← Ch.0864 | Ch.0866 → |
Trong lòng tên Hắc y nhân đã hoàn toàn rối loạn, theo lý thuyết mà nói, hắn quả thật nên tự bạo, thế nhưng, người trước mắt chính là Lâm Vân Bắc Tề Quốc, người có tên cây có bóng, hắn tuyệt đối tin rằng cho dù mình có tự bạo cũng không thể giết được đối phương, nói cách khác, hôm nay, vào lúc này, uy danh của Lâm Vân đã hiển hách khắp Bắc Tề Quốc...
- Ngươi có ba giây, sống hay chết do ngươi tự nắm giữ.
Sở Nam nhìn thấy Hắc y nhân do dự, trong lòng thoáng sững sốt một chút, hắn đã sớm chuẩn bị kỹ lưỡng, chỉ cần Hắc y nhân có dấu hiệu tự bạo là hắn sẽ lập tức hủy thần niệm của đối phương, đồng thời đoạn cổ, nhưng thấy Hắc y nhân như vậy, trong lòng không khỏi nghi vấn:
- Chẳng lẽ người này là trường hợp đặc biệt?
Trước kia Sở Nam không lưu lại đường sống cho người của tổ chức thần bí bởi vì biết bọn hắn sẽ không nói thật, nhưng cũng không có nghĩa là Sở Nam không muốn biết tổ chức thần bí kia đến cùng là gì, lại nói, thế lực của tổ chức thần bí này phân bố khắp Bắc Tề Quốc, Đại Khánh Quốc, Man Việt, thế lực không phải khổng lồ bình thường, thế lực khổng lồ cũng nói lên tài nguyên rất nhiều, bên trong tài nguyên rất có thể có linh dược "Trường Thọ Đan" mà Sở Nam cần.
Không nói chỗ tốt gì khác, chỉ đựa vòa điểm này đã đủ khiến Sở Nam thử một lần rồi, Sở Nam tạo áp lực cho Hắc y nhân, xem xem có thể thu phục được Hắc y nhân hay không, vì vậy bắt đầu đếm:
- Một!
Trong lòng Hắc y nhân giằng co kịch liệt.
- Hai!
Tư duy tên Hắc y nhân xoay chuyển vô cùng nhanh:
- Tổ chức thế lực khổng lồ, thế lực của Sở gia cũng không yếu, hơn nữa bố trí của tổ chức tại Bắc Tề Quốc đã bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, hơn nữa, tổ chức truy sát Lâm Vân đã lâu mà vẫn không thể giết được hắn, nếu như ta thần phục...
- Xem ra, ngươi không có hi vọng nhìn mặt trời mọc ngày mai rồi.
Sở Nam vừa nói xong, trên tay dùng lực, lực lượng của hắn mãnh liệt tràn vào thân thể Hắc y nhân, Hắc y nhân thoáng giật mình, ý niệm cầu sinh lập tức chiếm thượng phong, bật thốt:
- Ta thần phục!
- Giao ra một giọt tinh huyết!
Sở Nam không dám khinh thường, đối phương đã biết hai thân phận của hắn, nếu có gì sai sót thì sẽ dẫn đến tai họa lớn.
Sau khi Hắc y nhân nói ra ba chữ kia, toàn thân thư thái hơn không ít, thành thật giao ra một giọt tinh huyết, Sở Nam vận chuyển Sinh Tử Quyết, chỉ trong chốc lát, Hắc y nhân liền cảm thấy một đạo ấn tích trong đầu mình, vẻ mặt tràn đầy kinh hãi nhìn Sở Nam.
Sở Nam nói:
- Một trăm năm sau, trả lại tự do cho ngươi!
- Tạ chủ nhân.
Trong lòng Hắc y nhân thoáng có chút vui vẻ:
- Chủ nhân, thuộc hạ còn một thỉnh cầu.
- Nói!
- Nếu như có cơ hội, có thể cứu Phàn thị nhất tộc của ta không?
- Nói xem?
