← Ch.1036 | Ch.1038 → |
Lại là một nghi vấn không đầu không đuôi, Sở Nam chợt nghĩ:
- Thận Li Long Hồn là lấy được từ trên tay của Hách Liên Anh, Hách Liên Anh như thế nào có thể có được nửa Chân Long chi hồn chứ? Đáng tiếc Hách Liên Anh đã bị đánh chết.
Sở Nam vốn muốn đem cái tên tự xưng Thiên Long này xem như Long Hồn dị loại mà thôn phệ, nhưng nghĩ đến những lời mà Long Hồn đã nói lúc trước, bèn nói:
- Ta cho ngươi một con đường sống, nhưng nếu ngươi...
- Đại nhân, ta tuyệt đối sẽ không phản bội đại nhân, ta chính là tùy tùng trung thành của đại nhân...
Sở Nam không nghe Long Hồn nói tiếp nữa, nói thẳng ra:
- Nếu như ngươi không thể tìm thấy ký ức của mình thì ta sẽ đem ngươi biến thành ký ức!
- Ta nhất định có thể tìm được, ta có cảm giác như vậy...
Sở Nam thả Long Hồn ra, Long Hồn vừa được tự do liền muốn bỏ chạy, thế nhưng vừa động đậy thì liền có một cảm giác uy áp đến từ huyết mạch khiến hắn run sợ không thôi, trực tiếp quỳ xuống đất.
Phía trước Long Hồn chính là tiểu Hắc vẫn theo sát phía sau Sở Nam.
- Ta... ta... ta...
Long Hồn chỉ thốt ra được một chữ, sau đó biến thành sợ hãi, tiểu Hắc vừa cười vừa nói:
- Ngoan ngoãn mà nghe lời, bằng không thì, bà cô...
- Nhất định, nhất định!
Long Hồn vái dài không thôi, Sở Nam đối với một màn này không cảm thấy có gì đáng kinh ngạc, tiểu Hắc cũng trở lại trong tay Sở Nam, Sở Nam ôm tiểu Hắc rời đi, Thần Long Sơn bị mất đi Sơn Hồn cũng bắt đầu sụp đổ hoàn toàn.
Lúc Sở Nam đi lên trên thì Long Hồn vẫn còn quỳ dưới đất bất động, Sở Nam hừ lạnh một tiếng, Long Hồn vội vàng nói:
- Đại nhân, ta cứ như vậy mà ra ngoài thì sẽ không sống được bao lâu, đại nhân có thứ gì để ta gửi hồn không? Tuyệt thế binh khí hay một thân thể cường tráng nào đó, chỉ cần có thể chứa linh hồn của ta là được.
Long Hồn nói xong, tiểu Hắc cũng nói:
- Phụ thân, hắn nói thật đấy, hắn bây giờ quả thực rất suy yếu...
Sở Nam khẽ gật đầu, thế nhưng trên người hắn không có tuyệt thế binh khí nào, trọng kiếm còn chưa luyện chế xong, cho dù trọng kiếm có lành lặn thì Sở Nam cũng sẽ không gửi Long Hồn này vào trong đó. Ngoài ra chỉ còn ba kiện Thánh Khí là Vũ Hóa Phiến, Bát Tương Quân Kính, tiểu chùy. Sở Nam lấy cái tiểu chùy ra rồi hỏi:
- Thứ này được không?
Long Hồn yếu ớt lắc đầu?
Sở Nam lại đem Vũ Hóa Phiến và Bát Tương Quân Kính ra, hỏi:
- Hai thứ này thì sao?
Long Hồn vẫn lắc đầu.
- Ngươi không phải rất suy yếu sao? Như thế nào mà Thánh Khí cũng không được?
Nghe thấy vẻ bất thiện trong lời nói của Sở Nam, Long Hồn run rẩy càng kịch liệt, lắp bắp nói:
- Xông... vào... sẽ... nát...
Nghe thấy lời này, Sở Nam chỉ có thể thay cho hắn thứ khác, nhưng Thánh Khí cũng không dung hắn được, vậy còn thứ gì có thể dung hắn đây?
Đột nhiên, một đạo linh quang hiện lên.
Sở Nam chợt nghĩ đến khúc xương quỷ dị kia.
