← Ch.0634 | Ch.0636 → |
Nam Cung Linh Vân nhíu chặt mày, đi đến Tây viện, đẩy cửa gian phòng ở giữa ra, liền nhìn thấy nương thân nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, vô cùng tiều tùy, nhất thời nước mắt thi nhau tràn ra, vội vàng chạy tới hô lên:
- Nương thân, người làm sao vậy?
Nương thân của Nam Cung Linh Vân gian nan đưa tay ra, muốn sờ đầu nữ nhân, bờ môi khẽ mấp máy, như muốn nói gì đó, nhưng lại bất lực, không vươn tay ra được, cũng không nói gì, thế nhưng khóe miệng lại chảy ra máu đen, Nam Cung Linh Vân đại hoảng, vội vàng dùng tay lau, sau đó còn hỏi:
- Nương thân, người bị bệnh gì vậy?
Mẫu thân của Linh Vân vẫn lắc đầu...
- Nương thân, người phải kiên trì, nữ nhi nhất định sẽ trị thương cho người.
Nam Cung Linh Vân vừa dứt lời, trước cửa liền vang lên mấy tiếng vỗ tay "ba ba ba", đồng thời còn vang lên một câu:
- Thật đúng là nữ nhi hiếu thuận, ta nhìn thấy mà cảm động không ngớt.
Nam Cung Linh Vân quay đầu lại, người vừa lên tiếng chính là Liệt Phong.
- Là ngươi!
Thanh âm của Nam Cung Linh Vân trong nháy mắt trở nên lạnh như băng, thân thể suy nhược tràn ra khí tức băng hàn vô tận, ngay lúc Nam Cung Linh Vân nhìn thấy Liệt Phong liền nhớ đến thần sắc và cả ánh mắt khó nói của nương thân, nàng lập tức hiểu ra, lúc nàng rời đi, nương thân vẫn khỏe, bây giờ lại đột nhiên bệnh nặng, ngay cả rời giường cũng không nổi, tính mạng nguy trong sớm tối, kịch biến này khẳng định có liên quan để kẻ trước mặt.
- Không sai, là ta, chúng ta thật là có duyên, lại gặp nhau rồi.
Liệt Phong bị ánh mắt lạnh lẽo của Nam Cung Linh Vân nhìn chằm chằm, có chút hoảng loạn, thế nhưng trên mặt vẫn tràn đầy nụ cười, khinh thường nói.
- Vì sao?
- Cái gì vì sao?
- Có gì thì cứ đối phó với ta là được rồi, tại sao lại kéo nương thân ta vào chuyện này, bắt nương thân của ta chịu tra tấn?
Liệt Phong nghe vậy thì vẻ mặt đầy ngạc nhiên, rất vô tội nói:
- Trời đất chứng giám, Linh Vân, nàng nói vậy thật oan uổng cho ta, ta đếm nhà nàng tìm nàng, vừa đến đây lại không tìm thấy nàng, thế là ta bày chủ ý này cho bá phụ.
- Không sai, Linh Vân, những điều Liệt Phong nói đều là sự thật, ngươi đừng hiểu lầm hắn.
- Phụ thân, sao lòng dạ của ngươi lại độc ác như vậy? Người tại sao có thể hạ thủ được?
Nam Cung Linh Vân nhìn trong mắt phụ thân chỉ có Nam Cung gia tộc, vì gia tộc mà ngay cả nữ nhi cũng có thể lợi dụng, thê tử cũng có thể lợi dụng, những điều phụ thân làm đều khiến nàng tràn ngập bi ai, trong mắt đầy hận ý.
Trong mắt Nam Cung gia chủ thoáng hiện một tia hổ thẹn, nhưng lập tức biến mất, trong lòng thầm nghĩ:
- Ta làm tất cả chỉ vì Nam Cung gia tộc, chỉ cần gia tộc có thể huy hoàng, cho dù muốn ta thịt nát xương tan ta cũng không quan tâm, huống chi...
Trong lòng nghĩ vậy, thế nhưng hắn lại quát:
- Linh Vân, ngươi nói chuyện với phụ thân như vậy sao?
- Ngươi...
Nam Cung Linh Vân nhìn phụ thân, thu hồi lệ châu trên mắt, âm thanh lạnh lẽo phát ra:
- Không... Xứng... Làm... Cha... ta...!
- Càn rỡ!
