← Ch.1197 | Ch.1199 → |
Suy đoán đến đây, trái tim Sở Nam thoáng đập mạnh một chút, trong nháy mắt liền đem sơn thạch luyện chế thành pháp bảo, còn có thể khắc trận pháp lên đó, đến cùng thì phải thực lực gì mới có thể làm được như vậy?
- Võ Thần có thể làm được không?
Trong lòng Sở Nam không khỏi dấy lên hoài nghi, trong lúc nghi hoặc, hắn dùng Ngũ Hành nguyên dịch ngưng tụ ra ba ngón tay, đặt lên trên dấu ba ngón tay lớn đó, tiếp tục quan sát, nghi hoặc trong lòng không chỉ không biến mất mà ngược lại càng nặng hơn, hắn thầm nghĩ:
- Miệng giếng này chỉ dùng để vây khốn thôi sao? Vây khốn Thủy Hồn? Vậy tại sao còn sản sinh Thủy Hồn?
Nghĩ đến đây, Sở Nam chợt hỏi:
- Ngươi đã sinh ra bao lâu rồi.
- Cụ thể là bao lâu thì ta cũng không biết, lúc trước ta rất đần độn, lúc ta có ký ức thì có lẽ là khoảng năm sáu ngàn năm trước!
Thủy Hồn nói đến đây càng va vào vách giếng mạnh hơn, nhưng mặc kệ nó dùng bao nhiêu sức cũng đều không thể phá được vách giếng.
- Năm sáu ngàn năm?
Vạn Trận lão tổ bị nhốt tại đại lục Đồ Đằng cũng năm sáu ngàn năm...
Sở Nam lập tức liên tưởng, tiếp đó trong lòng lại nghĩ:
- Ta lần này lại đụng phải một vài lão quát vật rồi.
Oán thán một phen, lại hỏi:
- Sau khi ngươi ra đời vẫn bị nhốt trong giếng?
- Đúng vậy.
Sở Nam cau mày, trong lòng phân tích:
- Sau khi Thủy Hồn ra đời liền bị nhốt trong giếng, điều này nói rõ lúc trước trong giếng cũng không có Thủy Hồn, vậy cái giếng này đến cùng là nhốt cái gì?
Ngũ Hành nguyên dịch theo ba dấu ngón tay tràn vào, Sở Nam càng hiểu rõ về trận pháp này hơn, hắn liền lấy ra sa bàn, bắt đầu suy diễn, muốn tái hiện lại toàn cảnh trận pháp.
Thời gian nhanh chóng trôi qua.
o0o
Trận chém giết trên Thần Lai Sơn đã đạt đến tình huống quái dị, những Võ Tôn, Võ Đế, Võ Hoàng kia đối với Võ Thánh mà nói quả thực yếu hơn, thế nhưng kiến đông cũng có thể cắn chết voi, trong đám người Sở Nam thu phục có một vài Võ Tôn đã bỏ mình, Võ Thánh còn chưa tử vong, chỉ có điều trong mắt bọn hắn đã tràn đầy mệt mỏi, ngay cả Minh lão tổ tông cũng thở hổn hển, Võ Thánh tuy cường đại, "Pháp tắc" cũng dùng rất tốt, Thần Khí càng khủng bố hơn, nhưng tất cả đều phải dùng nguyên lực để duy trì, dùng năng lượng để chống đỡ thì mới được.
Thiết Thương Hùng quả thật có thể coi là Chiến Thần, giống như không biết mệt mỏi, hai bàn chân gấu ngưng tụ thành một tòa Thổ Sơn "Pháp tắc", đại sát tứ phương.
Gần 3000 võ giả bị giết gần sạch, đám người Công Dã Dương cũng gần như kiệt quệ, lúc này bọn hắn không khỏi nghĩ đến Sở Nam, trong lòng thầm nhủ:
- Nếu như chủ nhân ở đây thì tuyệt đối không giết cực khổ như vậy.
