băng phong liền thấp đi tới mười mét, băng phong ngàn năm cứng hơn thép, nhưng bị San Hô Huyền Lam Kình cắn cứ như cắn miếng đậu phụ, nhưng nghĩ lại, thức ăn của San Hô Huyền Lam Kình chính là Ngọc Chi San Hô Trùng có thân thể vô cùng cường hãn, lại nghĩ tới ngọn băng phong này thì cũng không có gì kỳ lạ cả.
Nhưng kỳ lạ là, San Hô Huyền Lam Kình không ngừng nuốt một khối lượng lớn vào bụng, thân thể San Hô Huyền Lam Kình cũng không ngừng lớn lên, cứ như thể một quả bóng được bơm căng, trong thân thể truyền ra những tiếng lục cục lục cục....
Sở Nam không biết San Hô Huyền Lam Kình đang chuẩn bị chiêu gì, nhưng hắn hiểu, nhất định không thể để cho San Hô Huyền Lam Kình thành công được, hắn cũng không kịp để ý tới việc nguyên lực tiêu hao, liều mạng đâm Long Nha xuống, còn muốn đâm thủng hai mắt của San Hô Huyền Lam Kình.
Đúng lúc đó, Sở Nam nhận được tin tức của Tiểu Lam truyền tới, trong bụng của San Hô Huyền Lam Kình toàn là nước, hơn nữa còn có lực công kích rất lớn, giống như Thủy nguyên lực vậy, không ít Ngọc Chi San Hô Trùng đã trúng chiêu, không thể hút máu tươi được nữa, thân thể bọn chúng cũng bị nước đẩy ra ngoài.
- Băng hóa Thủy? Thủy nguyên lực?
Sở Nam nghi hoặc, dùng thần niệm truyền đi:
- Không ở trong bụng nó nữa, trốn vào trong huyết nhục của nó.
Sở Nam vừa nói, Long Nha cũng không ngừng lại, vừa đâm xuống ba lần, nhích lên phía trước được một chút, Tiểu Lam đã truyền tin tức tới:
- Không được, cũng không hút được máu nữa, toàn là nước, thân thể của San Hô Huyền Lam Kình trở nên to lớn, cũng không thể trốn vào trong huyết nhục của nó được nữa.
- Vậy các ngươi mau đi ra!
Sở Nam truyền tin tức đi, nhưng không nghe thấy hồi âm của Tiểu Lam nữa, Sở Nam có chút lo lắng, San Hô Huyền Lam Kình vẫn đang nuốt băng biến thành Thủy nguyên lực, thân thể đã lên tới hai ba chục trượng, và vẫn đang tiếp tục lớn thêm, căn bản không hề có dấu hiệu ngừng lại.
Sở Nam cảm thấy ở bên trong có uy năng ghê người, Long Nha lại đâm xuống, nhưng đã không còn hiệu quả như trước, giống như đâm phải nước vậy, hơn nữa từ trong hố máu trên đầu San Hô Huyền Lam Kình còn có thủy tiễn bắn ra, uy lực cũng không nhỏ, có thể để lại vết máu trên người Sở Nam. Huyết tiễn này bắn lên băng phong thì lập tức băng nứt đá tan.
Nhìn những cảnh này, Sở Nam đột nhiên nghĩ tới hai từ: thần thông!
- Thiết Thương Hùng chỉ là cấp bảy đã có thể thi triển thần thông thiên phú, hấp thu Thổ nguyên lực từ mặt đất, San Hô Huyền Lam Kình này đã vạn năm, nhất định cũng có thể, hóa băng phong thành Thủy nguyên lực, hơn nữa uy lực tăng lên rất nhiều.
Sở Nam nghĩ ngợi, cất Long Nha vào trong trữ vật giới chỉ, trong tình hình hiện nay, chỉ e có chém đầu San Hô Huyền Lam Kình xuống thì nó cũng không chết được, dựa vào tình hình hiện tại của hắn thì cũng không thi triển được chiêu lợi hại gì.
Sở Nam không rút trọng kiếm ra, miệng hắn vẫn lẩm bẩm câu nói Tiểu Lam vừa nói lúc trước, nghĩ tới ba từ trong đó: Thủy nguyên lực, Thủy nguyên lực, Thủy nguyên lực.... . tiếp đó, ánh mắt đột nhiên sáng lên, đầy vẻ kiên nghị.