Nam Cung gia chủ quát lạnh, Nam Cung Linh Vân không hề quan tâm, quay người lại, cúi người ôm nương thân, nói:
- Nương thân, nữ nhi sẽ mang người đi, mang người rời khỏi đây, bất kể là chân trời góc biển, nữ nhi nhất định sẽ trị khỏi bệnh cho người.
Mẫu thân Nam Cung Linh Vân lúc này vô cùng gầy yếu, Nam Cung Linh Vân ôm bà mà không hề cảm thấy nặng, trong lòng càng bi thương, mẫu thân Nam Cung Linh Vân nhìn nàng, trong mắt đầy lo lắng, dường như đang khuyên nữ nhi không nên làm vậy.
Nam Cung gia chủ nhìn thấy hành vi này của nữ nhi, giận giữ quát:
- Nam Cung Linh Vân, buông nương thân của ngươi ra!
Liệt Phong lại hứng thú nhìn, trong đầu hắn hiện lên tình cảnh ở thành Đông Nhạc, Nam Cung Linh Vân vì tên Lâm Vân của Thần Khí Phái mà cố chấp xông ra ngoài, trong lòng thầm nghĩ:
- Đây chẳng qua mới chỉ bắt đầu mà thôi.
Nam Cung Linh Vân thả ra một trăm con Ngọc Chi San Hô trùng, quát lạnh với Nam Cung gia chủ:
- Ta vĩnh viễn không tha thứ cho ngươi, vĩnh viễn1
Sau đó, lại quát đám người vây trước mặt:
- Kẻ nào ngăn ta, kẻ đó phải chết.
- Nam Cung Linh Vân, ngươi dám giết cha?
Nam Cung gia chủ thật sự là người tâm ngoan thủ lạt, trực tiếp cản trước mặt Nam Cung Linh Vân, rống lớn, nhưng Nam Cung Linh Vân vẫn tiến về phía trước, chỉ nghe nàng nói:
- Ngươi đừng ép ta.
- Linh Vân, Liệt Phong có gì không tốt? Hắn là đệ tử tinh anh của Thiên Nhất Tông, gả cho hắn, ngươi sẽ không chịu ủy khuất gì...
- Trong lòng ngươi chỉ có gia tộc, chỉ có dã tâm của ngươi, làm gì con quan tâm đến vợ con?
Nam Cung Linh Vân lại bước ra, bình tĩnh nói:
- Nếu không tránh ra đừng trách ta không khách khí!
Nói xong, Nam Cung Linh Vân nhìn chằm chằm vào mắt phụ thân, không hề có chút yếu thế.
Liệt Phong nhìn thấy Nam Cung Linh Vân phóng thích Ngọc Chi San Hô trùng ra thì trong lòng không khỏi hoảng hốt, lúc ở thành Đông Nhạc, hắn đã tận mắt nhìn thấy uy lực của đám trùng tử này, quả thật cường hãn vô cùng, ngay lúc hắn còn đang suy nghĩ thì Ngọc Chi San Hô trùng đã bay ra, đâm về phía Liệt Phong, đâm về phía Nam Cung gia chủ và cả đám người phía sau...
- Nam Cung Linh Vân, ngươi thật sự muốn...
Sắc mặt Nam Cung gia chủ đại biến, không ngờ nhìn nữ nhi bề ngoài nhu nhược lại dám làm ra việc này, Liệt Phong càng hét lớn:
- Lâm Vân, ngươi không muốn cứu nương thân ngươi sao?
Nghe thấy lời này, Nam Cung Linh Vân vội hét dừng lại, đám Ngọc Chi San Hô trùng liền dừng lại, Nam Cung gia chủ nhìn con Ngọc Chi San Hô trùng đã xông đến trước ngực mình, trong lòng khẽ thở phào, thầm nghĩ:
- Linh Vân vẫn không dám thật sự giết ta, như vậy thì kế hoạch nhất định có thể thành công.
Nghĩ đến đây, trên mặt Nam Cung gia chủ lại xuất hiện nụ cười.
Trái tim Liệt Phong đã nhảy lên đến cổ họng, nhìn thấy Ngọc Chi San Hô trùng sắp đâm thủng đan điền, không khỏi rùng mình, sợ hãi nói:
- Lâm Vân, nếu không có chúng ta dùng đan dược cứu giúp thì mạng của nương thân ngươi đã sớm mất rồi, nếu ngươi ôm nương thân của ngươi rời đi, trong vòng ba ngày không có đan dược, không có cường giả Võ Đế quán nhập nguyên lực vào thì tâm mạch của nương thân ngươi sẽ bị hủy, sinh cơ mất sạch!
