← Ch.0601 | Ch.0603 → |
Đế thiếu gia nhận được tin tức truyền về của thủ hạ, cũng không có gì ngoài ý muốn, tuy nhiên vẫn giật mình trước thực lực của Thiên Nhất Tông, dường như so với dự đoán của hắn còn mạnh hơn, đối với thông tin này, Đế thiếu gia càng tiếc nuối vì không bắt được Phù Chấn hơn.
Mặc dù Đế thiếu gia không biết cái gì gọi là "Phù", nhưng hắn cũng nhạy cảm phát giác được thứ này tất có chỗ dùng, nếu như bắt được người này về, để hắn giao ra phương pháp luyện chế, như vậy sẽ tăng thêm một phần hỗ trợ hắn hoàn thành đại nghiệp.
Cùng lúc đó, Đế thiếu gia cũng kinh ngạc vì không ngờ Thần Khí Phái còn có hậu chiêu, không biết hung thú kia là gì mà lợi hại như vậy, Đế thiếu gia bỗng nhiên liên tưởng đến hành động ở Băng Viêm đảo, thế nhưng suy nghĩ này cũng chỉ thoáng qua mà thôi, Đế thiếu gia không quá quan tâm.
Chính sự hiện nay vẫn không có tin tức, kế hoạch này thất bại, trong lòng Đế thiếu gia lại cảm thấy phiền muộn, mờ hồ có chút bất an, thậm chí còn nghĩ đến chuyện Thần Khí Sơn liệu có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không.
Nghĩ đến đây, Đế thiếu gia không khỏi cười tự giễu:
- Có hai tên Võ Đế ở đó, sao có thể xuất hiện chuyện ngoài ý muốn được? Chẳng lẽ Lâm Vân có thể giết được hai tên Võ Đế sao?
o0o
Những việc này, Sở Nam đều không biết.
Một tháng sau, Sở Nam đem Thiên Hành Cửu Bộ luyện đến lục bộ, chỉ còn lại tam bộ, Sở Nam lại nghiên cứu Thương Sơn Quyết tầng thứ ba, bởi vì Sở Nam tính toán cho nên tâm lực tiêu hao quá độ, không ngừng thổ huyết mà vẫn không tìm ra đầu mối.
Sở Nam biết rõ, tính toán đến tình cảnh này là đã không thể tính toán tiếp được nữa, đương nhiên, Sở Nam cũng không có khả năng đả thông từng kinh mạch, nếu dựa theo kinh mạch hành công thì chẳng những lãng phí thời gian, lãng phí tinh lực mà còn rất có thể phí công vô ích, dù sao thì mới tính toán đã khó khăn như vậy, nếu còn án chiếu theo lộ tuyến chỉ dẫn để đả thông thì còn không phải muốn mạng sao?
(*) Trong cơ thể có rất nhiều kinh mạch, mà những kinh mạch đó lại nối lộn xộn với nhau, cho nên bình thường công pháp đều chỉ dẫn cách vận hành qua vô số đường kinh mạch để thi triển, phương pháp của Sở Nam là tạo ra một đường kinh mạch dẫn từ đầu đến cuối, như là đường tắt, không thông qua bất kỳ đường kinh mạch nào khác. Bởi vì không thể tính toán ra được lộ tuyến kinh mạch để đả thông cho nên mới có suy nghĩ là: "chẳng lẽ phải đả thông từng kinh mạch để tu luyện"
Phải biết rằng những kinh mạch đó chỉ cần thiếu một chút thì sẽ thất bại hoàn toàn.
Đối với việc này, Sở Nam chỉ đành buông tay, nghiên cứu Càn Khôn Chỉ. Càn Khôn Chỉ không phải là Nhất Chỉ, mà cả mười ngón đều có thể luyện, thế nhưng đó chẳng qua là dựa trên lý thuyết mà thôi, lão phụ chỉ hướng dẫn cho hắn kinh mạch vận hành Nhất Chỉ Định Càn Khôn mà thôi, kinh mạch vận hành Cửu Chỉ còn lại đều không có.
Chỉ có điều, Nhất Chỉ cũng làm Sở Nam tiêu hao hơn nửa tháng rồi, tính toán thông đạo kinh mạch cũng đủ khiến hắn thổ huyết.
Cũng may là Sở Nam cuối cùng cũng tính toán ra.
Một ngày sau, trên người Sở Nam xuất hiện đường kinh mạch thứ ba mươi, kinh mạch Càn Khôn Nhất Chỉ, Nhất Chỉ này chính là ngón út.