Lúc này, Sở Nam lại lấy ra khúc xương mà mình có được lúc ở dưới lòng Thần Khí Sơn, hỏi Long Hồn:
- Cái này thì sao?
Trong mắt Long Hồn lộ ra vẻ nghi hoặc, không lắc đầu cũng không gật đầu, chỉ thấp giọng nói:
- Có thể.... Có thể... Thử xem xem!
Dứt lời, Long Hồn liền hóa thành một đoàn quang mang hoàng kim nhằm về phía khúc xương phóng đến.
Quang mang hoàng kim vừa tiếp xúc với khúc xương liền phát ra một tiếng hét đau đớn xuyên thấu ra khỏi Thần Long Sơn đang sụp đổ, quang đoàn lập tức biến trở lại hình dạng Long Hồn, sau đó bị bắn ngược về sau, xuyên thạch phá đất, rên rỉ nói:
- Đau quá, đau quá, thiêu đốt ta đau quá, sắp thiêu chết ta rồi...
Long Hồn bị bắn ra xa, Sở Nam ôm lấy tiểu Hắc bước đến nơi Long Hồn vừa rơi xuống, lúc này Long Hồn đã cuộn thành một đoàn, run rẩy không ngừng, nhìn khúc xương trong tay Sở Nam, trong mắt lộ vẻ kinh hoảng vạn phần.
- Vừa rồi xảy ra chuyện gì?
- Ta... ta đang muốn đem hồn của mình dung hợp với khớp xương, thế nhưng... khúc xương này đột nhiên sinh ra một cỗ lực lượng bài trừ giống như liệt hỏa.
Long Hồn vẫn còn sợ hãi nói.
Ánh mắt Sở Nam thoáng run, thầm nghĩ:
- Một khúc xương, còn là khúc xương bị phá thành mảnh nhỏ vẫn còn uy lực như vậy? Mặc dù ta có thể đem Thiên Long chi hồn chế trụ dễ dàng, nhưng khẳng định nó cũng cũng là một tồn tại không kém, thế mà không ngờ lại bị một bộ xương đã chết không biết bao nhiêu năm thiêu đốt, khúc xương này đến cùng có thân phận gì? Chủ nhân của khúc xương này là tồn tại như thế nào? Là người? Hay là...
Trong lòng Sở Nam thầm nghĩ, Sở Nam lại lấy khúc xương thu được ở cổ chiến trường ra, Long Hồn vừa nhìn thấy, vội vàng thối lui, càng lúc càng chạy xa, Sở Nam lạnh lùng quát:
- Trở về!
Long Hồn lập tức dừng lại, nói không dám không dừng, nhưng trong lòng lại bi thiết nghĩ:
- Ta quả là một Thiên Long bi ai nhất trong lịch sử Long tộc, như thế nào lại để bổn Long gặp một tên sát tinh như vậy chứ, trên người hắn không ngờ lại có nhiều tồn tại có thể dồn ta vào chỗ chết như vậy.
Sở Nam thu hồi khúc xương, lại lấy phiến đá còn phiếu một phần ở trung tâm của Kỳ Lân tộc ra, nói:
- Khối thạch bản này hẳn là được?
Sở Nam lại để Long Hồn nhập vào trong thạch bản, Long Hồn phảng phất như một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, đối với thứ trong tay Sở Nam vô cùng đề phòng, đồng thời còn vô cùng sợ hãi, từng bước chậm rãi đến gần phiến đá, chỉ cần có một chút không đúng thì sẽ lập tức tản ra, thoát đi thật xa.
Tốc độ di chuyển của Long Hồn thực sự qus chập chạp, quả thật so với ốc sên còn chậm hơn, vốn khoảng cách chỉ khoảng mười mét, thế mà Long Hồn mất những năm phút vẫn chưa đi tới, tiểu Hắc không nhịn được nữa, trực tiếp phát ra một tiếng long ngâm, tiếng ngâm vang lên trong đầu Long Hồn, nó giật mình một cái, trực tiếp đâm vào trong thạch bản.
