Vay nóng Homecredit

Truyện:Vũ Nghịch Càn Khôn - Chương 0500

Vũ Nghịch Càn Khôn
Trọn bộ 2153 chương
Chương 0500: Đá mài đao
0.00
(0 votes)


Chương (1-2153)

Siêu sale Lazada


Điệp Y Tiên Tử lập tức đạp không bay lên, nhanh chóng đuổi theo sau Sở Nam.

Lúc đầu nàng còn theo kịp, nhưng sau sáu canh giờ phi hành, nàng đã có chút cố hết sức. Tuy rằng Võ Vương có thể câu thông nguyên lực trong thiện địa, nhưng dù sao nàng mới chỉ là Võ Vương sơ cấp, năng lực còn không quá mạnh mẽ. Sau đó Điệp Y Tiên Tử từ trên không hạ xuống, bắt đầu truy kích dưới mặt đất. Điệp Y Tiên Tử mệt đã muốn lả đi nhưng Sở Nam lúc này vẫn tinh thần phấn chấn, tốc độ không những không giảm mà ngược lại còn tăng lên.

Điệp Y Tiên Tử vô cùng giận dữ, nàng quyết định liều mạng.

- Muốn bỏ rơi ta, ta nhất quyết không để ngươi thực hiện được!

Sau đó nàng lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một cái bình ngọc, nhanh chóng nuốt đan dược trong đó. Lập tức có một cỗ nguyên lực khổng lồ lan truyền khắp cơ thể, Điệp Y Tiên Tử tiếp tục bay lên không. Đến lúc này, nàng mới phát hiện một vấn đề: Sở Nam không biết bay!

- Hóa ra tu vị thật của hắn còn chưa đạt tới Võ Vương!

Điệp Y Tiên Tử càng thêm khẳng định, sau đó cảm thán:

- Chưa tới Võ Vương nhưng thực lực còn kinh khủng hơn cả một tên Võ Vương cao cấp, đúng là một tên quái thai mà!

Phát hiện ra vấn đề này, nàng càng thêm quyết tâm đi theo sau hắn. Những đan dược tích trữ bấy lâu nay bất luận quý giá đến mức nào đều hóa thành nguyên lực!

Cứ như vậy, hai người một chạy một đuổi tới tận Bắc Tề quốc. Sở Nam muốn hỏi thăm tin tức vì vậy giảm tốc độ, tiến vào một trấn nhỏ. Nhưng hắn chưa hỏi thăm thì đã nghe thấy mọi người đang bàn tán xôn xao tin tức Lăng gia làm phản, Thần Khí Phái bị diệt môn!

Nghe được tin tức này, Sở Nam chết điếng người:

- Thần Khí Phái bị diệt? Lăng gia làm phản?

Ánh mắt hắn sắc bén như đao, lửa giận, sát khí trên người không khống chế được bắt đầu lan tỏa ra xung quanh. Hắn quay đầu, đi tới chỗ người vừa nói, lập tức người đó rét run. Thấy Sở Nam đang đi tới, hắn vội vã cầu xin tha thứ, Sở Nam lạnh giọng nói:

- Điều ngươi vừa nói là thật hay giả?

- Bẩm tiền bối, lời tiểu nhân vừa nói toàn bộ đều là sự thật, không dám có một câu bịa đặt. Tin tức này hiện giờ đã lan truyền khắp Bắc Tề quốc.

- Là ai gây ra?

- Tiền bối, điều đó cũng không phải hạng người như tiểu nhân có thể biết được. Nhưng tiểu nhân nghe nói là do Thần Khí phái không tuân theo, Thiên Nhất tông bèn diết gà dọa khỉ, nhưng cũng có người bảo là không phải Thiên Nhất tông mà là do một thế lực thần bí nào đó gây ra.

- Lăng gia hiện đang ở nơi đâu?

- Lăng gia đã trở thành thế gia thứ năm tại Bắc Tề quốc, hiện đang ở Đông Nhạc thành.

- Ngươi còn biết thêm gì nữa hay không?