Bây giờ trong số những thế lực còn lại tại hiện trường, ba đại thiên quốc và bốn đại thượng quốc có thể nói là cao cấp nhất Nam Xuyên châu, đều ở đây. Tam Vương tử của Tiên Thành thiên quốc nhìn thấy mục đích sơ bộ của mình đã thực hiện, lúc này mới nói với đám Võ Thánh Công Dã Dương:
- Chỉ cần các ngươi giao ra hung thủ đã diệt Phong Dương thượng quốc, bổn Vương có thể tha cho các ngươi một mạng!
- Diệp Chính phi, ngươi cũng không nhìn một chút xem mình đang đứng trên địa bàn của ai, ngươi có tư cách nói những lời này sao?
Người phụ trách của Long Vũ thiên quốc liền lên tiếng, Diệp Chính Phi không cho là đúng mà cười, đáp:
- Long Thành Vũ, thế lực chúng ta bây giờ ngang nhau, ngươi thật sự muốn gây chiến sao?
- Thật vất vả mới đi vào địa bàn của ta, không nhiệt tình chiêu đãi ngươi, như vậy coi sao được?
Long Thành Vũ cười nói, lại nhìn chằm chằm người của Thần Vân thiên quốc, nói:
- Đừng quên ở đây còn có cao nhân của Thần Vân thiên quốc, hơn nữa, trong số những người ngươi muốn giết còn có Thập Tam Vương tử Thiên Quy của Thần Vân thiên quốc nữa.
Vẻ mặt Diệp Chính Phi không thay đổi, quay người lại nói:
- Thập Tam Vương tử, ta biết ngươi là vì con Thiết Thương Hùng kia mà đến, chỉ cần Thập Tam Vương tử đáp ứng không nhúng tay vào việc này, ta sẽ đem con Thiết Thương Hùng kia dâng lên cho Thập Tam Vương tử.
Thiên Quy quả thật muốn bắt Thiết Thương Hùng, chỉ có điều đó là lúc trước, bây giờ hắn đã không còn nghĩ vậy nữa, huống hồ, mục đích hắn bắt Thiết Thương Hùng không phải là cho bản thân, mà là muốn giành được sự ưu ái của Thiên Dương Võ Thần, dưới tình huống này, lại để người khác hỗ trợ bắt, vậy hắn làm sao có thể khiến Thiên Dương Võ Thần ưu ái được, chỉ e đến lúc đó không chỉ không ưu ái mà càng chán ghét hơn thôi.
Vì vậy, Thiên Quy nói:
- Không cần, thứ bổn Vương muốn, bổn Vương sẽ đích thân giành lấy!
Trên mặt Diệp Chính Phi hiện lên một tia tức giận, trong lòng thầm nghĩ:
- Cho ngươi mặt mũi lại không biết xấu hổ!
Nhưng ngoài miệng lại cười nói:
- Chỉ có điều, ta thấy Thần Khí của Thập Tam Vương tử hình như đang ở trong tay người khác thì phải? Nếu như Thập Tam Vương tử đáp ứng, ta có thể đem Thần Khí đó trả lại chó Thập Tam Vương tử.
- Chuyện của bổn Vương không cần ngươi lo, bổn Vương làm gì cũng không đến lượt ngươi ra lệnh!
Thiên Quy có chút nổi giận, Long Thành Vũ lại cười ha hả, đồng thời quát:
- Phong công chúa, con ruồi này quả thật đáng ghét, không bằng để ta giúp Phong công chúa đuổi nó đi, thế nào?
- Phong công chúa?
Diệp Chính Phi toàn thân run lên, nhìn về phía Thiên Nhiên, lập tức tỉnh ngộ, trái tim thoáng cái nhảy lên, lẩm bẩm:
- Nàng tại sao lại xuất hiện? Đã vậy nàng còn đứng cùng những người kia? Lần này phiền toái rồi.
Một Thiên Nhiên hoàn toàn đã đánh tan kế hoạch của Diệp Chính Phi, Diệp Chính Phi nhìn gương mặt lạnh nhạt của Thiên Nhiên có chút mệt mỏi, đầu tóc có chút rối loạn, trong lòng nổi lên nghi vấn:
- Phong công chúa bị thương?
← Ch. 1197 | Ch. 1199 → |