Thống khổ trong dự liệu không xuất hiện, Long Hồn cũng không bị bắn ra khỏi thạch bản, sau khi hơi ngây người một chút thì Long Hồn mới cuồng hỉ rống lớn:
- Thật tốt quá, không thể ngờ rằng khối thạch bản này lại thư thái như vậy...
Vừa vui mừng được một chút, Long Hồn lại phẫn nộ mắng:
- Bà nội Long Thiên, kẻ nào đem một phần trộm mất rồi? Nếu để bổn đại Thiên Long biết được, nhất định sẽ rút gân cốt hắn, luyện hóa da thịt hắn, nuốt linh hồn hắn...
Long Hồn sống nhờ trên thạch bản rốt cuộc không thể bỏ vào nhẫn trữ vật được nữa, đành phải miễn cưỡng đem nó bỏ vào túi linh thú, sau khi sắp xếp cho Long Hồn xong, Sở Nam lại ôm tiểu Hắc rời đi, cùng lúc đó, Sơn Lý Nhân nhìn Thần Long Sơn sụp đổ, trong lòng thoáng cảm thán:
- Tòa Thần Long Sơn này thật sự đã chết rồi sao?
Chế trụ Thần Long tộc, cùng liên thủ với Kỳ Lân tộc áp dụng kế sách đại càn quét, mục tiêu của Thỏ Ngọc tộc đã hoàn thành, Sở Nam lại ngẩng đầu nhìn những lôi điện trên không trung, Lôi Vũ Quý còn một tháng nữa mới chấm dứt, liền vung tay lên, nói:
- Đến Phượng Hoàng tộc.
o0o
Ngay lúc đám người Sở Nam đến Thần Long tộc, tộc trưởng Kỳ Lân tộc nhìn mây đen đầy trời, lo lắng nói:
- Không biết Thỏ Ngọc tộc hiện giờ ra sao, Lôi Vũ Quý lúc này chính là thời cơ tốt nhất để tiến đánh Phượng Hoàng tộc, ưu thế không trung của Phượng Hoàng tộc sẽ không thể phát huy được.
Trái lo phải nghĩ một phen, tộc trưởng Kỳ Lân tộc lại hạ lệnh:
- Xuất kỳ bất ý, thừa cơ tấn công Phượng Hoàng tộc một lần dứt điểm!
Hành động của Thỏ Ngọc tộc và Kỳ Lân tộc, Phượng Hoàng tộc căn bản không thể nào biết được.
Dưới lôi điện tàn sát bừa bãi, thời gian nhanh chóng trôi qua.
o0o
Ngày hôm nay, trong Phượng Hoàng tộc, vài tên nam nữ thanh niên đang tụ họp cùng một chỗ, nói:
- Ta ghét nhất chính là Lôi Vũ Quý, không thể bay lên không trung nhìn bao quát khắp tất cả chúng sinh dưới đại địa.
- Đúng vậy, chri có điều, Lôi Vũ Quý cũng chỉ còn lại năm ngày nữa mà thôi.
- Đợi Lôi Vũ Quý kết thúc, nhất định phải cho Kỳ Lân tộc biết tay, không ngờ lại không nể mặt Phượng Hoàng tộc mà tấn công những bộ tộc phụ thuộc chúng ta.
- Còn cả Thỏ Ngọc tộc kia nữa, cũng không thể buông tha cho chúng, phải đem bọn chúng đánh ngã, không để bọn hắn có cơ hội trở mình.
- Người kia của Thỏ Ngọc tộc nghe nói rất lợi hại...
- Lợi hại thì đã sao? Chỉ cần dám không thức thời, dám trái ý của Phượng Hoàng tộc thì nhất định sẽ bị diệt.
....
Lúc mọi người đang thảo luận sảng khoái thì một tiếng kinh hô đột nhiên vang lên, những người khác đều quay đầu nhìn về phía một nữ nhân có vài phần tư sắc, quan tâm hỏi thăm:
- Phương Linh, ngươi làm sao vậy?
- Kia là... kia là...
Phương Linh nói không ra lời, nhưng sự kinh hãn lại tràn đầy trong mắt, sau đó duỗi ra một đầu ngón tay, mọi người đều nhìn theo hướng chỉ của Phương Linh, đồng loạt hét lên kinh hãi, bọn hắn chỉ thấy nơi đó có một đám người dày đặc, nhìn không thấy điểm cuối.
