← Ch.1313 | Ch.1315 → |
Sở Nam ngưng tụ năng lượng xong, nói với đám người Minh lão tổ:
- Bảo vệ đài cao cho tốt.
- Vâng, đại nhân.
Đám người Minh lão tổ xoay người chín mươi độ, cung kính nói. Đây không phải chỉ là biểu hiện bên ngoài, mà là khâm phục từ tận sâu trong đáy lòng, một trận chiến vừa rồi của Sở Nam với Tôn Long Vũ thần ảnh hưởng rất sâu cho bọn họ.
Sở Nam không để ý tới bọn họ nghĩ gì, chỉ nói với Thiết Thương Hùng:
- Chuẩn bị xong chưa?
- Chuẩn bị xong!
Thiết Thương Hùng rống to một tiếng, bước ra ba bước lớn, thân hình tăng vọt, khí thế tăng lên, Thổ pháp tắc hòa tan vào quyền, nắm đấm từ trên không nện xuống. Sở Nam hành động, vung quyền nghênh đón, không có lỗ đen chớp giật, chỉ có một thiết quyền lạnh lẽo!
Ầm ầm!
Tiếng nổ vang lên, Thiết Thương Hùng cảm thấy có một cỗ năng lượng truyền khắp toàn thân, sau đó bao bọc lấy toàn bộ năng lượng trong cơ thể hắn, kéo ra bên ngoài. Thân hình Thiết Thương Hùng nhanh chóng khôi phục lại trạng thái bình thường, lui lại sau bảy bước lớn.
Thiết Thương hùng mở to hai mắt, hắn cũng biết Sở Nam rất mạnh, nhưng giờ cảm nhận trực tiếp mới biết đã vượt ra ngoài sức tưởng tượng của hắn, hơn nữa trong một quyền này không có khí tức bá khí.
- Lão đại, ta thua.
Thiết Thương hùng thản nhiên nói, Sở Nam vẫn bảo trì tư thế ra quyền. Giờ phút này hắn đã hoàn toàn quên đi việc trở thành lão đại của Chiến thần, hắn chỉ đang tìm phương pháp sử dụng lỗ đen thôn phệ năng lượng cho mình dùng.
Sau chín hơi thở, Sở Nam nói:
- Đúng là có thể nuốt, chỉ có điều nuốt được rất ít, chỉ vẻn vẹn có một phần ngàn.
Tuy rằng ít, nhưng Sở Nam không cảm thấy uể oải chút nào, nhếch mép thì thầm:
- Dù ít nhưng đã đi đúng hướng, chỉ cần đúng hướng vậy thì tương lai có thể rèn luyện!
Sau đó, Sở Nam nhìn về phía Thiết Thương hùng, nhờ lại câu nói kia, không kìm lòng được tăng lớn năng lượng, cười cười, lẩm bẩm trong lòng:
- Vừa rồi là ta đã suy nghĩ nhiều rồi, cho dù Thiết Thương hùng là Chiến thần, vậy thì sao? Tất cả đều phải dựa vào thực lực bản thân, nếu như mình không có thực lực, làm lão đại Chiến thần thì làm được gì? Nếu như đủ thực lực, cho dù Chiến thần làm lão đại, vậy thì cũng có sao?
Khi Sở Nam suy nghĩ thì trên mặt Tôn Long Vũ thần hiện lên vẻ ngoài ý muốn, hắn cho rằng Sở Nam muốn sỉ nhục hắn, muốn khiến hắn mất mặt cho lên đùa giỡn với Thiết Thương Hùng, không đánh lui Thiết Thương hùng lại, không ngờ Sở Nam lại ra tay thật.
Lúc này, Sở Nam cười cười nói với Thiết Thương hùng:
- Không sao, lần này thua còn có lần sau, đánh cuộc lúc nào cũng có thể. Ví dụ như hiện giờ, ngươi có thể đánh cuộc với ta, cược Tôn Long Vũ thần có thể quán chú bốn tỉnh pháp tắc chi thủy, ngươi đánh cuộc hay không?
Thiết Thương hùng hai mắt sáng ngời:
- Ta cá là hắn sẽ làm vậy!
- Vậy ta liền cá hắn không!
- Tiền đặt cược của ngươi như cũ?
- Như cũ!
- Nếu như hắn không chịu rót, ta thua, vậy phải làm sao?
- Trước hết để đó, ngươi thiếu nợ ta một việc!
- Được!
Sở Nam cười nói xong, Tôn Long Vũ thần ở phía xa đã tức giận không nói lên lời. Không phải việc hắn không rót sẽ có hậu quả gì, chỉ việc hai người đem hắn làm đối tượng, tiền cược đối với hắn mà nói đã là một loại sỉ nhục lớn lao!
Xa xa, Cực tiên Vũ thần nói:
- Tên Sở Nam này đúng là không sợ trời, không sợ đất, sớm muộn cũng có mọt ngày chịu thiệt thòi.
- Hắn đang cố tình làm vậy!
- Hả?
Thiên Dương Vũ thần không giải thích, chỉ nói:
- Cực tiên, ngươi nói xem tên Cô Long kia có bộc phát hay không?
