← Ch.1133 | Ch.1135 → |
- Vì sao lại không?
An Võ Thánh lắc đầu, nói:
- Ngươi nói muốn tiêu diệt hai mươi tên Võ Tôn này bản Võ Thánh có thể tin, hơn nữa còn có thể khoanh tay đứng nhìn, mặc kệ ngươi chém giết. Nhưng mà ngươi không nên gây với bản Võ Thánh, ngươi cũng đã biết, điều này đại biểu cho bản Võ Thánh có thể hướng ngươi xuất thủ mà không vi phạm quy định.
- Tự nhiên là biết rõ, nếu ngươi thật sự lo lắng vậy có thể đứng yên để ta đánh ngươi một quyền, cho thấy xác thực là ta xuất thủ trước, như vậy ngươi càng có thể yên tâm, như thế nào?
Sở Nam biết rõ mà còn cố ý cười nói như vậy.
Hai mươi tên Võ Tôn đều hiện lên vẻ mất tự nhiên, còn có thần sắc vô cùng âm trầm. Một là bởi vì lời An Võ Thánh mới nói ra, hai là vì Sở Nam hoàn toàn không để bọn hắn vào mắt. An Võ Thánh nói như vậy, bọn hắn cảm thấy không có gì, dù sao người ta cũng là Võ Thánh. Nhưng mà Sở Nam trước mắt này có cái gì mà dám làm ra tư thái như vậy? Vì hắn có thể diệt sát ngũ đại Võ Tôn? Bọn hắn thế hai mươi người bọn hắn cũng là Võ Tôn!
Ngay lúc hai mươi tên Võ Tôn ngo ngoe muốn động thì An Võ Thánh lại lên tiếng nói:
- Như vậy cũng tốt, bản Võ Thánh liền để ngươi đánh trước một quyền!
- Thật là quy định khả ái, người khả ái! Cứ đứng yên đó, đừng nhúc nhích!
Sở Nam cười nói, lời còn chưa ra khỏi miệng thì thân ảnh Sở Nam thoáng cái đã xuất hiện trước mặt An Võ Thánh, một cái quyền đầu hội tụ tất cả năng lượng hắn sở hữu trong người, một chiêu "Diệt Thiên Quyền" đánh ra cùng hắc động cuồng hiện!
Cùng lúc đó, hắn tế ra Trọng Thổ Vực!
Thần sắc An Võ Thánh lạnh nhạt tự nhiên bỗng nhiên biến đổi.
Lúc trước hắn để Sở Nam đánh ra một quyền là tự tin với thục lực của bản thân, khẳng định là dễ dàng tiếp được một quyền của Sở Nam. Nhưng lại không ngờ, người này nói đánh là đánh, một chút trì hoãn cũng không có, hơn nữa một chiêu này quỷ dị như thế, uy năng to lớn như thế khiến cho hắn dựa vào đâu mà còn dám tiếp một chiêu này, theo đó mà cuống quít đem Thổ pháp tắc mà hắn lĩnh ngộ được tế ra, tạo thành một lớp phòng hộ ngoài thân.
Lúc này, tầng phòng hộ Thổ quy tắc còn chưa hoàn thành thì Diệt Thiên Quyền đã đánh lên người hắn.
Trên người An Võ Thánh chợt loé quang hoa, ngực không chỉ lõm xuống một cái mà còn thối lui về sau ba bước.
An Võ Thánh chấn kinh rồi, hắn đường đường là Võ Thánh lại bị một tiểu tử chưa đạt tới Võ Thánh đẩy lui, mặc dù chỉ với ba bước. Nhưng ý nghĩa của ba bước này lại không giống bình thường.
"Tuy nói bản Thánh vừa mới tế ra Pháp tắc, tuy cực kỳ vội vàng nhưng dùng đối phó hắn cũng dư mới đúng, hắn thế nào có thể đẩy lui bản Võ Thánh, đây không phải đại biểu cho hắn có bổn sự khiến bản Võ Thánh thụ thương sao?"
Càng khiến An Võ Thánh chấn kinh đó là, không chỉ là ba bước này mà còn cả cái hắc động kia nữa. An Võ Thánh cảm giác được cái hắc động này không chỉ hút lấy năng lượng của hắn mà còn Thổ pháp tắc mà hắn tế ra, mặc dù cuối cùng hắc động không có hút vào nửa điểm Pháp tắc nhưng vấn đề này cũng đủ khiến hắn toát mồ hôi lạnh.
