← Ch.1135 | Ch.1137 → |
Lại nói, Sở Nam duy trì trận pháp nhưu vậy cũng tương đương với việc ma luyện. Bởi vì hết thảy năng lượng cung cấp cho trận pháp này đều là do hắn cung cấp. An Võ Thánh cùng mười bảy kẻ kia tấn công mạnh mẽ, áp lực Sở Nam thừa nhận theo đó càng lúc càng lớn, Ngũ Hành Nguyên Dịch trong đan điền cũng điên cuồng phun ra.
Hết thảy việc này đám người An Võ Thánh không biết nhưng Tiểu Nê Thu lại rất rõ ràng, trong nội tâm không khỏi thầm nghĩ:
"Một người dùng năng lượng tự thân duy trì trận pháp lợi hại như thế cần có năng lượng hoàn toàn phải con số trên trời mà tính, thế nhưng mà trong thân thể đại nhân có được lượng năng lượng khủng bố như vậy sao?"
Nghĩ vậy, nó không tự chủ được mà vận chuyển càng thêm nhanh, dựa theo lời Sở Nam nói, phóng ra đại lượng Thuỷ pháp tắc...
Bởi vì Sở Nam có mục đích như vậy cho nên ánh mắt của hắn vẫn một mực toả định trên người An Võ Thánh.
Vài trăm củ cà rốt cự đại vây tới, tác dụng của Pháp tắc chi kiếm của An Võ Thánh đã dần bị hạn chế lại, mặc dù là Thổ khắc Thuỷ nhưng muốn bài trừ lớp khải giáp của đám cà rốt kia lại khiến hắn tiêu hao gần hai ba phần ngàn năng lượng.
Hai ba phần ngàn này thoạt nghe có vẻ ít tới đáng thương nhưng mà đám cà rốt này cũng không phải cứ trảm diệt một lần là xong, cho dù chém thành phấn vụn nhưng chúng vẫn có thể ngưng tụ tổ hợp lại như cũ, có thể nói là thao thao bất tuyệt. Trước vô cùng vô tận cà rốt như vậy, hai ba phần ngàn năng lượng đã là trọng yếu phi thường cự đại rồi.
Việc này, An Võ Thánh đều minh bạch nhưng hắn lại không có thủ đoạn phá trận nào khác, chỉ có thể kiệt lực trảm sát từng củ cà rốt một.
Cứ như vậy, thời gian dần dần trôi qua, Thổ pháp tắc bao phủ ngoài thân An Võ Thánh càng lúc càng nhỏ lại, Pháp tắc chi kiếm trong tay càng lúc càng nhỏ, hào quang càng lúc càng nhạt. Mắt nhìn vô tận cà rốt phía trước, một cỗ tuyệt vọng tự nhiên sinh ra trong lòng hắn.
Lúc này, cà rốt không có tiến sát tới hắn nữa mà dừng lại ở hai bên, tạo thành một con đường. Ngay lập tức, thân ảnh Sở Nam chợt xuất hiện trên con đường này, dưới năng lượng kinh thiên rút ra, sắc mặt hắn theo đó mà trở nên tái nhợt, nhưng mà bước chân của hắn lại rất trầm ổn hữu lực. Hắn nói:
- Bây giờ, ngươi có nguyện cung phụng ta?
- Bây giờ, ngươi có nguyện ý cung phụng ta?
Thanh âm lạnh lùng của Sở Nam truyền đến, An Võ Thánh thở gấp, mặc dù đã tới nước này hắn cũng không tin đường đường Võ Thánh như hắn không chỉ lật thuyền trong rãnh mà còn trong tay người này.
An Võ Thánh rất rõ ràng, nếu như hắn nói không, cái đợi hắn kia chính là "xoẹt" một tiếng, đầu rơi máu chảy, "băng" một tiếng, thân tử hồn diệt!
Nhưng mà, hắn làm sao có thể cúi đầu khom lưng chùng gối, hắn không thể nào vượt qua được.
