← Ch.1003 | Ch.1005 → |
Ngũ trưởng lão nói một câu khẳng định, đoàn người phía sau cũng gật đầu phụ họa, tiểu Hắc ngáp một cái, nói:
- Bà cô có phải thỏ hay không, liên quan cái rắm gì đến các ngươi? Không có chuyện thì đừng quấy rầy bà cô phơi nắng.
Thanh âm vang lên trong đầu chín người của Thần Long tộc, chín người không khỏi kinh ngạc.
Ánh mắt Ngũ trưởng lão liền lóe lên vẻ kinh hỉ, dường như muốn nói gì đó, nhưng lại nuốt trở về, ngược lại nhìn chằm chằm Sở Nam từ trên xuống dưới, không chút cảm tình mà quát:
- Đem nó giao cho chúng ta, tha cho ngươi khỏi chết!
- Đúng vậy, nhanh giao ra đây, bằng không xóa xổ Thỏ Ngọc tộc các ngươi!
- Nhanh giao ra đây!
....
Chín người ngươi một câu, ta một câu, hoàn toàn không để Sở Nam vào mắt, xem Sở Nam như một con cá nhỏ trong hồ, khó lòng thoát khỏi bàn tay bọn hắn.
Sở Nam nhìn về tên Ngũ trưởng lão, hỏi:
- Ngươi nói gì?
- Giao con thỏ... trong ngực ngươi ra, tha cho ngươi khỏi chết!
Ngũ trưởng lão nhắc lại một lần nữa, lại nói tiểu Hắc là con thỏ, Ngũ trưởng lão có chút không quen cách xưng hô này, mà sắc mặt Sở Nam vẫn lạnh nhạt như cũ, nói:
- Có thể lập lại lần nữa không?
- Giao con thỏ trong ngực ngươi ra, tha cho ngươi khỏi chết!
- Dám lớn tiếng lập lại lần nữa không?
Ánh mắt Ngũ trưởng lão bắt đầu trở nên lạnh lẽo, nói:
- Ngươi đang đùa giỡn lão phu?
- Đùa giỡn ngươi thì sao?
Âm thanh của Sở Nam cũng trở nên cứng rắn, Long Vũ đứng sau lưng Ngũ trưởng lão cũng không nhịn được lửa giận trong lòng, thân hình nhảy lên không, một tay chộp tới Sở Nam, lúc cái tay ở trên không trung vung xuống, không ngờ đột nhiên mọc lên lân phiến, ngũ chỉ biến hóa, dùng mắt thường có thể thấy được đó là một Long trảo.
- Thanh Long Thám Trảo!
Long Vũ quát một tiếng chói tai, Long trảo đã quét đến trước mặt Sở Nam.
Sở Nam ngay cả liếc mắt cũng không thèm, ngược lại nói với Tiểu Tinh:
- Xem đây, Thỏ Ngọc thức thứ tư không những có thể Cầm Lang mà còn có thể Cầm long!
Vừa dứt lời, Sở Nam liền thi triển ra "Cầm Long" thức.
Nháy mắt sau, Long Vũ uy phong bát diện liền bị Sở Nam bắt lấy từ trên không, sau đó bị giẫm xuống đất.
Ánh mắt của Tiểu Tinh tập trung trên người Sở Nam, đối với việc Sở Nam có thể đem Thần Long tộc nhân chế trụ, khiếp sợ liền biến thành kích động, sự sợ hãi đối với Thần Long tộc cũng thoáng cái biến mất, thầm nghĩ:
- Thỏ Ngọc Cửu Thức, không ngờ lại uy lực như vậy.
Ngũ trưởng lão nhìn thấy hành vi của Sở Nam, đồng tử co rút mãnh liệt, Long Vũ thực lực không thấp, đã là thất phẩm Đồ Đằng sư, có thể đem tứ chi tiến hành Long hóa, Ngũ trưởng lão cũng nhìn thấy rõ, Long Vũ bởi vì phẫn nộ cho nên đã xuất ra mười thành lực, lực lượng của Thần Long tộc không phải bình thường, móng vuốt của Long Vũ nói thế nào cũng được năm sáu vạn cân, thế nhưng một chiêu uy mãnh như vậy không ngờ lại bị tên tộc nhân Thỏ Ngọc tộc này chế trụ.