- Thần Khí phái hiện đang bị một đám người không rõ lai lịch chiếm đóng.

- Còn gì nữa?

- Còn có...

Người này cảm thấy sát khí cảm nhận, không dám không nói. Hắn biết nếu mình không có câu trả lời khiến người trước mặt thỏa mãn thì nhất định sẽ mất mạng. Suy nghĩ hồi lâu đột nhiên hắn nhớ ra, vội vàng nói:

- Còn nữa, Thiên Nhất tông đang truy bắt những người bị thương tại Bắc Tề quốc. Bất luận là tu vị cao thấp, là nam hay nữ đều bị bắt lại.

- Bắt người bị thương?

Sở Nam kinh ngạc, nhưng cũng lập tức hiểu rõ. Hắc Quân Võ Đế làm vậy là nhằm vào hắn, bởi vì Hắc Quân Võ Đế đã từng thấy qua Sở Nam thay đổi dung mạo, khí tức. Nhưng Sở Nam không hiểu tại sao Thiên Nhất tông khẳng định hắn rơi xuống vực sâu vạn trượng mà không chết. Sở Nam đâu biết vì hắn mà Hắc Quân Võ Đế cùng Tân Nhất Chân đã đến quỳ lạy Huyền Vô Kỳ, nói ra tất cả mọi chuyện.

Sở Nam sững sờ, không khí náo nhiệt trong phòng lập tức trở thành lạnh thấu xương, sát khí lượn lờ.

Người đi đường không khỏi run lên từng hồi. Cho dù là Đại Võ Sư, thậm chí là Võ Tướng ở dưới hàn băng sát khí bao phủ cũng không ngừng run rẩy. Tất cả không ai dám có chút lộn xộn, sợ chỉ cần khẽ động thì sát khí sẽ xâm nhập vào trong cơ thể.

Sau một lát, sắc mặt tất cả mọi người đều trắng bệch, thân thể sắp không chịu đựng. Đúng lúc này, Sở Nam quay người đi về phía Đông Nhạc thành. Chân của Sở Nam hạ xuống, hoa cỏ, núi đá, mặt đất đều bị hóa thành băng, mà một bước tiếp theo, cỏ cây, núi đá đều bị đốt thành tro bụi.

Một bước băng, một bước hỏa, hoàn toàn trái ngược nhau!

Cư dân trong thị trấn nhỏ bị một phen hoảng hồn. Có một số người yếu ớt không chịu đựng nổi băng hỏa lưỡng trọng thiên còn lập tức ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh.

Còn Sở nam càng đi càng nhanh, cuối cùng mọi người chi thấy một đạo tàn ảnh điên cuồng lao đi.

Sau khi Sở Nam đi không lâu thì Điệp Y Tiên Tử tới. Nàng thấy cư dân trong trấn vẫn đang chấn động, vội vã hạ xuống hỏi xem vừa rồi đã xảy ra chuyện gì. Những người kia đang hoảng sợ không thôi thì lại chứng kiến một cường giả, trong lòng càng thêm sợ hãi, kể cặn kẽ tất cả mọi chuyện vừa xảy ra cho nàng.

Điệp Y Tiên Tử cũng không lập tức đuổi theo mà lại nhắm mắt cảm nhận thế giới băng và hỏa kia. Sau một chút, nàng khôi khỏi nhíu mày, nàng cảm nhận được "băng" có chút kỳ dị, có vài phần không giống với băng chân chính. Trong "băng" có một cỗ khí tức dữ dội, điên cuồng của hỏa.

Trong lòng Điệp Y Tiên Tử lại xuất hiện thêm một điều nghi vấn. Nàng hiểu muốn biết đáp án thì chỉ có thể đi theo hắn, vì vậy nàng lập tức ngự không mà bay đi.

