← Ch.0794 | Ch.0796 → |
- Sở tướng quân, ta nghe không hiểu ngươi nói cái gì!
- Hai ngày trước, cũng có người nói với ta như vậy, cuối cùng, hắn khóc lóc mà nói với ta là đã hiểu. Không biết hôm nay, ngươi thì như thế nào đây a?
Sở Nam cười, nói tiếp:
- Niếp Đại tướng quân, ngươi yên tâm, ta sẽ khiến ngươi hiểu được.
Dứt lời, hắn liền xoay người nói:
- Dịch Uy Phong, đem sự thật nói ra một lần đi.
- Vâng, tướng quân.
Lúc này, Dịch Uy Phong liền đem chuyện Hổ Bí quân tới tìm hắn, nói ra tất cả điều kiện mua chuộc hắn vu hãm Sở Nam kia, bao gồm cả đại lượng nguyên thạch cùng đan dược, toàn bộ đều nói ra, mà số nguyên thạch và đan dược cầm được kia cũng đều lấy ra toàn bộ thả trên mặt đất.
Hổ Bí chư tướng thấy thế, cả người liền run rẩy.
Sở Nam hỏi:
- Niếp Đại tướng quân, ngươi hiểu chưa?
- Sở tướng quân, bọn hắn là thủ hạ của ngươi, lời bọn hắn, tự nhiên là không được tính!
- Chứng cớ không đủ?
- Căn bản không thể coi là chứng cớ!
- Tốt, ta tìm thêm cho ngươi.
Sở Nam cười nói, rồi lại hô lớn một tiếng:
- Đỗ Khung đâu!
- Đỗ Khung đâu?
Sở Nam quát một tiếng chói tai, Hổ Liệt trong Hổ Bí chư tướng mí mắt chợt nhảy lên một cái, trong lòng không tự chủ được mà thầm nghĩ:
"Chẳng lẽ Đỗ Khung xảy ra vấn đề?"
Đỗ Khung đứng dậy, mang theo đám người Vu Mã Dã tiến lên. Viên tướng từng tiếp xúc qua Đỗ Khung kia liền vội vàng đứng dậy lên tiếng quát:
- Đỗ Khung, ngươi muốn làm gì? Ngươi phải biết rằng, nguỵ tạo chứng cớ, hậu quả thiết tưởng ngươi khó thể chịu nổi!
Đối mặt với uy hiếp chí cực như vậy Đỗ Khung chỉ có thể cười khổ, sống chết lúc này của hắn đang nằm trong tay của Sở Nam a!
Sở Nam hỏi:
- Đỗ Khung, sự tình trộm cắp Niết Nguyên đan vài ngày trước, tình huống ra sao, còn không nói rõ ràng ra.
Đỗ Khung lên tiếng đáp lại, ngay lập tức liền liếc nhìn Hổ Bí chư tướng một cái rồi cúi đầu nói:
- Tình huống thật là như vầy, Hổ Bí Chu Hoành Cường tướng quân tới tìm ta, cho ta trở thành Vạn phu trưởng Hổ Bí quân, còn có thất phẩm đan dược một viên cùng với tu vi Võ Vương để cho ta gài tang vật vào Thanh thành tân binh, dùng điều này bức bách Sở tướng quân, khiến cho Sở tướng quân lâm vào hoàn cảnh tiến thối lưỡng nan, không chuyên tâm ứng phó được với tỷ thí ngày hôm nay. Mặc dù ngày đó bọn hắn có mổ bụng ra chứng minh thì cũng không lấy được trong sạch chút nào, bởi vì chén trà bọn hắn uống bên trong có chứa đựng dược lực của Niết Nguyên đan. Chỉ cần một người trong số họ uống chén trà này ta liền nói một khoả, hai người uống ta liền nói hai khoả...
Đỗ Khung nói xong Sở Nam liền lấy ra mấy cái chén trà kia rồi để cho nó di động trên không trung, lại nhàn nhạt nói:
- Đây là linh trà ngày đó, mời mọi người làm chứng, ai tới nghiệm chứng một chút, nhìn bên trong có hay không có chứa đựng dược lực của Niết Nguyên đan.
- Ta tới.