Sở Nam lại suy nghĩ về Cửu Chỉ còn lại, nhưng không có đầu mối, vì thế lại đem lực chú ý đặt lên Thiên Nhai Chỉ Xích, cái tên này khiến Sở Nam nhớ đến tên đệ tử Kiếm Trảm Phái có chủ ý với Thiết Thương Hùng, lúc đó hắn cũng xuất ra kiếm kỹ Thiên Nhai Chỉ Xích.
- Cả hai đều có một sát chiêu kiếm kỹ, ngoài tốc độ thân pháp, còn có điểm chung nào nữa?
Sở Nam lẩm bẩm, lại chìm vào trong tốc độ vũ kỹ "Thiên Nhai Chỉ Xích", nghĩ đến những lời lão phụ nói: "Thiên Nhai Chỉ Xích không phải đả thông kinh mạch hai chân là được, mà phải là một vòng kinh mạch toàn thân.
Nếu muốn đem Thiên Nhai Chỉ Xích luyện đến có thành tựu thì phải những kinh mạch này đả thông, hình thành tuần hoàn, đến bước này mới xem như chính thức nhập môn Thiên Nhai Chỉ Xích, sau đó tốc độ xoay tròn một chi thiên càng nhanh, Thiên Nhai Chỉ Xích càng cao thâm thì tốc độ xoay tròn càng nhanh.
Thật ra, công pháp cxtn này rất khó tu luyện, ngoại trừ tổ sư tạo ra môn công pháp này luyện thành có thể vận chuyển kinh mạch tuần hoàn ra thì không còn ai luyện thành, ngay cả Ma Đạo Tử nưa xưa vẫn còn kém chút hỏa hầu, bằng không, một khi thi triển Thiên Nhai Chỉ Xích thì vây sát của Thiên Nhất Tông khó mà tạo thành hiệu quả, Ma Đạo Tử cũng có thể sống lâu hơn một chút, thậm chí lão phụ cũng chỉ đạt được một ít thành tựu mà thôi.
Sở dĩ khó như vậy là bởi vì những kinh mạch đó đều là ẩn mạch.
Đương nhiên, bất kể là ẩn mạch hay là minh mạch, hay là mạch bình thường đối với Sở Nam mà nói đều không quan trọng.
- Lực lượng! Tốc độ! Thiên hạ võ công không gì không phá được, chỉ có tốc độ là không thể phá! Nếu như ta có thể đem tốc độ và lực lượng dung hợp thành một thể, thậm chí hợp hai làm một, như vậy thì võ giả tu vi cao cũng khó ngăn ta.
Trong lòng Sở Nam nghĩ vậy, nội tâm càng hưng phấn, trong mắt lấp lánh thần quang, chỉ có điều ngoại trừ đường kinh mạch giữa hai chân thoạt nhìn còn dễ tính toán một chút thì những đường kinh mạch khác, ví dụ như hai bàn tay, phần lưng đều rất khó tính toán.
Đương nhiên, bị khó khăn vây khôn, Sở Nam vẫn kiên định, thầm nghĩ:
- Bất kể Thiên Nhai Chỉ Xích này khó như thế nào, ta nhất định sẽ luyện đến đại thành chỉ cảnh!
Lúc này, nguyên lực chi vật, kể cả đan dược bên trong mà lão phụ lưu lại cũng đỉ đủ để luyện ra hai đường kinh mạch nữa.
Lại mất thêm một tuần, Sở Nam trong thời gian này tổng cộng khai mở được bốn đường kinh mạch, Thiên Nhai Chỉ Xích có chút hỏa hầu.
Sau đó, Sở Nam lấy ra viên nguyên hạch của Tân Nhất Chân, hắn muốn đánh cuộc một phen, bởi vì nếu như đánh cuộc thành công, thực lực của hắn sẽ tăng mạnh, uy lực của dị kim ngày ấy quả thật rất lớn, thế nhưng, nghĩ đến lời cảnh cáo của lão phụ, Sở Nam đành mạnh mẽ áp chế suy nghĩ này, thầm nghĩ:
- Bây giờ còn chưa phải lúc đánh cuộc.
Tiếp đó, Sở Nam lại nghiên cứu Kiền Nguyên Trảm, Vạn Kiếm Quy Nhất, Ưng Kích Cửu Thiên, mặc dù Sở Nam không thể lập tức tu luyện liền, nhưng Sở Nam cũng hấp thu từ nó được chút hữu dụng, đồng thời lĩnh ngộ tinh túy trong đó.
Lần nghiên cứu này đã mất hơn nửa tháng.