- Theo như tính tình của hắn, có lẽ là có!
- Chúng ta đánh cuộc, ta chọn hắn sẽ không.
Thiên Dương Vũ thần nói, Cực tiên Vũ thần sứng sờ, trả lời:
- Đánh cược gì?
- Cực tiên phất trần!
- Không đánh!
Cực tiên Vũ thần dứt khoát cự tuyệt, Cực tiên phất trần là một kiện siêu thần khí, hắn không muốn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Thiên Dương Vũ thần nhún nhún vai:
- Thật không có hứng thú, vạn nhất ngươi thắng, ngươi có thể đạt được Thiên Dương kiếm của ta!
- Không đánh!
Cực Tiên Vũ thần vấn nói vậy, tuy rằng không đánh bạc, nhưng hắn đối với việc Tôn Long Vũ thần có nổi bão hay không cũng rất hứng thú, đồng thời trong đầu xuất hiện một ý niệm.
Lúc này, Long Tôn Vũ thần đã đè cỗ lửa giận kia xuống, cứu bảy người, còn hai người không cứu, vậy thà lúc trước không ra tay, trực tiếp rời đi.
- Làm nhục ta, nhất định sẽ có một ngày ta trả lại, đến lúc đó ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là cơn giân của Vũ thần!
Tôn Long Vũ thần nhớ rõ sỉ nhục lần này, lại quên đi việc hắn cho rằng Sở Nam có thể tạo thành nguy hiểm với Long Vũ Thiên quốc, sớm có tâm tư giết Sở Nam, còn an bài xuống sát chiêu Phong Long để lập uy.
- Chẳng phải chỉ là mười tám tỉnh pháp tắc chi thủy thôi sao, tiện tay mà thôi!
Tuy Tôn Long Vũ thần tạm thời bỏ qua vấn đề mặt mũi, ẩn nhẫn, hạ quyết tâm quán chú pháp tắc chi thủy nhưng hắn cũng không muốn Sở Nam nhẹ nhàng, đạp không rời đi. Hắn bước vào trận pháp Sở Nam bố trí trên không, nói:
- Hiện giờ ta quyết định không dùng trận tài làm tiền chuộc, dùng pháp tắc chi thủy để đổi!
- Không sao, tùy ngươi chọn.
Sở Nam tùy ý nói khiến lông mày Tôn Long Vũ thần nhíu chặt. Sở Nam ghi Luyện đan hoán trận tài nói rõ mười bốn kiện trận tài kia đối với Sở Nam rất trong yếu, nhưng thấy Sở Nam tùy ý trả lời hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn.
Vốn Tôn Long Vũ thần định mượn mười bốn kiện trận tài kia để làm khó dễ Sở Nam một phen, ai ngờ lại bị hố.
- Tiểu tử, ta sẽ khiến ngươi ngay cả mười kiện trận tài cũng không thu thập được!
- Vậy thì chờ xem!
Sở Nam cười nói, chỉ về phía đại trận:
- Nhanh rót pháp tắc chi thủy đi, ngươi kéo dài thời gian, thương thế của chín người bọn họ càng nặng thêm. Nếu kéo dài quá lâu, cho dù ngươi chuộc thì lúc đó cũng không phải là chín tên Vũ thánh đại viên mãn nữa!
- Ngươi...
Tôn Long Vũ thần cảm giác bị người khác chơi một vố, cơn thịnh nộ như vỡ đê. Pháp tắc chi thủy mày bạc hiện ra, quán trú vào trong trận pháp, vừa ra tay, Tôn Long Vũ thần liền thấy thần sắc chín tên Vũ thánh phát sinh biến hóa, trong mắt hiện lên vẻ trung thành nồng đậm, tất cả còn nói:
- Vũ thần đại nhân, thuộc hạ lại khiến ngài bị liên lụy rồi.
Những người khác cũng nhao nhao nói theo, vẻ mặt thành kính.
Tôn Long Vũ thần tâm tư xoay chuyển, nói:
- Vốn ta nên ra tay sớm hơn, nhưng vì vấn đề mặt mũi đã khiến các ngươi chịu nhiều đau khổ.
Tôn Long Vũ thần nói những lời này ra, ánh mắt các Vũ thánh bắt đầu ươn ướt, nói:
- Vũ thần đại nhna, thuộc hạ nguyện chết vì ngài!
Thấy bọn hắn trung thành như vậy, Tôn Long Vũ thần thì thầm trong lòng:
- Quả nhiên có hiệu quả, từ nay về sau người tới nương tựa sẽ nhiều vô số kể!
Trong lòng đang đắc ý thì Sở Nam tát nước vào mặt hắn:
- Đừng làm trò, nhanh cứu bọn chúng ra mới là chân lý!
Tôn Long Vũ thần giật mình, hoàn hồn, phát hiện có điều không đúng, từ lúc bắt đầu quán chú tới giờ ít nhất đã trôi qua năm tức, nhưng cái tỉnh kia vẫn chưa bị rót đầy!
- Điều này...
← Ch. 1313 | Ch. 1315 → |