← Ch.0597 | Ch.0599 → |
Mọi người thấy Thu Tiểu Mạch nói vậy, Sở Nam liền giới thiệu hắn:
- Thu Tiểu Mạch, Hoá Phương tộc thiếu tộc trưởng, Bắc Thần cung đệ tử.
Nghe thế, hai mắt Tử Võ Hoàng sáng ngời lên, thầm nghĩ:
"Phương pháp này ngược lại có thể thực hiện được. Hơn nữa, hai người kia từ Hoá Phương tộc ngàn dặm xa xôi chạy đến đây, cũng đủ chứng minh hắn là kẻ đại tình đại nghĩa, có thể tín nhiệm."
Nhưng mà, Sở Nam lại lo lắng đến an nguy của Hoá Phương tộc, dù sao Thu Tiểu Mạch chỉ là thiếu tộc trưởng mà không phải là Man Việt vương. Cho nên, hắn nói ra:
- Tiểu Mạch, hảo ý của ngươi, ta tâm lĩnh, nhưng mà...
- Lâm đại ca, là ngươi sợ liên luỵ đến ta, hay vẫn là chưa tin ta?
Thu Tiểu Mạch có chút nóng nảy, hỏi ngược.
Sở Nam cười nói:
- Tất nhiên là tin tưởng ngươi rồi.
- Vậy tại sao...
Sở Nam nói:
- Ta có một nơi rất tốt để đi.
- Ở đâu?
Mọi người đồng thanh hỏi.
Sở Nam chỉ nhàn nhạt nói ra:
- Hải ngoại!
- Hải ngoại?
Bọn người Tử Võ Hoàng giật mình một cái, dù sao bọn hắn cơ hồ đều chỉ sống trên đại lục, hơn nữa tình huống hải ngoại nửa điểm cũng không rõ ràng. Nhưng mà bọn người Tử Mộng Nhân, Lý Hạo lại đại hỉ, phụ hoạ nói:
- Đúng vậy, là hải ngoại! Chỉ cần ta tới được biển rộng, Thiên Nhất tông cũng không làm gì được chúng ta. Hơn nữa, trên biển, ai cũng không thể là đối thủ của chúng ta...
Hiển nhiên, thủ lĩnh Hải Lang đoàn Tử Mộng Nhân chi uy, thoáng cái phóng xuất ra.
- Mộng nhi, ngươi nói, là sự thật?
- Đương nhiên là thật, đến lúc đó các ngươi sẽ biết a. Sự tình Thần Khí phái đệ tử về sau, chúng ta sẽ sống ở hải ngoại.
Nhắc tới hải ngoại, Tử Mộng Nhân không khỏi nhớ tới đầu San Hô Huyền Lam Kình kia, còn có Ngọc Chi San Hô rậm rạp chằng chịt kia. Nếu thực sự có kẻ đui mù truy theo, bọn hắn nhất định sẽ chịu không nổi a.
Còn nữa, nàng liền chỉ về phía đám người phía xa, nói:
- Đó chính là thủ hạ của chúng ta.
Chữ "chúng ta" trong miệng nàng, dĩ nhiên là chỉ nàng cùng Sở Nam rồi.
- Nói như vậy, đi hải ngoại cũng là một phương án không tệ.
Tử Võ Hoàng cũng đồng ý phương án này, còn Thu Tiểu Mạch cũng không hề tiếp tục tranh chấp nữa.
Sau đó, Sở Nam lại cùng đám người Tử Mộng Nhân thương lượng ít chuyện về mang đi một ít vật thiết yếu cho chuyến đi hải ngoại xong liền hướng Tư Đồ Dật Tiêu đi tới. Tư Đồ Dật Tiêu cũng cười cười đi tới, sau mấy bước hai người đã đứng trước mặt nhau mà ôm nhau một cái thật mạnh!
- Đại ca!
- Huynh đệ!
Hai người không hề có nói ra câu gì khác nữa nhưng hết thảy đều tự minh bạch lấy. Trầm Mạch Hân cũng vui vẻ đi tới, Sở Nam lúc này đối với hai huynh muội, nói:
- Còn sống là tốt rồi, còn sống là tốt rồi...
- Là chúng ta dốc sức liều mạng đấy, ta còn muốn trở về vì Nghịch Thiên bang huynh đệ mà báo thù!
Sở Nam sắng giọng một cái, nhớ lại chuyện huynh đệ Nghịch Thiên bang lúc trước, ngoại trừ hắn và hai huynh muội Tư Đồ Dật Tiêu ra thì không còn ai còn sống sót nữa. Đè cảm xúc phẫn nộ trong lòng xuống, hắn liền nói ra:
- Các ngươi cũng đi hải ngoại đi.