Tính toán một chút, Sở Nam đã ở dưới đáy Ly Lan giang này hơn ba tháng.
Mà ở bên ngoài, sáu tên Võ Đế đã truy tìm Sở Nam tới phát cuồng rồi, bọn hắn nào ngờ Sở Nam lại ở dưới đáy Ly Lan giang, tìm khắp cả Bắc Tề Quốc vẫn không bắt được, Thiên Nhất Tông cũng không khỏi hoài nghi có phải Sở Nam đã đến Đại Khánh Quốc hoặc Man Việt hay không.
- Nếu Lâm Vân thật sự rời khỏi Bắc Tề Quốc, vậy thì muốn bắt hắn càng khó khăn hơn.
Một tên Võ Đế trong đó nhíu mày, nói:
- Chủ nhân của đệ lục Phong nhất định phải là ta, là của ta!
Năm tên Võ Đế còn lại cũng nghĩ vậy, bọn hắn đều cho rằng, chỉ cần tìm ra Lâm Vân thì Lâm Vân nhất định sẽ chết trong tay bọn hắn, bọn hắn không nghĩ rằng có khả năng sẽ không địch lại đối phương, cuối cùng rơi vào kết cục chết trong tay Lâm Vân.
o0o
Cùng lúc đó, tám tên Võ Hoàng mà Tư Không Vân phái ra đều không tìm thấy tung tích của đám người Tử Mộng Nhân, đoán rằng người của Thần Khí Phái có thể đã xuất hải, vì vậy bọn hắn cũng xuất hải truy sát, đuổi theo mấy vạn dặm, nhưng vẫn không có chút tung tích, đành trở về, nhưng bọn hắn cũng không trở về Thiên Nhất Sơn, mà theo mệnh lệnh của Tư Không Vân, đi kiếm những tông phái có ý đồ phản khảng Thiên Nhất Tông, diệt môn.
Chính thực diệt môn, từ Tông chủ cho đến ngoại môn đệ tử, thậm chí nô bộc khổ sai cũng khó thoát khỏi cái chết.
Trong nháy mắt, tinh phong huyết vũ dấy lên, máu chảy thành sông.
Trong tám tên Võ Hoàng, có hai tên Võ Hoàng trung cấp, có bốn tên Võ Hoàng cao cấp, hai tên Võ Hoàng đại viên mãn, lực lượng cường thế như vậy, môn phái tại Bắc Tề Quốc có ai có thể địch lại?
Lúc đầu còn có môn phái phản kháng, hơn nữa dưới sự kích động của cỗ thế lực Đế thiếu gia, lực lượng phản động này hung hăng vô cùng, thế nhưng tất cả đều bị tám tên Võ Hoàng diệt sát, từng cái đầu bị chặt bay, làn sóng phản kháng cũng dần yếu xuống...
Dần dần xu thế cũng biến mất.
Dù sao, trước mặt uy lực tuyệt đối, , bọn hắn muốn phản kháng thì chỉ có một kết quả duy nhất, đó là tử vong.
Bởi vậy, không ít người bị giết đến phát sợ, bị giết đến khuất phục, bọn hắn nhớ đến tràng cảnh chém giết ba trăm năm trước, không còn ai dám phản kháng, tất cả đều vẫy đuôi cầu xin, như con chó xin được sống.
Có sợ thì tất nhiên cũng có không sợ.
Càng nhiều võ giả nổi giận với hành vi của Thiên Nhất Tông, vô cùng phẫn hận, nhưng bọn hắn hận mà không dám nói gì, chỉ có thể đem phẫn hận chôn sâu vào lòng, sau đó, trong lòng bọn hắn vô cùng hoài niệm Lâm Vân, mong rằng Lâm Vân có thể giết chết Phong chủ năm Phong của Thiên Nhất Tông sẽ lại lần nữa xuất thế, chém sạch đầu đám người này.
Thế nhưng, Sở Nam lúc này vẫn đang say mê tu luyện.
Sau khi Đế thiếu gia có được tình huống cụ thể về tám tên Võ Hoàng, liền sững sốt, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin, lẩm bẩm:
- Sao có thể... Thiên Nhất Tông lấy đâu ra lực lượng đáng sợ như vậy? Bọn hắn đến cùng còn ẩn giấu bao nhiêu lực lượng?
Đế thiếu gia vẫn không biết rằng còn sáu tên Võ Đế phụng mệnh truy sát Sở Nam, nếu như biết thì khẳng định càng thêm kinh ngạc.