Chỉ thấy Sở Nam gắng chịu đựng công kích thấu xương của thủy tiễn đó, hai tay đâm mạnh xuống đầu của San Hô Huyền Lam Kình, hai trăm mười sáu vũng xoáy trong cơ thể xoay chuyển mãnh liệt, nghiến răng nói:
- Ngươi muốn hóa nguyên lực, vậy ta sẽ hút nguyên lực, ngươi hóa ra bao nhiêu, ta sẽ hút bấy nhiêu, xem ngươi rốt cuộc có thể hóa được bao nhiêu nguyên lực.
Vừa hút nguyên lực ra, nguyên lực San Hô Huyền Lam Kình vừa hóa thành liền như nước vỡ bờ tràn vào trong thân thể Sở Nam, Sở Nam đưa nguyên lực vào trong khắp thân thể, cố gắng khiến cho mỗi tế bào trong cơ thể đều được Thủy nguyên lực tôi luyện.
Sở Nam vừa dùng hấp lực hút Thủy nguyên lực, San Hô Huyền Lam Kình liền chấn kinh, tiếp đó, San Hô Huyền Lam Kình lại trở nên yên tâm, trên bộ mặt đầy máu lộ ra một nụ cười rất đáng sợ, tựa như thắng lợi ở trong tầm tay.
San Hô Huyền Lam Kình không phun thủy tiễn để đưa Ngọc Chi San Hô Trùng từ trong bụng ra, cũng không lăn lộn để thoát khỏi hấp lực của Sở Nam mà lại đứng im lặng, chỉ ra sức nuốt băng.
Ở phía dưới, Diệu Âm và Lữ Dương Minh chấn kinh nhìn San Hô Huyền Lam Kình vẫn tiếp tục trở nên to lớn, không biết phải làm thế nào, Diệu Âm nhìn chằm chằm vào Sở Nam, lúc trước San Hô Huyền Lam Kình đâm vào vách băng đài băng khiến nàng khiếp sợ, bình thường vẫn luôn lạnh lùng như băng giá nhưng lúc này cũng đã khấn cầu, khấn cầu cho Sở Nam:
- Ngươi nhất định phải sống, nhất định phải sống....
Thủy nguyên bổn tinh lại đứng ở một vị trí rất đặc biệt, vị trí này vừa vặn ở giữa tất cả mọi người, những lão quái vật vô cùng giảo hoạt như Thượng Thanh Đông cũng không đi nghĩ xem vì sao Thủy nguyên bổn tinh lại đứng ở đúng vị trí đó.
Thượng Thanh Đông mới khôi phục được hai ba phần công lực, cũng không tiếp tục khôi phục nữa, hắn sợ lão nhân gày gò sẽ tranh mất của hắn, vừa mở mắt ra, hắn đã nhìn về phía Thủy nguyên bổn tinh, tiếp đó mới chú ý tới Vô Không Lão Tổ đang ở bên cạnh hắn, dáng vẻ coi thường, nói:
- Vô Không Lão Tổ.... .
- Có, tiền bối có gì dặn dò?
- Có nhìn thấy Thủy nguyên bổn tinh không?
- Có nhìn thấy.
Vô Không Lão Tổ sững người lại, đáp.
- Cướp lấy nó, ngươi sẽ là một thành viên của trưởng lão đoàn của Thiên Nhất Tông, hơn nữa, Thủy nguyên bổn tinh còn có thể để ngươi dùng một năm, thế nào?
Vô Không Lão Tổ vui mừng nói.
- Thật sao?
- Đương nhiên là thật!
Thượng Thanh Đông nét mặt không chút thay đổi, ngữ khí cũng vô cùng kiên nghị, nhưng trong lòng lại đang thầm nghĩ:
- Cho dù ta nói thật, chỉ e ngươi cũng không sống được.
Thượng Thanh Đông đương nhiên là không thật lòng, hắn chỉ muốn biến Vô Không Lão Tổ thành vật lót đường, hắn có thể khôi phục được ba bốn thành công lực, lão nhân gày gò kia chắc chắn cũng có thể khôi phục được, hắn nhất định sẽ không cho phép Vô Không Lão Tổ cướp Thủy nguyên bổn tinh, ra tay công kích, mà mục đích của Thượng Thanh Đông chính là để Vô Không Lão Tổ tiêu hao nguyên lực của lão nhân kia.