Nhưng ngoài dự đoán là Tư Đồ Dật Tiêu lạc lắc đầu.
Sở Nam không hỏi vì cái gì mà chỉ nói:
- Như vậy ta sẽ yên tâm hơn một chút.
Tư Đồ Dật Tiêu bình tĩnh đáp:
- Đại ca, ta không có quên Nghịch Thiên bang, ngươi không cần phải lo lắng cho an nguy của ta, ta có thể tự chiếu cố tốt. Hơn nữa, ta cũng không có ở lại Bắc Tề quốc lăn lộn.
Tư Đồ Dật Tiêu nói ra mục đích của chính mình, là muốn cùng Sở Nam chia sẻ áp lực.
- Thiên Nhất tông rất cường đại.
- Ta cũng sẽ từ từ trở nên cường đại, ta sẽ đuổi kịp bước chân của đại ca.
Tư Đồ Dật Tiêu nói xong liền không cùng Sở Nam nói tiếp chuyện này nữa mà hỏi:
- Đại ca, sư phụ của chúng ta, thật sự là Ma Đạo Tử sao?
Sở Nam nhẹ gật đầu.
Thoáng chốc, Tư Đồ Dật Tiêu liền bắt đầu kích động lên.
- Thật sự là làm cho người ta hưng phấn, sư phụ của ta cư nhiên nổi danh như thế...
Sở Nam nhìn Tư Đồ Dật Tiêu, cũng biết tâm ý của hắn, minh bạch mộng tưởng của một người nam nhân, lại càng minh bạch Tư Đồ Dật Tiêu cùng hắn gánh vác toàn bộ Thần Khí phái và Tử Mộng Nhi, là không đồng dạng.
Bởi vậy, Sở Nam quyết định không khuyên nữa, chỉ là đem ánh mắt hướng về phía sau nhìn lại...
Sở Nam quyết định ủng hộ Tư Đồ Dật Tiêu.
Ngay lập tức, ánh mắt hắn chuyển về Bạch Cốt ở phía đằng sau, Bạch Cốt thực sự không biết Sở Nam là ai mà cư nhiên lại cùng Võ Đế tồn tại giao thủ, không những vậy mà còn dám đổ mệnh với Võ Đế cường giả. Thấy Sở Nam nhìn lại, hắn liền biết Sở Nam sắp nói gì với hắn, chỉ thấy Sở Nam nói:
- Ô Long cốc, Hắc Bạch Song Sát, 37 người sống, Tâm ma huyết thệ, thần phục với ta.
Nghe được lời ấy sắc mặt Bạch Cốt đột biến, nhất thời nhớ lại người này cư nhiên chính là hắc y nhân Hắc Sát kia nên hắn lập tức mang theo những còn lại tiến lên cúi đầu thi lễ.
Sở Nam gật gật đầu, lại nhìn về phía Yên Sơn thập nhị đạo. Lục Vũ thủ lĩnh Yên Sơn thập nhị đạo còn không hiểu người trước mắt là ai, đồng dạng nghe được hai chữ "Truy Phong bảo" liền tiến lên bái kiến.
Bạch Cốt cùng Yên Sơn thập nhị đạo tuy rằng quan hệ rất chi là thân cận nhưng bọn hắn thật đúng không nghĩ tới nguyên lai cả hai đều thuần phục một người, trong ánh mắt mỗi người đều hiện lên vẻ kinh ngạc.
Sở Nam nói:
- Từ hôm nay trở đi, Tư Đồ Dật Tiêu chính là thủ lĩnh của các ngươi.
- Vâng!
Mọi người không có ý phản đối mà dứt khoát hét lớn lên, mà Bạch Cốt sau khi nhận Tư Đồ Dật Tiêu làm quân sư, nên cả hai đã từng thương lượng rất nhiều chuyện. Còn Yên Sơn thập nhị đạo cũng cùng Bạch Cốt hợp tác qua lại không ít lần, nên đương nhiên từng cũng cùng Tư Đồ Dật Tiêu trò chuyện một hai. Bởi vậy, đối với mệnh lệnh này của Sở Nam bọn hắn không có mâu thuẫn gì quá lớn.
Kỳ thật, cho dù bọn hắn chưa từng biết qua Tư Đồ Dật Tiêu thì một chữ "vâng" kia bọn hắn vẫn nói ra, vì đây là mệnh lệnh, là do Hắc Sát yêu cầu, không hơn và cũng không cần bất kỳ lý do gì khác.