Một người đạp trên không trung, trong lòng ôm một con thỏ.
Thấy một màn này, có ai mà không biết người kia là ai, tất cả đều hét lên:
- Thỏ Ngọc tộc!
- Các ngươi làm sao đến đây được? Những người thủ hộ bên ngoài Phượng Hoàng tộc làm sao vậy?
Những người này đều rất tức giận, đồng loạt quát hỏi, nhưng trả lời bọn hắn chỉ là sát khí lẫm liệt mà thôi.
- Nhanh, nhanh đi báo cho Tam trưởng lão, nói Thỏ Ngọc tộc đã công đến rồi!
Lập tức, có ba người phân ra ba hướng bỏ chạy, Sở Nam cũng không gọi người ngăn bọn hắn lại, tùy ý để bọn chúng đi bẩm báo, Thỏ Ngọc tộc có thể đứng trên Phượng Ngô Sơn này thì đã nói rõ, hôm nay Phượng Hoàng tộc khó mà chạy thoát, có chắp cánh cũng không thể bay được.
Cùng lúc đó, đại quân Kỳ Lân tộc trải qua thiên tận vạn hổ cuối cùng cũng đến được Phượng Hoàng tộc, tộc trưởng Kỳ Lân tộc nhìn thấy Phượng Hoàng tộc vô cùng yên tĩnh, không khỏi kinh ngạc vạn phần, thầm nghĩ:
- Phượng Hoàng tộc đã xảy ra biến cố gì?
Tộc trưởng Kỳ Lân tộc vung tay lên, toàn lực tiến về phía trước, cho đến khi nhìn thấy Thỏ Ngọc tộc Thỏ Ngọc tộc thì đại quân Kỳ Lân tộc mới dừng bước, tộc trưởng Kỳ Lân tộc nhìn Sở Nam đứng trên không trung, toàn thân bị lôi điện hung hăng bổ trúng, hắn lập tức sững người, tư duy hỗn loạn:
- Thỏ Ngọc tộc tại sao lại ở đây? Thần Long tộc đâu?
Vội tranh thủ thời gian, tộc trưởng Kỳ Lân tộc hội họp với Tiểu Tinh, chỉ nghe hắn nói:
- Bạch tộc trưởng, Thỏ Ngọc tộc...
- Thuấn tộc trưởng, ta biết ngươi muốn hỏi gì, Thần Long tộc đã bị chúng ta diệt rồi, chỉ có điều tộc trưởng và một nhóm trưởng lão cùng không ít tinh anh của Thần Long tộc đều đã rời đi, hẳn là đến Vùng đất không rơi rồi.
Mặc dù lúc trước Thuấn tộc trưởng cũng có suy đoán này, thế nhưng khi được chứng thực thì vẫn khiếp sợ sâu sắc, trong lúc hắn còn đangk inh ngạc phân tích thì một đạo thân ảnh từ xa phóng đến, quát:
- Thỏ Ngọc tộc, các ngươi thật lớn mật, không ngờ lại dám mạo phạm thần uy của Phượng Hoàng, hôm nay, Phượng Ngô Sơn sẽ là nơi chôn thây Thỏ Ngọc tộc các ngươi!
Người đến chính là Tam trưởng lão của Phượng Hoàng tộc, vừa hét lên, hắn đột nhiên xoay người lại quát:
- Thuấn Vận Đạo, tại sao ngươi lại ở đây?
Tộc trưởng Thuấn Vận Đạo Kỳ Lân tộc nghe thấy Tam trưởng lão quát hỏi, vội thu lại vẻ khiếp sợ của mình, bày ra bộ dạng tươi cười nhàn nhạt, hỏi:
- Tại sao ta không thể ở đây?
- Ngươi muốn làm gì?
- Ta muốn làm gì, Phượng Cửu Nghiệp ngươi không phải là rõ ràng nhất sao?
Trong lòng Phượng Cửu Nghiệp dâng lên vạn phần bất an, quát:
- Thuấn Vận Đạo, ngươi thực sự muốn cùng Phượng Hoàng tộc chúng ta khai chiến?
← Ch. 1036 | Ch. 1038 → |