Trong mắt người khác đó là băng hỏa lưỡng trọng thiên, nhưng trong mắt Sở Nam chỉ có một, đó chính là hỏa, là lửa giận ngút trời. Thần Khí Phái là nơi hắn trưởng thành! Nếu không có sư phụ Lữ Dương Minh, tại Hùng La thành e rằng hắn đã bị của người của Hứa gia giết chết. Còn có cả Tử Mộng Nhân, điều Sở Nam lo lắng nhất chính là nàng. Hắn không biết giờ phút này Tử Mộng Nhân đang ở đâu, trong hoàn cảnh nào, có thể bị thế lực thần bí kia đuổi giết hay không...

- Lăng gia! Ta muốn huyết tẩy Lăng gia!

- Mộng nhi, ta sẽ tìm được nàng! Nhất định ta sẽ tìm được nàng!

Sở Nam cảm thấy hiện giờ mình đang rất rồi loạn, vội vã ổn định lại tâm tình. Hắn cảm thấy có chút không đúng, hắn không tin Thần Khí Phái thực sự bị diệt môn. Thần Khí Phái có Tử Võ Hoàng và Hàn Võ Hoàng trấn giữ, lại có thêm hơn vạn đệ tử, một thế lực lớn như vậy sao có thể dễ dàng bị tiêu diệt đến vậy.

Chẳng lẽ là Thiên nhất tông sao?

- Cho dù không phải nhưng bọn chúng cũng không thể thoát khỏi có liên quan!

Sở Nam nghĩ tới đây, trong lòng lại nghĩ tới lần giao phong thế lực thần bí kia. Nhưng đó cũng chỉ là ý nghĩ thoáng qua mà thôi, điều hắn đang suy nghĩ hiện giờ chính là hành động của Thiên Nhất tông lúc này.

Sở Nam đem sinh mệnh lực lưu chuyển khắp cơ thể, sau đó lại vận chuyển võ quyết Nghịch Càn Khôn để giúp mình tỉnh táo lại. Giờ phút này, hắn cần phải bình tĩnh, bình tĩnh suy nghĩ xem tiếp theo nên làm như thế nào.

- Thiên Nhất tông nhất định đang truy tìm ta. Nếu ta tiếp tục ẩn trốn thì bọn hắn sẽ chỉ tốn công vô ích mà thôi! Thế nhưng ta không thể làm vậy, ta cần phải khôi phục danh tiếng cho sư phụ. Thiên Nhất tông nhất định phải bị tiêu diệt! Ta cần tiếp tục làm gây ra những chấn động, bằng không với thủ đoạn của Thiên Nhất tông, chỉ trong thời gian ngắn bọn hắn cũng có thể tiêu trừ mọi ảnh hưởng. Như vậy, mọi công sức lúc trước coi như đổ xuống sông xuống biển cả rồi!

- Muốn khôi phục danh dự cho sư phụ, đương nhiên phải dùng chính tên của sư phụ. Như vậy, chẳng những có thể tạo dựng lên một thế lực chống đối Thiên Nhất tông mà không chừng còn có thể dụ được Thanh Phượng xuất hiện...

Sở Nam có chút chần chừ. Nếu làm như vậy, hắn sẽ bại lộ tung tích, sẽ phải trực diện đối mặt với Thiên Nhất tông.

Nhưng trên mặt hắn hiện lên vẻ kiên định:

- Cho dù bại lộ thì sao? Thiên Nhất tông chỉ là đá mài đao, để ta càng trở thêm sắc bén mà thôi!

Hai mắt Sở Nam bừng sáng:

- Nếu như ta sử dụng tên sư phụ để làm việc, đương nhiên cũng có thể lấy danh nghĩa Thiên Nhất tông để làm việc, để mọi người càng thêm oán hận Thiên Nhất tông. Tuy làm như vậy có phần thiếu quang minh chính đại, nhưng so với đám hèn hạ Thiên Nhất tông, so với Huyền Vô Kỳ thì có thấm vào đâu! Hơn nữa, làm vậy có thể thu hoạch được rất nhiều tài nguyên tu luyện.