Kinh hãi như sóng cồn quay cuồng trong lòng An Võ Thánh, ngay lúc này hắn cảm giác được một cỗ trọng lực cự đại khiến thần sắc hắn phải trầm xuống. An Võ Thánh từ trong chấn kinh tỉnh lại, xem xét lại, hắn phát hiện ra bản thân đã lọt vào Vực, là một Vực Thổ thuộc tính.
An Võ Thánh vừa mới tao ngộ tập kích như vậy tâm liền trở nên cẩn thận vạn phần, không dám xem nhẹ công kích của Sở Nam nữa, năm ngón tay hoá trảo, hư không túm lấy một thanh kiếm. Kiếm này toàn bộ là do Pháp tắc ngưng tụ lại mà thành!
Pháp tắc chi kiếm trảm xuống!
Trọng Thổ Vực dưới kiếm này liền bị trảm khai.
An Võ Thánh đem Trọng Thổ Vực trảm thành hai nửa nhưng trên mặt lại không có nửa điểm vui mừng nào. Vốn dĩ hắn đã đem thực lực của Sở Nam đẩy tới một vị trí cực cao, nhưng bây giờ hắn cảm thấy mình vẫn còn xem thường người này.
"Một kiếm này trảm xuống cho dù ngay cả năm Võ Tôn đại viên mãn liên thủ bố trí Vực cũng sẽ bị bản Võ Thánh đánh tan, nhưng mà Vực Thổ thuộc trước mắt này cũng chỉ bị trảm thành hai nửa mà thôi."
Suy nghĩ trong lòng còn chưa dứt thì An Võ Thánh lại chứng kiến Võ Tôn chi Vực hắn vừa trảm thành hai nửa kia rõ ràng chậm rãi khép lại, bộ dáng như lần nữa sẽ hợp lại một chỗ vậy!
- Này...
An Võ Thánh thừa nhận, hắn bị điên rồi!
Sở Nam thu hồi lại Võ Tôn chi Vực, thân hình phá không bay lên.
Sở Nam thu hồi Trọng Thổ Vực, Trọng Thổ Vực mặc dù trực tiếp bị trảm thành hai nửa nhưng hắn lại phi thường hài lòng, từ vẻ kinh ngạc của An Võ Thánh hắn tự nhiên là hiểu Trọng Thổ Vực có được Vực hồn xác thực có thể chống lại Pháp tắc.
Mặc dù bây giờ còn chưa chống lại được, chỉ là vì Vực hồn quá yếu, Trọng Thổ Vực còn quá yếu. Sở Nam tin tưởng, nếu như Trọng Thổ Vực trưởng thành đủ mức, chắc chắn không chỉ có thể chống lại Pháp tắc mà còn có thể tiêu diệt cả Pháp tắc!
Tuy nói vậy nhưng muốn đạt được một bước này còn phải đi một đoạn đường rất dài, nhưng mà Sở Nam sẽ chấp nhất mà đi tiếp, nghĩ đến có thể đối kháng Pháp tắc, huyết dịch toàn thân hắn liền sục sôi không thôi.
Trọng Thổ Vực có được tính mệnh xác thực cường đại, bất quá mọi thứ đều có hai mặt của nó, có tốt, tự nhiên có xấu. Mặt tốt chính là, Trọng Thổ Vực kia một khi hoàn toàn tiêu diệt, phản phệ đem tới cho Sở Nam so với những Võ Tôn khác còn muốn lớn hơn gấp mười lần, thậm chí là cả trăm lần!
Sau khi thu hồi Trọng Thổ Vực lại, thân hình Sở Nam chợt loé lên, ngay lập tức lao thẳng về phía ba đại Võ Tôn đại viên mãn đứng trên đầu hắn!
Ba đại Võ Tôn trên không kia ngay lúc này căn bản là chưa kịp hồi tỉnh tinh thần, bọn hắn rành mạch một quyền Sở Nam đánh về phía An Võ Thánh là như thế nào, đầu óc theo đó mà như rút gân, vô cùng kinh ngạc thẳng đến khi trước mặt bọn hắn xuất hiện một cái lốc xoáy cự đại, còn có Tử khí đậm đặc xâm nhập vào người bọn hắn thì bọn hắn mới có phản ứng lại.
Chỉ là, đã chậm.