Nhưng Vô Không Lão Tổ lại không hề biết âm mưu của Thượng Thanh Đông, đồng ý rất nhanh chóng, rồi cười nói:
- Tiền bối, chỉ có điều kiện như vậy thôi sao?
- Sao? Còn không đủ?
- Tiền bối, ngươi cũng biết, ta mà đi cướp thì thập tử nhất sinh, thậm chí là chết chắc, nếu lợi ích mà không đủ lớn thì ta sẽ không dùng tính mạng để đặt cược đâu.
- Ngươi rất thông minh.
Thượng Thanh Đông nghĩ thầm, miệng lại nói:
- Vậy ngươi có điều kiện gì?
- Tiền bối, điều kiện của ta có chút ngông cuồng....
- Làm người phải biết đủ, tham lam sẽ gặp hậu quả không tốt đâu.
- Dạ dạ, tuyệt không tham lam...
Vô Không Lão Tổ vẻ mặt cung kính, Thượng Thanh Đông lúc này mới hài lòng nói:
- Nói xem, ta muốn xem điều kiện của ngươi rốt cuộc ngông cuồng tới mức nào.
- Ta muốn có đầu.... của một người, hoặc là.... nguyên hạch....
Vô Không Lão Tổ khó khăn lắm mới nói ra được một câu như vậy, Thượng Thanh Đông khẽ nhíu mày, lập tức trở nên thâm trầm, lạnh giọng nói:
- Ai?
- Tiền bối.... .
- Ta hỏi ngươi là ai?
- Tiền bối!
- Ai?
Thượng Thanh Đông vẫn chưa hiểu, cứ nghĩ Vô Không Lão Tổ đang cung kính gọi hắn.
- Chính là.... . tiền bối.... ngươi!
- Hả?
Đúng lúc Thượng Thanh Đông còn đang nghi hoặc, Kim Hồng Kiếm của Vô Không Lão Tổ đã từ một góc độ vô cùng quỷ dị chém thẳng xuống đầu Thượng Thanh Đông, Thượng Thanh Đông đại kinh, ngón tay ngưng ra kiếm đỡ lấy Kim Hồng Kiếm, đồng thời lui nhanh lại sau.
Đáng tiếc, Thượng Thanh Đông đã chậm một bước.
Kim Hồng Kiếm đâm vào ngực Thượng Thanh Đông, Vô Không Lão Tổ vẫn đang cười ngượng ngùng.
- Ngươi.... . rốt cuộc.... là ai?
- Ta chẳng phải là Vô Không Lão Tổ hay sao?
Thượng Thanh Đông giận giữ:
- Ngươi giám ám sát ta, ngươi biết hậu quả là gì không?
- Ta không ám sát ngươi!
Trong ánh mắt nghi hoặc của Thượng Thanh Đông, Vô Không Lão Tổ tiếp tục nói:
- Ta lấy mạng ngươi, để ngươi bỏ mạng tại đây.
- Dựa vào ngươi hay sao?
Thượng Thanh Đông ha ha cười lớn:
- Người của Thiên Nhất Tông, ngươi có thể động vào được hay sao? Ngươi không sợ Thiên Nhất Tông trả thù hay sao?
- Sợ, cho nên ta sẽ giết ngươi tại đây, ngươi chết rồi sẽ không ai biết nữa!
Vô Không Lão Tổ cuối cùng đã lộ ra bộ mặt "Tiếu Diện Hổ" thực sự của hắn, Thượng Thanh Đông thổ huyết hô lớn:
- Để ta xem xem, ngươi lấy mạng của ta thế nào.
Nói xong, Thượng Thanh Đông lao về phía Vô Không Lão Tổ, bộ dạng như muốn băm nát Vô Không Lão Tổ ra.
Thượng Thanh Đông vốn là cao cấp Võ Vương, nếu là lúc bình thường, đừng nói là Vô Không Lão Tổ, cho dù là ba bốn gã Vô Không Lão Tổ gộp lại cũng không phải đối thủ của Thượng Thanh Đông, nhưng lúc này Thượng Thanh Đông chỉ có hai ba thành công lực, lại bị ám sát một lần, chỉ còn lại một hai phần thực lực, còn Vô Không Lão Tổ vẫn còn nguyên mười thành thực lực, hơn nữa cũng không liều mạng với Thượng Thanh Đông, mà dùng pháp bảo cướp được để tiêu hao thực lực của Thượng Thanh Đông.
