← Ch.1288 | Ch.1290 → |
Có thể xé rách không gian, tạo ra vết nứt không gian, chính là tiêu chí của mỗi Võ Thần, cũng giống như "Trường" của Võ Đế, "Vực" của Võ Tôn, "Pháp tắc" của Võ Thánh. Đương nhiên cũng có ngoại lệ, ví dụ như Thiên Nhiên, Sửu Đạo Nhân là những tồn tại tiếp cận với Võ Thần, có thể lợi dụng pháp bảo để tạo ra một vài vết nứt không gian nho nhỏ. Thế nhưng, bọn họ chỉ có thể tạo ra chứ không thể khiến nó liền lại như cũ.
Mà Võ Thần thì có thể tức thì khiến khe nứt trở lại như cũ.
Chỉ có điều, nói là vậy, nhưng Võ Thần cũng không phải dễ dàng san bằng vết nứt không gian, khiến nó liền lại như cũ, bởi vì muốn vết nứt không gian trở lại như cũ thì phải trả một cái giá rất lớn, ví dụ như muốn đem một khe nứt rộng 2 mét, dài năm mét liền lại thì năng lượng cần thiết đủ để tạo ra bảy tám vết nứt không gian, thậm chí là mười cái.
Ngoại trừ trả giá năng lượng ra, còn kèm theo nhiều nguy hiểm không thể dự đoán.
Thế nhưng, Phong Long Võ Thần đã không còn lựa chọn, nếu như hắn không đem vết nứt không gian này san bằng, vậy thì hắn khẳng định sẽ bị lực hút của không gian chi lực hút vào, đến lúc đó, hắn sẽ bị chết do chính vết nứt không gian mà hắn tạo ra.
Kết cục như vậy đối với Phong Long Võ Thần mà nói, đâu chỉ là nhục nhã vô cùng, quả thực đúng là tiếng xấu muôn đời.
Cho nên, Phong Long Võ Thần mới phải liều mạng, bất chấp cảm thấy đau lòng, đem "Ẩm Huyết" thần kiếm ném vào, bất chấp đau đớn vì hai chân bị nổ tan, liều mạng vận chuyển năng lượng trong cơ thể, lợi dụng năng lực câu thông với hư không mà chỉ có Võ Thần mới có, muốn đem vết nứt không gian liền lại.
Nhưng không thể không nói, dưới sinh tử tồn vong, tiềm lực bạo phát ra cực kỳ dọa người, vết nứt không gian rộng 10 mét đang chậm rãi bị Phong Long Võ Thần khép liền lại.
Sở Nam nhìn hành động của Phong Long Võ Thần, cảm thấy có chút ngoài ý muốn, Thiên Nhiên đã nói với hắn, phần lớn vết nứt không gian đều có thể tự khép lại, cũng có một số lại không, nhưng chưa từng nói với hắn rằng Võ Thần còn có năng lượng đem vết nứt không gian khép lại.
- Thiên Nhiên hẳn hơn phân nửa cũng không biết điều này.
Sở Nam lẩm bẩm, chợt nhớ đến "biện pháp cũ" của hắn và Thiên Nhiên cũng có thể phong bế vết nứt không gian. Phần lớn lực chú ý của Sở Nam cũng không tập trung trên người Phong Long Võ Thần...
Mà tất cả đều tập trung vào thanh "Ẩm Huyết" thần kiếm của Phong Long Võ Thần.
Ẩm Huyết thần kiếm bị cuốn vào trong khe nứt, một luồng không gian chi lực lập tức tràn ra, đem nó vây quanh, nhưng lại không lập tức hủy diệt nó, mà đợi đến lúc Ẩm Huyết thần kiếm chui ra chừng vài chục mét, giống như đụng phải thứ gì đó, lập tức rơi xuống trở lại, sau đó bị không gian chi lực xé nát.
Trong lòng Sở Nam hơi có chút giật mình, phẩm cấp của pháp bảo Ẩm Huyết thần kiếm là không phải hoài nghi, thế nhưng trước mặt không gian chi lực vẫn không đáng nhắc đến, Sở Nam không khỏi đem cơ thể mình so sánh với Thần Khí, thở dài lẩm bẩm:
- Nhục thể của ta vẫn còn quá yếu.
Sau khi cảm thán, Sở Nam lại nghĩ đến Ẩm Huyết thần kiếm xông ra lại rơi xuống, càng thêm tin tưởng vào suy nghĩ lúc trước của hắn:
- Những Võ Thần phá toái hư không, tuyệt đối không phải là "trời" chân chính!
Ngoại trừ đoàn người Sở Nam không bị vết nứt không gian ảnh hưởng ra, mấy chục vạn võ giả bên dưới đều gặp phải tao ngộ bị không gian chi lực tàn sát, trực tiếp bị hút từ dưới đất lên, thân thể bạo tạc, máu bắn tung tóe, có người nhìn thấy Sở Nam bộ dạng chững chạc bất động, không khỏi hét lớn:
- Đại nhân, cứu ta, Đại nhân...
Một người hét lên, chúng võ giả đang bị hút cũng đều hét lên, ngay cả đám võ giả ở dưới mặt đất cũng hét inh ỏi, bởi vì bọn hắn sắp không trụ được nữa, Thiết Thương Hùng nghe thấy vậy, lập tức hô lên:
- Lão đại, không cần quan tâm bọn chúng, cứu bọn chúng, bọn chúng sẽ cướp đồ của chúng ta.
- Người không phạm ta, ta không phạm người! Bọn hắn cũng không có phạm ta!
