← Ch.0946 | Ch.0948 → |
Một nơi khác, Huyền Vô Kỳ cũng rơi xuống, vận khí của hắn so với Sở Nam thì tốt hơn nhiều, nơi hắn bị rơi xuống, tử khí chi phong rất yếu, nồng độ tử khí cũng không cao, hiển nhiên là ở rìa ngoài của cổ chiến trường.
Hỏa diễm vờn quanh người Huyền Vô Kỳ lúc này suy yếu vô cùng, nếu như Huyền Vô Kỳ ở trong hoàn cảnh tử khí của Sở Nam, cho dù Huyền Vô Kỳ có lĩnh ngộ được quy tắc tử khí thì cũng chỉ có thể rơi vào kết cục bị tử khí nhập thân, ăn mòn sạch sẽ mà thôi.
Huyền Vô Kỳ chống người đứng dậy, đi ra ngoài, vừa đi vừa nghĩ:
- Đây rốt cuộc là địa phương quỷ quái gì, Tồn tại bao lâu, làm sao có thể sinh ra tử khí nồng đậm như vậy? Còn cả tên Lâm Vân chết tiệt kia nữa, không ngờ khiến lão phu rơi đến tình cảnh như vậy, còn làm lão phu hủy mất ba kiện Thánh Khí, đáng chết!
Thoáng dừng lại một chút, Huyền Vô Kỳ lại nói:
- Dưới tình huống ba kiện Thánh Khí nổ tung và cơn lốc tử khí thôn phệ, có lẽ Lâm Vân không thể sống được?
Huyền Vô Kỳ nói như vậy, nhưng trong lòng lại không tin, thầm nghĩ:
- Lão phu mạng lớn không chết, tên Lâm Vân kia cũng có thể không chết!
Nghĩ vậy, Huyền Vô Kỳ lại khẳng định:
- Đúng, Lâm Vân tuyệt không thể chết, một thân bí mật của hắn tuyệt không có khả năng bị tử khí thôn phệ, nó có thể hủy diệt "Pháp tắc" của lão phu, nhất định phải đoạt đến tay!
Ánh mắt Huyền Vô Kỳ trở nên kiên định vô cùng, trong lòng đã có kế hoạch, thầm nghĩ:
- Lâm Vân là người của Sở gia tại Đại Khánh Quốc, vậy lão phu sẽ đến Đại Khánh Quốc, đem toàn bộ người Sở gia của hắn bắt lại, sau đó liên hệ với địch nhân của Lâm Vân, vị kia của Bắc Thần Cung có lẽ sẽ ra tay, hoàng đế Đại Khánh Quốc chắc chắn cũng không muốn Đại Khánh Quốc xuất hiện một gia tộc cường đại hơn gia tộc Hoàng Phủ bọn hắn, tìm đến vị Hoàng Phủ gia kia, chắc chắn sẽ không cự tuyệt! Tiếp đó... tiếp đó chính là hoàng đế tiểu nhi Đại Chu, Lâm Vân giết nhiều người của Đại Chu hắn như vậy, hắn chắc chắn cũng muốn dồn Lâm Vân vào chỗ chết!
Nghĩ đến hoàng đế tiểu nhi Đại Chu, trong lòng Huyền Vô Kỳ lại có một ngọn lửa giận không tên, nếu không phải tại tên hoàng đế tiểu nhi Đại Chu quấy rầy thì Lâm Vân sớm đã là vật trong túi của hắn, làm sao hắn có thể suy sụp đến tình cảnh này.
- Đợi thu thập Lâm Vân xong, có được thứ lão phu muốn, lão phu sẽ đến thu thập ngươi! Thu thập các ngươi!
Nụ cười của Huyền Vô Kỳ trở nên cực kỳ âm hiểm.
Hắc sắc bao phủ, cuồng phong gào thét, tử khí tàn sát bừa bãi.
Sở Nam liều mạng tiến về phía tử khí phong bạo càng trở nên cuồng bạo hơn, khóe miệng không chảy ra máu tươi, chỉ có vết thương dữ tợn đầy người, dị biến trong cơ thể hắn vẫn chưa xong, tử khí dần chiếm thượng phong.
- Cứ tiếp tục như vậy nữa, chỉ e...