Lúc này có người đứng dậy, người này không phải ai khác chính là Đại tướng Phi Dực quân Lý Minh Đường. Hôm đó, hắn cũng nghe được chuyện này, trong lòng tuy có nghi vấn nhưng lại ngại Hổ Bí quân cho nên hắn mới mắt nhắm mắt mở. Còn hôm nay, nếu hắn lại giả bộ không biết nữa, lại bị truy cứu tới, nói không chừng hắn không thoát khỏi liên quan. Hơn nữa, thế cục hiện giờ đã sáng tỏ, Hổ Bí quân rõ ràng rơi xuống hạ phong, lúc này không ra tay thì còn đợi khi nào?
Lý Minh Đường cũng không tị hiềm cái gì mà tự mình thưởng thức một chút rồi nói ra:
- Trong chén trà này, tất cả đều chứa đựng dược lực của Niết Nguyên đan!
Như một trọng bổng nện vào lòng Hổ Bí quân sĩ, Hổ Bí quân mặt mũi đã hoàn toàn mất sạch. Sở Nam nhìn về phía Niếp Thanh Vân, hỏi:
- Đủ chưa? Những người này không phải là thủ hạ của ta.
- Điều này chỉ chứng minh những người kia trong sạch, có quan hệ gì cùng bổn tướng quân?
Niếp Thanh Vân vừa nói xong thì viên tướng Hổ Bí quân kia đứng lên nói trước kia liền đi tới trước mặt hắn rồi quỳ trên mặt đất, cao giọng hô:
- Đại tướng quân, là lỗi của ty chức, là ty chức tự chủ trương. Họ Sở, nam tử hán đại trượng phu, lão tử dám làm dám chịu, lão tử nhận tội, ngươi đừng có đem đầu mâu chỉ về hướng Đại tướng quân, vu hãm Đại tướng quân!
Niếp Thanh Vân băng lãnh nhìn Sở Nam, nói:
- Tội của bổn tướng quân chỉ là quản giáo thuộc hạ không nghiêm, muốn chèn ép Hổ Bí quân ta, chỉ với việc này còn xa xa chưa đủ! Hổ Bí quân là từ luyện ngục mà đi ra, sợ gì những thứ sóng gió như này!
- Xem ra ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!
Sở Nam cười nhạt, Niếp Thanh Vân sắc mặt âm trầm, lại tự thầm thì trong lòng:
"Họ Sở này còn có thủ đoạn lợi hại nào đây?"
Đang nghĩ thì Sở Nam lại quát lên:
- Đô Xương đâu?
Một tiếng quát này giống như thiên lôi oanh kích nổ vang trong lỗ tai Niếp Thanh Vân cùng Hổ Bí chư tướng. Niếp Thanh Vân sắc mặt đại biến, thân thể không kìm được mà run rẩy một trận, quay đầu lại, nhìn về phía Đô Xương.
Chỉ thấy Đô Xương đi về phía trước, sắc mặt không hề có chút xíu xấu hổ nào.
- Đô Xương, ngươi muốn làm gì?
- Đô Xương, đừng quên ngươi là ai!
- Đô Xương, ngươi gây bất lợi cho Hổ Bí quân, lão tử liền từ mặt ngươi!
...
Đô Xương nghiêm nghị, không sợ hãi chút nào, ra vẻ một thân chính khí mà xúc động nói:
- Không tệ, ta là tướng lãnh Hổ Bí quân, nhưng mà ta thật sự không muốn cùng các ngươi tự tư tự lợi, chỉ vì chèn ép người khác mà không nghĩ tới ra sức vì Đại Khánh quốc, vì thần phục bệ hạ mà thông đồng làm bậy với các ngươi. Cho nên, lời ta chuẩn bị nói ra là lời thật, chỉ sợ vài chục vạn Hổ Bí quân đều hận không thể uống máu ta, ăn thịt ta, vì lẽ phải, vì Đại Khánh quốc, ta cũng không sợ hãi chút nào!
Hổ Bí quân sĩ hai mắt nhìn nhau, sự tình phát triển lúc này đã hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của bọn hắn rồi, còn Đại tướng quân cùng tướng lãnh của bọn hắn xấu xa như vậy, trong lòng bọn hắn không khỏi xuất hiện vẻ thống hận, cũng là những người này mới làm hoen ố danh dự Hổ Bí quân, để cho Hổ Bí quân phải mất mặt.
← Ch. 0794 | Ch. 0796 → |