Bên kia, lão nhân gày gò cũng nhìn thấy Phù Chấn đứng cách hắn không xa, lạnh lùng nói:
- Cho dù lúc này chỉ có ba thành thực lực thì cũng không phải một tên sơ cấp Võ Vương như ngươi có thể chống lại được.
- Vậy sao?
Phù Chấn tuy si mê phù, nhưng cũng là kẻ rất cứng cỏi, nếu không thì cũng không đánh một trận với Sở Nam, sau khi thua mới chịu thần phục Sở Nam.
Lão nhân gày gò tự tin vô cùng:
- Ngươi tránh ra, ta có thể tha chết cho ngươi, nếu ngươi đi theo ta, ta có thể cho ngươi tất cả những thứ ngươi muốn có.
- Dựa vào ngươi sao, ngươi không xứng!
- Ồ?
Lão nhân gày gò kéo dài thời gian, nói:
- Ta không xứng, vậy ai xứng?
Phù Chấn nhìn San Hô Huyền Lam Kình ở trên đầu:
- Nếu ngươi giống như hắn, liều mạng phân cao thấp với con hung thú kia, ngươi cũng có thể xứng.
- Hả?
Lão nhân gày gò trong lòng có chút cố kỵ, San Hô Huyền Lam Kình mạnh thế nào hắn đã đích thân lãnh giáo, người đó có thể ép San Hô Huyền Lam Kình tới mức độ đó, đương nhiên là tuyệt đỉnh cao thủ:
- Kẻ trước mặt này và người đó có quan hệ với nhau?
Còn Phù Chấn lôi ra năm tấm phù, mỗi tấm đều là một thuộc tính riêng biệt.
Cục diện ở phía dưới gần như đều nằm trong khống chế của Sở Nam, nhưng còn cuộc đấu giữa hắn và San Hô Huyền Lam Kình thì hắn lại đang trong tình thế nguy hiểm.
Thân thể của Sở Nam lúc này cũng đang lớn lên, xương cốt kêu răng rắc, còn San Hô Huyền Lam Kình vẫn đang để mặc cho Sở Nam hấp thu Thủy nguyên lực, thậm chí còn giúp Sở Nam hấp thu nhanh hơn.
Không bình thường, rất không bình thường.
Thủy nguyên lực điên cuồng tuôn vào trong cơ thể Sở Nam, lan ra khắp các ngõ ngách trong cơ thể thì cảm giác mãnh liệt này cũng dâng lên trong lòng Sở Nam,
Sở Nam chưa tới hai mươi tuổi, sau khi thi triển Thần Hành Bách Biến thì cũng chỉ là một nam nhân cao bảy tấc, to chưa tới hai tấc, nhưng bây giờ, chỉ sau năm phút dùng hấp lực, thân thể Sở Nam đã cao lên tới hơn mười trượng, to sáu bảy trượng.
Đó đều do thủy nguyên lực gây ra cả.
Hơn nữa, tình trạng hiện nay là còn nhờ Sở Nam đã cố sức nén nguyên lực lại.
Nếu không nén lại, cứ để thủy nguyên lực xâm nhập vào trong cơ thể tự do bành trường ra, chỉ e Sở Nam lúc này đã to bằng Thiết Thương Hùng.
Nguyên lực trong cơ thể Sở Nam so với San Hô Huyền Lam Kình thân thể dài hai ba chục trượng, sống hàng mấy vạn năm thì giống như một con suối nhỏ và biển cả, nước từ suối đổ ra biển thì không có chuyện gì, nhưng nếu nước từ biển lớn không ngừng đổ vào trong dòng suối thì sẽ là vấn đề lớn.
Nhẹ thì nhấn chìm dòng suối, nạng thì dòng suối tan vỡ, không còn bóng dáng nữa.
Còn ở đây, kinh mạch giống như dòng suối, nước giống như nguyên lực.
San Hô Huyền Lam Kình rất ngoan ngoãn để cho Sở Nam hút nguyên lực, mục đích là muốn Sở Nam bị đứt vỡ kinh mạch mà chết, nhưng trong thời gian ngắn như vậy hấp thu bao nhiêu nguyên lực như thế, Sở Nam vẫn không có chuyện gì không khỏi khiến San Hô Huyền Lam Kình kinh ngạc, nhưng càng kinh ngạc, tốc độ nuốt băng biến thành nguyên lực của nó càng nhanh hơn, nguyên lực cuồn cuồn trút vào hai tay Sở Nam.
← Ch. 0412 | Ch. 0414 → |