Lốc xoáy Tử khí đã đem ba người bọn hắn cuốn vào trong, tam đại Võ Tôn cuống quít xuất thủ ngạnh kháng, tế ra Võ Tôn chi Vực, muốn dùng Vực ngăn cản Tử khí. Nhưng mà, ba người bọn hắn rất nhanh phát hiện ra Vực của bọn hắn căn bản là vô pháp ngăn nổi Tử khí nhập vào thể nội bọn hắn.
- Cái thứ này là cái gì? Cút ra ngoài cho lão phu!
Có người hét lớn như vậy, vội vã vận chuyển nguyên lực toàn thân, muốn đem Tử khí trục xuất ra khỏi thân thể nhưng lại phát hiện ra căn bản đã không còn kịp, chỉ có thể áp chế, giảm tốc độ hủ thực của Tử khí lại. Thấy Tử khí có thể áp chế được, tam đại Võ Tôn liền thả lỏng trong lòng.
Nhưng mà, tâm vừa mới nới lỏng ra thì trước mắt lại xuất hiện một cái hắc động, cùng với hắc động lúc trước tập kích An Võ Thánh kia lại giống như đúc. Lập tức, tình cảnh của An Võ Thánh lập tức hiện ra trong óc bọn hắn, ba người tâm kịch chấn, e sợ ba phần, như bản năng mà muốn xuất ra đại sát chiêu của bản thân đánh tới hắc động, ý đồ muốn phá huỷ hắc động đi.
- BENG! BENG! BENG!
Ba tiếng giòn tan vang lên, Sở Nam không để ý tới phản phệ mà mình gánh chịu, ba chiêu Diệt Thiên Quyền đánh ra, sát chiêu tam đại Võ Tôn cùng thân thể theo đó mà bị nghiền thành phấn vụn, chết không kịp ngáp...
Tiếp đó, lốc xoáy Tử khí liền biến mất, còn ba gã Võ Tôn đại viên mãn cản Sở Nam trùng thiên chạy trốn đã không hề còn bóng dáng nữa. Có, chẳng qua chỉ là Sở Nam đang khoanh tay mà đứng, cùng với bộ dáng lúc trước cản đường bọn hắn giống như đúc.
Từ lúc Sở Nam hướng An Võ Thánh xuất thủ cho tới lúc hắn diệt sát tam đại Võ Tôn, chẳng qua chỉ là thời gian ba lần hít thở mà thôi!
Mặc gì chỉ có chừng ấy thời gian nhưng mười bảy tên Võ Tôn còn lại lại cảm thấy một cỗ khí lạnh từ chân lên chạy lên người rồi xông thẳng lên tới đỉnh đầu, trong tâm bọn hắn không hẹn mà đều dâng lên một cái kinh nghi:
"Người này còn là Võ Tôn sao? Thế nào mà trong nháy mắt liền trảm sát ba gã Võ Tôn đại viên mãn? Chuyện này..."
Ánh mắt Sở Nam quét qua người bọn hắn một lần, nói:
- Ta dám đến ngăn các ngươi, tự nhiên là không muốn chạy trốn!
Lần này, không dám lại chế nhạo, bọn hắn thực không có dư sức mà đi cười nhạo nữa rồi.
Dứt lời, ánh mắt Sở Nam liền rơi lên người An Võ Thánh, lắc lắc đầu nói:
- Võ Thánh, bất quá cũng chỉ thế.
An Võ Thánh nghiêm ngặt áp chế chấn kinh trong lòng, ổn định lại tâm thần, tiếp đó mà nhàn nhạt nói ra:
- Có thể khiến bản Võ Thánh thối lui ba bước, ngươi xác thực rất lợi hại. Trong nháy mắt trảm sát ba tên Võ Tôn đại viên mãn, ngươi có thể coi là đệ nhất nhân dưới Võ Thánh. Nhưng mà, chênh lệch giữa bản Võ Thánh và ngươi còn quá xa, cho dù bản Võ Thánh thối lui ba bước nhưng một quyền kia của ngươi lại là một chiêu lớn nhất rồi a!
- Đúng vậy, một quyền kia gọi là Diệt Thiên Quyền, là võ kỹ uy lực lớn nhất bây giờ mà ta có thể thi triển ra.
An Võ Thánh thấy Sở Nam dễ dàng thừa nhận như vậy thì nhăn nhó trán lại, trong ánh mắt cũng hiện lên vẻ nghi hoặc.
"Chẳng lẽ hắn còn thủ đoạn khác?"