Tư Đồ Dật Tiêu cùng Trầm Mạch Hân cũng rất kinh ngạc, bọn hắn không thể tưởng tượng nổi những người bọn hắn hao hết tâm lực mang theo tới Đông Nhạc thành này không ngờ lại là thủ hạ của đại ca, làm cho Tư Đồ Dật Tiêu không thể không tung ra một cái ánh mắt bội phục.
Sở Nam lại nói:
- Ngươi nếu muốn trở lại Đại Khánh quốc, ta có thể cho ngươi đầy đủ nguyên thạch. Ngoài ra, sau khi ngươi trở về, có thể tìm một người tên là Phú Sơn, hắn có thể giúp ngươi được một ít chuyện.
Bạch Cốt cảm động trong lòng nhưng sau khi hắn suy nghĩ một phen liền nói ra:
- Không có danh tiếng, ta cũng không muốn quay trở về.
Tâm trí của hắn cũng không phải là kém cỏi, bằng không cũng không thể đem Bạch Cốt bang phát triển lớn mạnh như vậy, hắn nhìn ra tiềm lực vô cùng vô tận của Sở Nam, mà lại còn có thể đem Thiên Nhất tông giết tới phát rồ!
- Tốt.
Sở Nam tất nhiên không có cự tuyệt, sau khi an bài hết thảy hắn liền hướng Tư Đồ Dật Tiêu nói:
- Huynh đệ, ta cũng không có quên Nghịch Thiên bang.
- Đại ca, chúng ta cùng một chỗ, lại lần nữa thành lập Nghịch Thiên bang chứ?
Tư Đồ Dật Tiêu mong mỏi nói ra nhưng Sở Nam lại lắc lắc đầu.
Lúc trước, lão phụ kia nói rất đúng, trước thế cục hiện tại, hắn tốt nhất phải đơn thân độc mã ra đi. Nếu không, những kẻ đi theo sẽ đều bị hắn liên luỵ. Hơn nữa, nếu hắn ra đi một mình mà nói, với Thần Hành Bách Biến cải biến dung mạo, đem khí tức biến đổi, cho dù Thiên Nhất tông muốn bắt được hắn thì chả khác nào mò kim dưới biển!
Thấy Sở Nam lắc đầu, Tư Đồ Dật Tiêu tự nhiên minh bạch tất cả đạo lý trong đó. Trong nội tâm không khỏi thầm hạ quyết định, nhất định phải mau chóng khiến cho bản thân càng mạnh mẽ hơn nữa, đến lúc gặp lại đại ca sẽ không còn là vướng víu nữa mà là trợ lực thực sự!
- Huynh đệ, việc này không nên chậm trễ, thừa dịp Thiên Nhất tông còn chưa có động tác gì lớn, các ngươi tranh thủ ly khai khỏi nơi đây đi.
Tư Đồ Dật Tiêu cũng biết tình thế nghiêm trọng, biết rõ thời gian khẩn cấp, nhưng mà hai huynh đệ vừa mới gặp mặt, một chén rượu cũng chưa kịp uống mà lại phải tách ra, trong nội tâm không khỏi có chút thất lạc. Nhưng nghĩ đến hôm nay ly biệt là vì ngày sau hắn liền không lề mề gì nữa mà hướng Sở Nam nói:
- Đại ca, bảo trọng.
- Huynh đệ, bảo trọng!
Hai người cũng biết, sau lần từ biệt này sẽ không biết tới ngày nào có thể gặp lại.
Tư đồ Dật Tiêu gật gật đầu, quay lại hướng đám người Bạch Cốt, nói:
- Chúng ta đi.
Ngay lập tức, đám người này liền rời đi.
Lúc Tư Đồ Dật Tiêu mới bước tới hai bước thì đột nhiên Sở Nam gọi ngược trở lại.
Tư Đồ Dật Tiêu lập tức dừng lại, quay lại nói:
- Đại ca, ngưoi còn có gì phân phó?
Sở Nam xuất ra linh thú đại, chỉ trích ra Tiểu Lam cùng một trăm đầu Ngọc Chi San Hô trùng, số còn lại liền đưa cho Tư Đồ Dật Tiêu, nói:
- Cái này, ngươi cầm lấy mà phòng thân, ta đã đã bảo Tiểu Lam ra lệnh cho bọn chúng, khiến chúng nghe lời ngươi nói.
- Đại ca, ngươi dùng đi a.