Sở Nam nghĩ đến đây, đột nhiên toàn thân run rẩy, ánh mắt đại phóng tinh quang, nhìn chằm chằm về một phía, hai hạt châu trong mắt mặc dù mỏi mệt vạn phần, nhưng chưa bao giờ ảm đạm đi chút nào, lúc này có vẻ sâu thẳm vô cùng, không hề nhúc nhích.
Xuất hiện trong tầm mắt Sở Nam không phải là tử khí nữa, mà là một mảnh yên lặng, không như đầm nước không gợn sóng, sự tồn tại quỷ dị đến cực hành này bên trong tử khí chi phong cuồng bạo khiến người ta có một loại cảm giác yên tĩnh tuyệt đối.
Hơn nữa nơi yên tĩnh tuyệt đối này không phải là không có gì, ở đây có một mảng rừng cây sừng sững, cây không cao lắm, mọc san sát nhau, cao chừng 2 mét, toàn thân hiện màu hắc sắc, nhưng lại đứng yên một chỗ.
- Sinh mệnh, có sinh mệnh tồn tại...
Thần kinh thép của Sở Nam cũng bị khiếp sợ, mặc kệ rừng cây phía trước là gì, tất cả mọi thứ nơi này đều chứng tỏ, trong mảnh cổ chiến trường mà tử khí tàn sát bừa bãi này, không ngờ lại thai nghén ra sinh mệnh.
Từ tử chuyển thành sinh.
Sở Nam sớm đã biết loại tồn tại đối lập này, có thời khắc sẽ hoán đổi lẫn nhau, tựa như Hàn Ngọc Lam Viêm Vương thai nghén ra Thủy nguyên bổn tinh, tựa như Điệp Y Tiên Tử lúc trước lạnh lùng đến tận cùng, về sau lại biểu thị tư thái thanh thuần.
Tựa như mảnh rừng cây trước mặt, nhất định là tử khí đã đến cực hạn, đạt đến cảnh giới từ tử chuyển thành sinh.
Sở Nam không để ý đến thần thức bị hủy, muốn đem thần thức tiến vào rừng cây nhìn một chút, xem bên trong đến cùng là gì, thế nhưng thần niệm của hắn căn bản không thể xuyên qua. Sở Nam hung hăng vận chuyển Tu La ngục, nao ngờ, Tu La ngục có thể đem cả thần niệm của Võ Tôn diệt sát vừa mới xuất hiện đã bị phong bạo xé nát, không còn một tia. Ba lần bảy lượt thử nghiệm không thành, Sở Nam không đem thần niệm tiến vào thăm dò nữa.
Mặc dù thần niệm căn bản không hiệu quả, cũng không dò xét ra được gì. Thế nhưng, theo phản xạ có điều kiện, trên mặt Sở Nam lại hiện lên vẻ mừng rỡ, trực giác mách bảo hắn trong mảnh rừng cây kia nhất định có thể tìm được căn nguyên của tử khí, có thể giải quyết được vấn đề trên người hắn.
Nơi đó có kỳ ngộ lớn đang chờ hắn.
Đồng dạng, cũng có vô tận nguy hiểm đang chờ, loại nguy hiểm này có lẽ là trí mạng.
Nhưng mặc kệ bên trong rừng cây có nguy hiểm thế nào thì hắn vẫn bước vào, bởi vì đó là con đường duy nhất của hắn.
Sở Nam ở bên trong cơn lốc tìm khe nứt đi chui qua, chậm rãi tiến vào trong biên giới yên tĩnh của cuồng phong, lúc này, Sở Nam dừng bước, không phải bởi vì sợ hãi rừng cây trước mắt, mà là tầng hàng rào phía trước không phải dễ dàng đánh vỡ.
Thật lâu sau, Sở Nam lấy ra Vũ Hóa Phiến, hắn không lập tức quạt ra ngoài, mà là đợi cơ hội, lực lượng và Ngũ Hành nguyên dịch tràn vào trong Vũ Hóa Phiến, Vũ Hóa Phiến trong thế giới này không ngờ lại lóe lên quang mang chói mắt.
Cùng lúc đó, lôi điện bắt đầu áp súc.
← Ch. 0946 | Ch. 0948 → |