Sở Nam tuy suy nghĩ nhưng tốc độ của hắn không chậm đi, ngược lại còn nhanh hơn vài phần. Khi Sở Nam tỉnh táo trở lại, băng hỏa lưỡng trọng thiên cũng không tiếp tục xuất hiện. Điệp Y Tiên Tử đang dựa vào nó để bám theo cũng bị mất dấu vết, không biết nên đi hướng nào. Cuối cùng nàng nhớ tới tin tức vừa thăm dò được trong trấn nhỏ, ánh mắt đảo qua xung quanh, thầm nói:

- Trước hết ta đi Đông Nhạc Lăng gia chờ. Có quan hệ với Sở gia, khi nghe tin Thần Khí Phái diệt vong lại tức giận tới vậy, rốt cục ngươi là ai? Phụ thân, ngài đang ở đâu?!!

Điệp Y Tiên Tử mặc kệ tất cả, lập tức đi về phía Đông Nhạc.

Lúc này Sở Nam đã hoàn toàn quên mất sự Điệp Y Tiên Tử, hắn đang suy nghĩ:

- Nếu mượn danh Thiên Nhất tông để làm việc, vậy trừ đến thời điểm vạn bất đắc dĩ thì tuyệt đối không thể lộ ra vũ kỹ của bản thân. Nếu không, Thiên Nhất tông sẽ biết ta là ai. Việc ta cần làm nhất hiện giờ là học tập vũ kỹ của Thiên Nhất tông. Đồng thời vũ kỹ của sự phụ cũng cần chia ra, hình thành hai hệ thống độc lập. Chỉ đáng tiếc lúc trước sư phụ không để lại vũ kỹ của Càn Khôn tông...

Suy nghĩ hồi lâu, Sở Nam quyết định khi mạo danh Thiên Nhất tông sẽ sử dụng kim nguyên lực, khi đóng giả sư phụ thì sẽ sử dụng hỏa nguyên lực. Sau đó, hắn lấy ra nhẫn trữ vật của Tôn lão tam cùng Liễu Khiếu Phong thu được khi còn ở Thiên Nhất tông, trong đó có vũ kỹ của Thiên Nhất tông. Trong nhẫn trữ vật của Tôn lão tam chỉ có một quyển vũ kỹ trụ cột của đệ tử ngoại môn: Bách Phách Tam Thập Lục Thức. Đương nhiên, cho dù là vũ kỹ trụ cột thì đó cũng là huyền giai trung phẩm. Liễu Khiếu Phong là đệ tử nội môn, đương nhiên vũ kỹ sẽ tốt hơn. Đó là một môn vũ kỹ Địa giai hạ phẩm: Lạc Nhật Đoạn Nguyệt Trảm!

Về phần Cửu Cung Vô Lượng của Đoạn Vũ, Sở Nam tạm thời không có thời gian đi nghiên cứu.

Vừa chạy như điên, hắn vừa xem xét vũ kỹ của Thiên Nhất tông. Với lịch duyệt, kinh nghiệm và kiến thức của Sở Nam hiện giờ, lại thêm sự kiên nghị, cố chấp, tu luyện Bách Phách Tam Thập Lục Thức không phải là chuyện quá khó khăn.

Chỉ ba ngày sau, hắn đã tu luyện thành công hai mươi tám thức, chỉ còn tám thức chưa luyện thành. Tốc độ như vậy cho dù đặt ở Thiên Nhất tông cũng coi như là siêu nhanh rồi.

Cũng chính lúc này Sở Nam đi tới môn phái đầu tiên: Bách Hồi tông.

Sở Nam tung người một cái liền xuất hiện trước đại môn Bách Hồi tông. Đệ tử trông cửa của Bách Hồi tông chỉ là một tên Võ Sĩ cao cấp, từ đó có thể thấy được sự nhỏ yếu của môn phái. Mà cảnh giới của Sở Nam cũng không quá cao, hắn sử dụng Thần Hành Bách Biến đem khí tức dừng ở Võ Quân trung giai, c òn khuôn mặt thì vô cùng tầm thường.

Tên đệ tử trông cửa bị uy áp dọa cho hoảng sợ, run rẩy nói không lên lời. Sở Nam thản nhiên nói:

- Đi vào gọi tông chủ các ngươi ra đây!