Nhất thời, trong lòng Ngũ trưởng lão liền dấy lên bất an, không khỏi suy nghĩ:
- Chiêu kia của hắn đến cùng là Đồ Đằng chiến kỹ gì?
Có đánh chết thì Ngũ trưởng lão cũng không tin rằng một chiêu vừa rồi chính là Đồ Đằng chiến ỹ của Thỏ Ngọc tộc, nếu như một màn trước mắt truyền đi, Thần Long tộc vĩ đại bị một tộc nhân Thỏ Ngọc tộc ti tiện chế trụ, như vậy còn gì mặt mũi?
- Đã hiểu được bao nhiêu?
Sở Nam lại hỏi Tiểu Tinh, sắc mặt Tiểu Tinh thoáng trì trệ, thành thật trả lời:
- Chỉ có chút cảm giác.
- Vậy ngươi hãy tập trung toàn bộ tinh thần mà nhìn cho kỹ.
Sở Nam vừa dứt lời, Thần Long tộc lại có ba tên nhảy lên không, miệng quát:
- Thần uy của Thần Long tộc, há để cho một kẻ ti tiện có thể khinh nhờn được!
Bên trong tiếng quát, ba cái "Thanh Long Thám Trảo" liền nhằm về phía Sở Nam mà chộp tới.
- Cầm Long thức!
Sở Nam nhanh chóng xuất thủ, Tiểu Tinh mở to hai mắt, Ngũ trưởng lão cũng mở to hai mắt, tập trung nhìn cánh tay của Sở Nam, nhưng bọn hắn chỉ thấy ba đạo tàn ảnh hiện lên, ba tên Thần Long tộc nhân trực tiếp bị Sở Nam ném xuống đất, rơi trên người Long Vũ.
- Các ngươi cùng xông lên đi.
Ánh mắt Ngũ trưởng lão thoáng run, mệnh lệnh bốn người cuối cùng tấn công.
Bốn người lúc này không còn cuồng vọng nữa, nếu như nói Long Vũ bị bắt là ngoài ý muốn thì ba tên tộc nhân đằng sau bị bắt chắc chắn không phải ngoài ý muốn nữa rồi, điều này chứng tỏ người kia có thực lực cường hoành.
Cho nên bốn tên Thần Long tộc nhân đều cẩn thận mà tấn công, miệng còn thổi phồng:
- Chúng ta là Thần Long tộc, không gì có thể chiến thắng.
Sở Nam lại hỏi lần nữa:
- Lần này hiểu được bao nhiêu?
- Còn thiếu một chút nữa.
- Tiếp tục lĩnh ngộ.
Dứt lời, trong không trung lại quét qua bốn đạo tàn ảnh, không ngoài dự tính, cả bốn thân ảnh kia đều rơi trên người Long Vũ, cho dù thân thể Long Vũ cường đại, hơn nữa còn anahr chứa lực lượng cường đại cũng bị bảy tên đồng bạn ép cho không thở nổi, nhưng hết lần này đến lần khác, bọn hắn ngay cả một chút động đậy cũng không nổi.
Trong lòng Ngũ trưởng lão đã khiếp sợ đến mức khó mà dùng ngôn ngữ để miêu tả, Sở Nam lại hỏi:
- Lúc trước ngươi nói cái gì? Có thể lớn tiếng nhắc lại lần nữa không? Ta còn muốn nghe một lần nữa!
Nghe thấy Sở Nam nói vậy, Ngũ trưởng lão nào dám nói tiếp nữa.
Ngũ trưởng lão dùng hành động để biểu hiện, thân hình phiêu phù giữa không trung, toàn thân lóe lên hào quang thanh sắc, hai tay hai chân biến thành long trảo, thân thể cũng dài ra rất nhiều, đến tận vài chục thước, Ngũ trưởng lão vẫn tiếp tục Long hóa, Sở Nam cũng không gián đoạn, chỉ hỏi Tiểu Tinh:
- Có muốn tự mình thể nghiệm một phen?
Trái tim Tiểu Tinh thoáng đập mạnh một chút, lập tức không hề lưỡng lự mà nói:
- Muốn!
Đúng lúc này, Ngũ trưởng lão đã hét lên một tiếng:
- Thanh Long Liệt Không!
← Ch. 1003 | Ch. 1005 → |