- Giao đan dược ra, nếu không ngươi sẽ chết.
Liệt Phong nói ra những lời uy hiếp, tưởng rằng Nam Cung Linh Vân sẽ van nài, không ngờ Nam Cung Linh Vân lại uy hiếp ngược lại hắn, Nam Cung gia chủ nhìn thấy Liệt Phong nguy hiểm càng kinh hoảng, Liệt Phong chiếm vị trị rất trọng yếu trong kế hoạch khiến gia tộc vinh hiển, cho nên hắn vội vàng nói:
- Linh Vân, không được làm càn.
Nam Cung Linh Vân lạnh lùng nhìn phụ thân, nói:
- Ngươi không có tư cách nói chuyện.
Sau đó, nàng lại quát với Liệt Phong:
- Ta không có sức kiên nhẫn.
- Linh Vân, nếu ngươi giết ta thì ngươi đừng hòng có được đan dược.
Đúng lúc này, trên không trung liền xuất hiện hai thân ảnh, một người trong đó là Nam Cung lão tổ, vẻ mặt của hắn đầy vẻ cung kính, người còn lại chính là Cảnh Trọng Minh tu vi Võ Đế trung cấp. Vẻ mặt Cảnh Trọng Minh vẫn bình thản ung dung nói:
- Nha đầu, lão phu khuyên ngươi hãy thu hồi đám trùng tử đó đi, bằng không, lát nữa chúng chết trước mặt ngươi lại khiến ngươi càng thương tâm hơn.
Cảnh Trọng Minh đang nói thì phóng ra uy áp của Võ Đế trung cấp, ngay lập tức, Nam Cung lão tổ ở trên không cũng cảm thấy bất ổn, trực tiếp rơi thẳng xuống đất. Thân thể đám người Nam Cung gia chủ đều run rẩy không ngừng. Vẻ mặt của Nam Cung Linh Vân cũng tái nhợt, thân thể Ngọc Chi San Hô trùng cũng run rẩy, nhưng sát khí càng nồng hơn, tiếng thét chói tai khiến mọi người đều kinh tâm.
Cảm nhận được sát khí của đám Ngọc Chi San Hô trùng này, Cảnh Trọng Minh không khỏi "ồ" một tiếng, thầm nghĩ:
- Đám trùng tử này quả thật không đơn giản.
Đang nói, Cảnh Trọng Minh lăng không một trảo, đem con Ngọc Chi San Hô trùng đang ở đan điền của Liệt Phong bắt lấy, sau đó nghiên cứu.
Trong lòng Nam Cung Linh Vân liền cảm thấy lạnh lẽo, nàng mặc dù không biết tu vi của Cảnh Trọng Minh, thế nhưng cỗ uy áp này rất giống với cỗ uy áp của tên Võ Đế trung cấp ở thành Đông Nhạc, Nam Cung Linh Vân không ngờ Liệt Phong lại có thể tìm được một cường giả như vậy. Rơi vào thế cục này, nàng biết rõ đám Ngọc Chi San Hô trùng mặc dù lợi hại, nhưng chắc chắn không phải đối thủ của người kia, vừa rồi người kia xuất thủ chính là đang cảnh cáo nàng. Nam Cung Linh Vân cảm thấy hoảng loạn không thôi, lúc Cảnh Trọng Minh muốn giết đám Ngọc Chi San Hô trùng thì ánh mắt của nàng lại quét qua đám người ở đây, chỉ thốt ra hai chữ:
- Hèn hạ!
Liệt Phong thấy Cảnh Trọng Minh đến, trong lòng liền bình tĩnh lại, nghe thấy Nam Cung Linh Vân nói vậy càng cười tươi hơn, nói:
- Chỉ cần có thể ở cùng nàng một chỗ, bất kể hèn hạ thế nòa, ta cũng đều lấy làm vinh dự.
Cảnh Trọng Minh không thả con Ngọc Chi San Hô trùng ra, lại nói:
- Rất thú vị, nha đầu, đám trùng tử này từ nay về sau chính là của lão phu.