Trong tâm An Võ Thánh tựa như mọc lên cây gai dài, nhìn chòng chọc Sở Nam, sát cơ tuôn ra. Hắn nói:
- Ngươi lợi hại, nhưng lại không nên kiêu ngạo gây đến bản Võ Thánh, mặc dù ngươi là đệ nhất nhân dưới Võ Thánh, nhưng ngươi còn chưa phải là Võ Thánh, hôm nay, tại đây, chính là thời khắc ngươi vẫn lạc!
Sở Nam cũng lắc lắc đầu.
- An Võ Thánh, còn có các ngươi, mười bảy tên Võ Tôn, ta cho ngươi các ngươi một cơ hội bảo mạng, cung phụng ta, nhận ta làm chủ, bằng không thì kết cục của ba tên Võ Tôn đại viên mãn kia cũng chính là kết cục của các ngươi!
- Ngươi so với tưởng tưởng của bản Võ Thánh còn muốn cuồng hơn!
An Võ Thánh nổi giận.
Sở Nam cười nói:
- An Võ Thánh, ngươi nổi giận, ở thời điểm này, phép khích tướng lại là bất lợi với ngươi!
Nghe được lời này, cây gai trong tâm kia của An Võ Thánh không khỏi lớn thêm chút nữa, hắn căm hận nói:
- Đã vậy, bản Võ Thánh liền tiễn ngươi một đoạn!
Đang nói, Pháp tắc chi kiếm trong tay kia của hắn liền đâm thẳng tới Sở Nam!
Ngay lập tức, Sở Nam cảm giác được thân thể của mình căn bản là không thể cử động được, phảng phất như bị Pháp tắc chế trụ. Sở Nam không có thử thi triển Thiên Nhai Chỉ Xích mà lại đứng yên tại chỗ, mặt tràn đầy vẻ tự tin cùng tươi cười mà nhìn Thổ pháp tắc chi kiếm cách hắn càng lúc càn gần.
- Hắn thế nào lại không tránh?
An Võ Thánh tâm dâng lên vẻ không ôn, mi mắt nhìn chằm chằm Sở Nam, trong tâm lại thầm nghĩ:
"Bản Võ Thánh ngược lại muốn nhìn ngươi thế nào ngăn cản được Pháp tắc chi kiếm của ta!"
Còn mười bảy tên Võ Tôn kia thấy An Võ Thánh ra tay tâm liền đại định, có một người lên tiếng nói:
- Thật sự là đủ cuồng, mặc kệ ngươi lợi hại như thế nào, An Võ Thánh ra tay ngươi cũng sẽ chết không thể chết hơn!
Lời vừa dứt, Pháp tắc chi kiếm lập tức muốn xuyên qua thân thể hắn!
Ngay trong ngàn cân trẹo sợi tóc này, một đầu cá chạch nhỏ đột nhiên phiêu phù trước mắt mọi người.
- Cá chạch?
- Cá chạch!
- Cá chạch...
Vô số người đồng thời bật thốt lên, chấn kinh vô cùng, mà ngay cả An Võ Thánh cũng không ngoại lệ. Ngay lập tức, mười bảy tên Võ Tôn liền chứng kiến Pháp tắc chi kiếm của An Võ Thánh tế ra tan vỡ mà tiêu tán ở trên không.
Mà An Võ Thánh lại thấy rõ ràng, nghiền nát Pháp tắc chi kiếm của hắn không phải là đầu cá chạch này mà là một giọt nước!
"Dễ dàng phá vỡ Pháp tắc chi kiếm của bản Võ Thánh như thế, điều này nói rõ, giọt nước này cũng là Pháp tắc, mà trình độ còn so với bản Võ Thánh còn cao hơn. Nếu không, dưới Thổ khắc Thuỷ, Pháp tắc chi kiếm của ta cũng không phải dễ dàng bị huỷ như vậy a..."
Nộ hoả trong tâm An Võ Thánh giờ đã chuyển thành kinh sợ rồi, dưới tâm bất ổn, nguy cơ tử vong càng lúc càng hiện rõ ràng.
"Bên cạnh người này cũng có Võ Thánh, đầu cá chạch này chính là một Võ Thánh tồn tại! Khó trách, khó trách tiểu tử này không có sợ như vậy..."
Ngay lúc An Võ Thánh nghĩ tới điều này thì Sở Nam lại vừa cười vừa phun ra hai chữ:
- Trận khởi!
← Ch. 1133 | Ch. 1135 → |