Tư Đồ Dật Tiêu vội vàng cự tuyệt, hắn biết Sở Nam rất nhanh sẽ phải đối mặt với những cái gì, chỉ với cần nhìn sát khí đám dị trùng này phát ra, hắn tự nhiên biết chúng có uy lực không nhỏ.
Sở Nam cười nói:
- Trong tay ngươi, tác dụng của bọn chúng còn lớn hơn nhiều.
Sở Nam cưỡng ép bắt Tư Đồ Dật Tiêu nhận chúng, sau đó còn lấy ra một ít cao giai pháp bảo, còn có nguyên thạch, đan dược, ... Ngoài ra hắn còn lấy ra một đạo trí nhớ giao cho Tư Đồ Dật Tiêu.
Vành mắt Tư Đồ Dật Tiêu có chút đỏ lên, đối với Sở Nam hung hăng gật đầu một cái, quay người dứt khoát rời đi.
Nhìn bọn hắn biến mất trong tầm mắt, Sở Nam liền quay người đi tới trước mặt đám người Tử Võ Hoàng, Tử Mộng Nhân, nói:
- Các ngươi cũng đi nhanh lên, càng sớm ra biển, càng an toàn.
- Ngốc tử (tên ngốc), vậy còn ngươi?
Tử Mộng Nhân vội vàng hỏi.
Sở Nam đảo mắt qua gương mặt tất cả mọi người, nói:
- Có một số việc, luôn cần phải có người đi làm, không thể để cho bọn chúng dễ dàng quên đi Thần Khí phái chúng ta được a.
- Ngươi muốn giết lên Thần Khí sơn?
Tử Mộng Nhân bật thốt ra, lập tức nàng liền nói tiếp:
- Ta muốn đi cùng!
- Hồ đồ, bằng vào điểm công phu của ngươi, đó không phải là khiến cho trưởng môn thêm phiền sao?
Tử Võ Hoàng nghiêm nghị quát, rồi lại nói tiếp:
- Loại chuyện này, đương nhiên không thể thiếu ta.
Tử Mộng Nhân nghe vậy tự nhiên trừng mắt nhìn lại, mà đám đệ tử Thần Khí phái còn lại cũng nhao nhao tỏ ý muốn theo trưởng môn giết hoàn hồn Thần Khí phái, vì những huynh đệ chết đi mà báo thù!
Sở Nam áp tay xuống nói:
- Một mình ta, là đủ rồi.
Không để cho bọn Tử Mộng Nhân phản bác lại, Sở Nam liền hướng Tử Võ Hoàng nói:
- Hải ngoại, còn cần thái gia gia toạ trấn, dù sao một đoạn thời gian rất dài tới tất cả mọi người còn phải vượt biển, hơn nữa còn phải đi thật xa, nếu mà quá gần, nói không chừng còn không thoát khỏi thế lực của Thiên Nhất tông, mà chỗ xa hơn khẳng định sẽ có rất nhiều nguy hiểm.
- Nhưng mà...
Tử Mộng Nhân vẫn không cam lòng cứ như vậy mới gặp lại Sở Nam mà lại lần nữa vội vàng chia li.
Sở Nam cười cười, nói với nàng:
- Ta, ngươi còn lo lắng sao? Ta muốn ẩn núp, bọn hắn có thể phát hiện sao?
Tử Mộng Nhân tự nhiên minh bạch lời này của Sở Nam, cũng minh bạch tại sao hắn lại không đi cùng với nàng ra hải ngoại, đây cũng là vì an nguy của đám người bọn nàng. Nhưng mà, nàng thật sự không muốn Sở Nam một thân một mình đối mặt với những khó khăn, nàng muốn ở cùng một chỗ với hắn, trong nội tâm không khỏi tự trách bản thân.
"Nếu tu vi ta đủ cao, cũng không phải là vướng víu gì, có thể cùng tên ngốc một chỗ, vô luận là cái gì, đều cùng nhau đối mặt, mà không phải để cho hắn một mình gánh vác..."
Tất cả mọi người im lặng lại, Sở Nam còn nói thêm:
- Mọi người đi nhanh lên a, chậm sẽ sinh biến.
Tử Võ Hoàng thở dài một tiếng, ôm quyền, nói:
- Hết thảy, vất vả ngươi rồi. Ta tại hải ngoại sẽ mau chóng ổn định chỗ đứng, thế cục bên này nếu có nửa điểm không đúng, ngươi phải ra biển tìm chúng ta.
- Được.
← Ch. 0597 | Ch. 0599 → |