- Vâng, tiền bối!

Hai tên đệ tử chân nam đá chân chiêu chạy vào trong, Sở Nam cũng không đi theo, chỉ đứng nguyên tại chỗ chờ đợi.

Chỉ sau chốc lát, tông chủ Bách Hồi tông dẫn theo hơn trăm tên đệ tử trong môn phái xuất hiện trước mặt Sở nam. Tông chủ Bách Hồi tông râu tóc bạc trắng, mặt đầy nếp nhăn, tu vị chỉ là Võ Quân trung giai mà thôi. Thấy Sở Nam, hắn vội vàng cung kinh vái chào, nói:

- Tiền bối...

Sở Nam trực tiếp nói:

- Mang tất cả của cải giao ra đây!

Sắc mặt tông chủ Bách Hồi tông lập tức âm trầm, nói:

- Tiền bối, tuy rằng tu vị của ngài cao hơn ta, nhưng Bách Hồi tông ta cũng không phải dễ bị bắt nạt như vậy. Một mình ta không đánh lại ngài, bất quá hơn một trăm người ở đây quần công thì cũng có thể giam chân ngài!

- Hơn trăm người? Trong mắt ta chỉ là một đám ăn hại mà thôi!

- Tiền bối tốt nhất chớ nên mạnh miệng như vậy. Bách Hồi tông thành lập đã gần mười năm, ngài có thể đi xung quanh hỏi thăm Bách Hồi tông chúng ta...

Càng nói hắn càn thêm tự tin. Sở Nam chỉ hừ lạnh một tiếng, trực tiếp lấy ra một thanh bảo kiếm, sử dụng Bách Phách thức thứ nhất. Tông chủ Bách Hồi tông cảm thấy có chút không ổn, vội vàng vận chuyển nguyên lực ngăn cản, trên người tỏa ra hào quang. Hắn rống lên với đám đệ tử xung quanh:

- Cùng nhau xông lên!

Nhưng vừa dứt lời thì một kiếm của Sở Nam đã phá vỡ phòng ngự của hắn, nghiền nát vũ khí, chém vào bờ vai của hắn. Còn đám đệ tử Bách Hồi tông ngay cả một bước cũng không dám tiến tới.

Tông chủ Bách Hồi tông ôm cánh tay đang ròng ròng máu, sợ hãi không thôi. Hơn trăm tên đệ tử không ai dám tiến lên, đều chỉ run sợ nhìn Sở Nam.

- Ta đã bảo các ngươi là đồ bỏ đi mà các ngươi còn không tin. Trước mặt Thiên Nhất tông, các ngươi không phải đồ bỏ đi thì là thứ gì?!!

Sở Nam lạnh giọng nói. Tất cả đệ tử Bách Hồi tông đều hít một ngụm khí lạnh, Thiên Nhất tông trong mắt bọn hắn là một con quái vật khổng lồ!

Tông chủ Bách Hồi tông nhớ lại một kiếm kia đúng là kiếm pháp Thiên Nhất tông, yếu ớt nói:

- Không biết tiền bối...

- Đừng nhiều lời. Nếu không giao chớ trách ta đại khai sát giới!

Nghe vậy, tông chủ Bách Hồi tông sao còn dám có ý gì. Uy danh Thiên Nhất tông có ai không sợ? Tiểu tông phái như bọn hắn trong mắt Thiên Nhất tông chỉ là dạng tôm tép mà thôi. Hắn vội vàng giao nộp tất cả tài sản.

Sở Nam sau khi nhận lấy, thân thể vọt lên, rời khỏi đây. Người của Bách Hồi tông còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì đột nhiên ầm một tiếng, tông chủ vội vã mang đám đệ tử chạy ra ngoài, chỉ thấy ba chứ "Bách Hồi tông" đã bị chém nát.

Tông chủ Bách Hồi tông nghiến răng, siết chặt tay, phun ra một ngụm máu tươi, giận dữ gào lên:

- Thiên Nhất tông thật quá đáng!


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-2153)