Nhưng Đế thiếu gia không chút do dự, lập tức phái người đem bí mật tuyệt đối này báo đi, Đế thiếu gia vẫn luôn cho rằng trong tay nắm càn khôn lúc này có phần luống cuống, thầm nghĩ:
- Thiên Nhất Tông đến cùng muốn làm gì? Chỉ duy trì địa vị Thiên Nhất Tông tại Bắc Tề Quốc hay sao? Không lẽ...
Đế thiếu gia lại kinh ngạc, trong chấn kinh lại nghĩ có nên điều một Võ Đế từ Thần Khí Sơn trở về để phòng ngừa vạn nhất hay không, bởi vì, thuận theo lực lượng Thiên Nhất Tông càng lúc càng lộ diện, Sở Nam thì lại thất tung, không thể hấp dẫn sự chú ý của bọn hắn, Thiên Nhất Tông hơn phân nữa sẽ đem tinh lực điều tra bọn hắn.
Nghĩ vậy, Đế thiếu gia không chần chừ nữa, thầm nghĩ:
- Lâm Vân có lẽ đã thụ trọng thương, hoặc đang tiềm tâm tu luyện, trong nhất thời không thể giết đến Thần Khí Sơn, cho dù Lâm Vân có đột nhiên giết đến thì hai tên Võ Hoàng cao cấp và một Võ Đế cũng đủ đối phó Lâm Vân rồi. Vẫn nên điều một tên Võ Đế trở về để phòng ngừa sai sót.
Tin tức nhanh chóng được truyền đến Thần Khí Sơn.
Ngay lúc tám đại Võ Đế đang tàn sát, một tông phái gọi là Ngũ Hành Môn vì tham sống sợ chết, nịnh hót Thiên Nhất Tông mà bán đứng minh hữu, thậm chí còn vu oan cho những môn phái khác, trở thành tiên phong cho tám đại Võ Đế.
Tám đại Võ Đế đối với hành vi vu oan của Ngũ Hành Môn, tất nhiên trong lòng đều rõ, nhưng như thế thì đã sao? Thiên Nhất Tông muốn có một con chó trung thành như Ngũ Hành Môn, chỉ cần có ý thức, có lòng phản kháng, cho dù chỉ là một đốm lửa nhỏ thì cũng phải ra tay dập tắt.
Trong lòng bọn hắn, Bắc Tề Quốc là của Thiên Nhất Tông, nói trực tiếp một chút, Bắc Tề Quốc là của Huyền Vô Kỳ chứ không phải Bắc Tề Quốc là của người Bắc Tề.
Dưới Thiên Nhất Tông chỉ có kiến cỏ.
Lúc Tám đại Võ Đế diệt sát các môn phái, còn đem một tòa thành khống chế trong tay.
Chỉ trong một ngày, Ngũ Hành Môn lại truyền đến một tin tức kinh thiên, bờ Ly Lan giang có pho tượng Ma Đạo Tử.
- Cái gì?
Tám đại Võ Đế lập tức chấn kinh, nhanh chóng lên đường đến Ly Lan giang.
Lúc bọn hắn đang trên đường đến, Sở Nam dưới đáy Ly Lan giang cũng mở bừng mắt...
Một bức tượng, vốn không có gì đáng nhắc đến, càng không đáng khiến tám đại Võ Hoàng tự mình xuất tràng, chỉ cần lệnh cho con chó Ngũ Hành Môn trung thành là được, Ngũ Hành Môn có thể trực tiếp đập vụn bức tượng đó là thỏa đáng.
Thế nhưng, bức tượng này không phải là bức tượng bình thường, mà là tượng của Ma Đạo Tử.
Tám đại Võ Hoàng lại cách Ly Lan giang không xa, cho nên cũng muốn tự mình đến, bọn hắn đến không phải chỉ để hủy tượng Ma Đạo Tử mà còn muốn đem người dựng lên bức tượng, người ở Ly Lan giang giết tận.
Giết cho đến một cọng cỏ cũng không mọc nổi.
Ngũ Hành Môn tất nhiên rất hiểu suy nghĩ trong lòng chủ tử của bọn hắn, vì vậy, chó dựa hơi người đã bao vây chặt phụ cận Ly Lan giang, đệ tử Ngũ Hành Môn thực lực cũng không cao, phần lớn đều chỉ là Đại Võ Sư, Võ Tướng, Võ Quân cũng ít đến đáng thương, về phần cảnh giới Võ Vương thì cũng chỉ có Ngũ Hành lão tổ của Ngũ Hành Môn mà thôi.
← Ch. 0601 | Ch. 0603 → |