Sở Nam nói một câu, lại lấy ra ba khúc xương, bố trí đến bước thứ 19, đem phạm vi Tinh Thần trận mở rộng, Tinh Thần trận bước thứ 20 có thể sánh ngang với "Cửu Không Liệt Trận", Tinh Thần trận bước thứ 19 đối phó với một vết nứt không gian ngày càng nhỏ cũng dư sức rồi.
Tinh Thần trận mở rộng, những võ giả bị hút lên trời lập tức rơi xuống, đám võ giả đứng trên mặt đất cũng cảm thấy hấp lực biến mất, mọi người lại lần nữa kinh ngạc trước thủ đoạn của Sở Nam, đồng thời trong lòng càng dâng lên cảm kích, có một số người lúc trước ghen ghét với Sở Nam, lúc này không khỏi cảm thấy có chút áy náy, trong số đám đông cảm kích này, có một tên võ giả tướng mạo bình thường, nhìn chằm chằm vào khúc xương Sở Nam lấy ra, mừng rỡ không thôi.
Đương nhiên, ánh mắt kinh hỉ này, Sở Nam không hề biết.
Phía bên kia, bảy tên Võ Thánh thuộc hạ của Phong Long Võ Thần vẫn còn giãy dụa không ngừng, tên ria mét đã bị nuốt mất hai tay cũng giãy dụa, nhưng thân thể càng ngày càng ít đi. Phong Long Võ Thần cũng hộc ra hết ngụm máu này đến ngụm máu khác.
Rốt cục, vết nứt không gian cũng khép lại, nhưng tay phải của Phong Long Võ Thần cũng bijnuoots vào trong, Phong Long Võ Thần ngoan độc hét lên:
- Hợp!
Dưới tiếng hết của hắn, khe nứt biến mất, tay phải cũng bị không gian thôn phệ, Phong Long Võ Thần rơi xuống, trong đan điền không còn chút năng lượng nào, thân thể rơi thẳng xuống dưới đất, Phong Long Võ Thần không muốn rơi xuống, bởi vì nếu rơi xuống thì sẽ bị vạn người chế nhạo, hắn lại thổ ra một ngụm máu, thân hình ổn định tại trong hư không. Thế nhưng, lúc Phong Long Võ Thần ngẩng đầu nhìn về phía Sở Nam đã không còn vẻ khinh thường nữa, mà biến thành ngưỡng mộ.
Nhìn thấy Sở Nam bình yên vô sự, Phong Long Võ Thần tiếp cận bờ vực tử vong rốt cuộc cũng không còn thời gian hận Sở Nam nữa, lúc trước hắn hoài nghi bộ đồ mà Sở Nam ném ra thậm chí phẩm cấp còn cao hơn cả Ẩm Huyết thần kiếm của hắn, sau khi đích thân trải nghiệm, Phong Long Võ Thần càng có thể khẳng định kiện pháp bảo đó có thể sánh ngang với của sư tôn, là một siêu Thần Khí.
- Siêu Thần Khí a, không ngờ cứ như vậy mà dẫn bạo.
Phong Long Võ Thần vẫn không thể tin nổi, nếu như hắn có một món siêu Thần Khí như vậy thì tuyệt đối phải cất giữ cẩn thận, chỉ cần còn một hơi thở thì tuyệt đối sẽ không kích bạo siệu Thần Khí, nhưng nghĩ đến bộ dạng tùy ý của Sở Nam, phảng phất như ném ra một bộ y phục rách nát, trong lòng Phong Long Võ Thần không khỏi cảm thấy đại hận.
Nếu kích bạo ngọc bội Tổ Bảo thì Sở Nam quả thật có chút không nỡ, nhưng siêu Thần Khí đối với hắn mà nói thì lại không có gì đáng tiếc, hơn nữa đây còn là đồ của người khác, chỉ dùng một kiện siêu Thần Khí đã có thể chế trụ một Võ Thần, như vậy là quá đủ rồi.
Sở Nam mắt thấy hư không khôi phục như trước, ánh mắt thoáng co lại, bước về phía Phong Long Võ Thần, Phong Long Võ Thần nhìn thấy Sở Nam đi đến, trong lòng thật sự bối rối, hắn bây giờ tuyệt đối không phải là đối thủ của Sở Nam, chỉ có thể là thịt cá mặc cho người khác xử lý.
Hối hận từ trong nội tâm dâng lên, Phong Long Võ Thần hối hận vì vừa rồi đã thi triển vết nứt không gian, bằng không, nếu đổi thành "Pháp tắc" công kích thì tuyệt đối sẽ không rơi đến tình cảnh như lúc này. Lại càng hối hận bởi vì lúc trước không để Sở Nam đi, mà lại muốn làm nhục người ta, muốn đem người ta lập uy, muốn hủy diệt tồn tại uy hiếp này.
Bây giờ thì hay rồi, lập uy không thành, ngược lại dâng đến tận cửa để người ta lập uy.
- Ngươi muốn sống không?
Phong Long Võ Thần nghe thấy câu hỏi quen thuộc này, mặc dù trong lòng oán hận cực sâu, nhưng không thể không cúi đầu, nói:
- Muốn!
- Vậy thì ngoan ngoãn trả lời ta vài vấn đề.
Sở Nam vừa nói xong, phía xa lại truyền đến tiếng quát:
- Phong Long Võ Thần, bắt được hắn không?
Sở Nam nghe thấy thanh âm này có chút quen thuộc, lập tức nhớ đến người này là ai, nụ cười nhàn nhạt hiện ra...
← Ch. 1288 | Ch. 1290 → |