Phiền Tử Kiến nói:
- Chủ nhân gặp phải những người trước kia đều không chút do dự tự bạo, ngoại trừ phải tiếp nhận huấn luyện tàn khốc ra, còn bởi vì thân nhân của bọn hắn, người nhà, tộc nhân, tất cả đều bị khống chế, nếu kẻ nào dám không làm theo sẽ gặp phải tình cảnh toàn tộc bị diệt, thậm chí còn liên lụy. Cho nên, những người kia không thể không làm vậy. Dám nói một câu to gan, nếu như không phải biết chủ nhân chính là Lâm tiền bối thì thuộc hạ cũng tự bạo rồi.
- Được!
Sở Nam chỉ thốt ra một chữ, Phiền Tử Kiến vội vàng quỳ xuống đất biểu đạt lòng biết ơn, Sở Nam lại để hắn đứng dậy, sau đó nói:
- Bây giờ nói đi!
- Vâng, chủ nhân.
Phiền Tử Kiến thoáng sắp xếp ngôn từ một chút, nói:
- Tổ chức chúng ta gọi là Đại Chu, vài ngàn năm trước, lúc còn chưa có Đại Khánh Quốc, chưa có Bắc Tề Quốc, càng không có Man Việt, đã có một cộng đồng gọi là Đại Chu, mộng tưởng của chủ nhân mỗi thời Đại Chu chính là khôi phục vinh quang của tổ tiên bọn hắn, nhất thống tam quốc...
Nghe thấy lời của Phiền Tử Kiến, tinh quang trong mắt Sở Nam thoáng lóe lên, thậm chí trong lòng còn có chút hưng phấn, ngay cả Sở Nam cũng không rõ, cảm giác hưng phấn này từ đâu đến.
Thật lâu sau, Phiền Tử Kiến mới nói tiếp:
- Chủ nhân, ta chỉ biết như vậy, nếu muốn biết nhiều tin tức hơn thì phải leo cao hơn một chút.
- Lựa chọn của ngươi rất chuẩn xác, Đại Chu vĩnh viễn không có khả năng phục quốc, bởi vì bọn hắn không chiếm được dân tâm!
Sở Nam gật đầu nói, đột nhiên, một chưởng đánh xuống, Phiền Tử Kiến khó lòng phòng bị, lập tức trúng chưởng, miệng thổ máu tươi, Phiền Tử Kiến không thể tưởng tượng nổi nhìn Sở Nam, quát:
- Họ Sở kia, ngươi nói không giữ lời, ngươi..
- Được rồi, đừng hét nữa, ngươi không chết đâu.
- Chủ nhân, chuyện này...
Phiền Tử Kiến không cảm nhận được sát cơ tỏa ra từ Sở Nam, có chút mơ hồ, Sở Nam nói:
- Không như vậy thì ngươi làm sao trở về giải thích với tên Đế Tôn kia? Trở về làm tốt chuyện của ngươi, đừng để bại lộ, ta sẽ khiến ngươi leo lên cao, chuyện ta đáp ứng ngươi, tất sẽ làm được.
Phiền Tử Kiến lúc này cũng hiểu ra ý tứ của Sở Nam, Sở Nam muốn hắn nằm vùng, Phiền Tử Kiến vội vàng gật đầu, Sở Nam viết xuống nhiều loại linh dược và tài liệu luyện khí..., sau đó nói:
- Những thứ này, hãy giúp ta thu thập chúng.
Phiền Tử Kiến nhận lấy rồi xem xét, sau khi xem xong mới tiêu hủy.
Đột nhiên, Phiền Tử Kiến cả kinh nói:
- Chủ nhân, ta còn nghe được một tin tức.
- Ồ?
- Liên quan đến Huyền Vô Kỳ...
Đối với Sở Nam mà nói, ba chữ Huyền Vô Kỳ tựa như một tòa núi lớn ép đến Sở Nam không thở nổi, cũng chính cỗ áp lực này mới khiến cho Sở Nam ba năm qua không dám có chút thư giãn, chỉ có thể liều mạng tu luyện, liều mạng sống sót từ trong sinh tử huyết chiến. Cũng chính cỗ áp lực này mới tạo ra Sở Nam ngày nay. Sở Nam thật không ngờ thu phục được Phiền Tử Kiến lại có thể nghe được thông tin về Huyền Vô Kỳ, quả thật chấn động phi thường.
Chỉ có điều, Sở Nam lập tức đem kinh ngạc áp chế xuống, hỏi:
- Huyền Vô Kỳ làm sao?
← Ch. 0864 | Ch. 0866 → |