Nói xong, hắn vung tay một cái, Thổ nguyên lực trầm trọng lóe lên, mộ trăm con Ngọc Chi San Hô trùng liền bay đến bên cạnh Cảnh Trọng Minh, Ngọc Chi San Hô trùng liều mạng vùng vẫy, muốn đâm phá thân thể trước mặt, thế nhưng không dịch chuyển được nửa phần.
Sắc mặt Nam Cung Linh Vân lại càng trắng bệch, không có Ngọc Chi San Hô trùng, tình huống của nàng càng nguy hiểm hơn, Liệt Phong cũng bật cười, đi về phía nàng, sau đó cười nói:
- Bây giờ nàng còn có thể uy hiếp ta sao?
Cảnh Trọng Minh ở trên trời lại lần nữa nói:
- Làm theo kế hoạch đi, càng nhanh càng tốt!
- Vâng, Cảnh Võ Đế.
Nam Cung lão tổ mặt đầy siểm nịnh cúi đầu, thân ảnh Cảnh Trọng Minh đột nhiên lóe lên, biến mất khỏi không trung, hắn lúc này chỉ muốn nhanh chóng đi nghiên cứu Ngọc Chi San Hô trùng, Nam Cung lão tổ đưa mắt ra hiệu cho Nam Cung gia chủ một cái rồi cũng đạp không mà đi. Nam Cung gia chủ nói với Nam Cung Linh Vân:
- Linh Vân, phụ thân đã thu sính lễ của Liệt Phong, ngày lành tháng tốt đã định, mười ngày sau, ngươi sẽ cùng Liệt Phong kết hôn...
- Đừng hòng!
Nam Cung Linh Vân hét lên, trong đầu bỗng nhiên xuất hiện gương mặt Sở Nam.
- Lời của cha mẹ, ngươi không chịu cũng phải chịu!
Lời nói của Nam Cung gia chủ muốn lạnh lùng bao nhiêu có lạnh lùng bấy nhiêu, hoàn toàn không có chút tình cảm cha con nào.
Liệt Phong cũng cười nói:
- Nam Cung Linh Vân, nàng không phải là hiếu nữ sao? Bá mẫu nguy trong sớm tối, nàng lại không quan tâm đến sinh tử của bá mẫu sao? Chỉ cần nàng thành thân với ta, ta bảo đảm, ngày thành thân sẽ khiến bá mẫu lành bệnh.
- Linh Vân, mạng của nương thân ngươi nằm trong tay ngươi, cứu hay không cứu đều do ngươi quyết lấy.
Nam Cung gia chủ dứt lời liền phân phó thủ hạ trông chừng Nam Cung Linh Vân, không cho nàng bước ra khỏi phòng một bước, sau đó quay người rời đi.
Liệt Phong cũng nhìn Nam Cung Linh Vân mỉm cười, Nam Cung Linh Vân hét lên:
- Cút ra ngoài, ngươi cút đi...
-Nam Cung Linh Vân, nàng là người của ta, đừng hỏng kẻ nào đoạt được, nàng hãy nghỉ ngơi thật tốt, mười ngày sau chúng ta sẽ động phòng hoa chúc.
Liệt Phong nói xong, lại nhìn Nam Cung Linh Vân một hồi, nói tiếp:
- Mười ngày sau, Lâm Vân nếu dám đến đây thì đó chính là tử kỳ của hắn! Ha ha ha...
-DG-: Chết trong ngày cưới xui xẻo lắm nha
Liệt Phong cuồng tiếu, lòng đầy thỏa mãn rời đi, đồng thời nghĩ:
- Lâm Vân, lần này không ai cứu được ngươi đâu! Ta muốn ngươi nhìn thấy ta và Linh Vân thành thân, sau đó mới giết ngươi.
Đợi sau khi mọi người rời đi, lệ thủy trong mắt Nam Cung Linh Vân rốt cuộc cũng không khống chế nổi mà giọt xuống tí tách, thút thít khóc:
- Nương thân, nữ nhi nên làm gì, làm gì bây giờ?
Khóe mắt mẫu thân Linh Vẫn cũng giọt ra vài giọt nước mắt trong suốt, cố gắng mở miệng, muốn cắt lưỡi tự tận, Nam Cung Linh Vân thấy vậy càng kinh hãi, vội vàng ngăn nương thân lại, hô lên:
- Nương thân, người không thể làm như vậy, nữ nhi... nữ nhi... sẽ cứu người...
Một lời vừa dứt, ngàn lệ tuôn trào...
← Ch. 0634 | Ch. 0636 → |