Hèn mọn mà sống? Hay là chết đi một cách tráng liệt?
An Võ Thánh không chỉ có một ít do dự, bởi vì hai cái này hắn không thể tuyển chọn, hắn không muốn chết đi, hắn còn rất nhiều việc phải làm, còn muốn đột phá Võ Thánh chi cảnh. Hắn muốn sống, nhưng mà hắn không thể sống một cách hèn mọn. Chứng kiến Sở Nam muốn thu phục hắn như vậy, tâm hắn liền định kế, hắn nhìn Sở Nam chòng chọng, thở dài sâu kín mà nói:
- Ngươi có thể cho ta cái gì?
- Chính Dương hoàng đế có thể cho ngươi cái gì, ta cũng có thể cho ngươi!
An Võ Thánh lắc lác đầu, nói:
- Cho dù ngươi nói như vậy, nhưng ngươi không thể cho ta đươc.
- Thứ kia chỉ có trên tay Chính Dương hoàng đế mà ta không có?
- Ngược lại, hẳn là có ở trên tay hắn.
- Vậy là được rồi!
Sở Nam nói như thế, An Võ Thánh liền minh bạch ý nghĩ của Sở Nam. Hắn lại nói:
- Trừ chuyện đó ra, ngươi còn có thể cho ta cái gì?
- Còn có thể cho ngươi cái gì?
Sở Nam nở một nụ cười, một tay vẫy ra, mười củ cà rốt có Thuỷ pháp tắc phòng ngự, bên trong ẩn chứa Tử khí nồng đậm với gần năm thành thực lực An Võ Thánh vây tới. An Võ Thánh phải đối diện với một trận cuồng oanh mãnh tạp (đập), hoàn toàn là nhắm gương mặt hắn mà nện xuống. Thoáng cái, An Võ Thánh bị nện cho hôn mê rồi, là hắn không kịp phản ứng, rõ ràng là Sở Nam tới thu phục hắn, sao giờ lại hướng hắn hạ sát thủ như thế này đây?
- Cái này, chính là ta cho ngươi đấy, ngươi cảm thấy thế nào?
- Ngươi! Chính Dương hoàng đế cũng không dám đối với ta như vậy!
- Chính Dương hoàng đế là kẻ đã chết!
An Võ Thánh sững sờ, trong đầu hắn, hắn vẫn nghĩ mình tranh thủ thêm vài phần lợi ích, dù sao hắn cũng là Võ Thánh, cũng không phải là cỏ rác bên đường. Cho nên, An Võ Thánh lớn tiếng quát:
- Ngươi làm như vậy, bản Võ Thánh có chết cũng sẽ không khuất phục!
- Bản Võ Thánh? Ngươi còn tưởng ngươi là Võ Thánh là rất giỏi rồi sao? Nếu ngươi đã không muốn khuất phục, vậy thì đi chết đi!
Sở Nam nói xong liền dứt khoát quay người rời đi. An Võ Thánh đại luống cuống, lại nhớ tới một bên còn có Tiểu Nê Thu liền tỉnh ngộ ra, bản thân hắn trong mắt người ta cũng không phải là cái gì không thể thiếu. Cùng lúc đó, một cỗ Tử khí đã tiến vào trong thân thể hắn, hủ thực (ăn mòn) lấy thân thể hắn. Nếu là lúc trước, chỗ Tử khí này căn bản không tạo ra cho hắn tổn thương gì, nhưng mà lúc này lại khiến cho hắn bước thêm một bước về phía tử vong!
Thân ảnh Sở Nam đi càng lúc càng xa, lúc này, An Võ Thánh không thể không bỏ qua thể diện của bản thân, vì khát vọng sinh tồn, hết thảy tư tưởng khác đều phải dẹp sang một bên, bởi vậy An Võ Thánh liền hô lớn:
- Ta thần phục, ta thần phục...
- Điều ta muốn, không phải ngươi thần phục, mà là nô bộc!
← Ch. 1135 | Ch. 1137 → |