← Ch.1325 | Ch.1327 → |
Cường Thức đan, Sở Nam tổng cộng luyện chết ra mười hai khoả.
Bích Phù Vân Mị Chi cũng không có thiếu, nhưng mà các loại dược liệu còn lại đã không còn, Sở Nam không có tiếp tục đi lãng phí Bích Phù Vân Mị Chi nữa. Phân đan dược ra làm hai nửa, sáu khoả đưa cho Cửu Võ nhưng Cửu Võ chỉ lấy có 2 trong số đó, hắn nói:
- Hai khoả, đủ rồi.
Sở Nam đem đan phương đưa lại cho Cốc Hi Đan xong liền đem mười khoả Cường Thức đan còn lại cùng lúc nuốt vào. Cửu Võ lần nữa biến hoá sắc mặt, trong miệng lại còn hô lên:
- Nhổ ra!
Vừa hô lên một bên còn lấy tay muốn túm lấy yết hầu Sở Nam bóp lấy, tựa hồ muốn đem đám đan dược Sở Nam vừa nuốt vào nặn ra vậy. Tay còn đang ở trên không liền dừng lại, bởi vì đã bị Sở Nam bắt được!
Đây là lần đầu tiên Sở Nam cùng Cửu Võ đọ sức, trên tay Cửu Võ không có loại Kiếm khí pháp tắc kia mà Sở Nam cũng không có dùng tới Sinh Tử nhị khí, năng lượng gì đó mà đơn thuần chỉ bằng lực lượng thân thể.
Cửu Võ không tiến được nửa phần.
Cửu Võ nhìn chằm chằm Sở Nam, trong nội tâm trực tiếp dâng lên một cái ý niệm:
"Lực lượng, ghê gớm thật!"
Ngay lập tức, Cửu Võ nói ra:
- Là ta muốn tốt cho ngươi, Cường Thức đan dược tính quá mạnh mẽ, một lần không thể đồng thời nuốt vào ba khoả, nếu không đan dược sẽ biến thành độc đan, đem toàn bộ thần niệm phá hỏng.
- Cám ơn, ta không có việc gì.
Sở Nam cười nói.
Cửu Võ thấy Sở Nam không để tâm, có chút gấp gáp mà nói ra:
- Ta nói thật sự.
- Ta cũng nói thật sự.
Sở Nam nói xong liền buông tay Cửu Võ ra, yết hầu khẽ động, mười khoả đan dược tiến vào bụng. Cửu Võ chăm chú nhìn Sở Nam, lo lắng Sở Nam thực sự gặp phải chuyện không may gì, Sở Nam không khỏi thầm nói trong lòng:
"Ta đối với bọn hắn, thực sự trọng yếu như thế sao?"
Dược tính đan dược phát huy, bên trong thần niện Sở Nam quả nhiên truyền đến một cỗ cảm giác muốn bạo tạc, nhưng trong loại cảm giác này thần niệm của Sở Nam điên cuồng gia tăng, trong nháy mắt 1000m, 3000m, 9000m, 20. 000m, ...
Thần niệm hướng bốn phía khuếch tán ra, mà cỗ thần niệm này lại ẩn chứa khí tức huỷ diệt nồng đậm, trong đầu Sở Nam lập tức hiện lên rất nhiều hình ảnh, hắn thấy được ngàn vạn đầu hung thú thực lực không kém, dưới thần niệm quét tới, hoặc là toàn thân run rẩy hoặc là trực tiếp khuỵ gối, còn có một vài võ giả mang theo vẻ kinh hoàng mà nhìn về bốn phía.
50. 000m, thần niệm vẫn còn tiếp tục lan ra.
Sở Nam thấy được nhiều hơn nữa, kể cả hai cái tồn tại đồng cấp với Khôi Ô Hổ, một đầu ở phía đông, một đầu ở phía tây.
Chịu đựng vô tận đau đớn nhưng Sở Nam vẫn nhớ kỹ lại mấy cái vị trí này, chuẩn bị sự tình bên này vừa chấm dứt hắn liền bắt lấy bọn chúng.
Khôi Ô Hổ hít sâu một hơi lãnh khí, trong ánh mắt Cửu Võ tinh mang loé lên.
"Thần niệm này quá mạnh rồi, nói rõ thần niệm nguyên bổn của hắn cũng đã rất mạnh."
Cửu Võ không biết, Sở Nam đã từng chịu đựng rèn luyện thần niệm như thế nào.
Thần niệm, cuối cùng tại khoảng 90. 000m mới dừng lại!
Sở Nam thở ra một hơi, thần niệm gia tăng mang lại đau đớn xác thực không phải nhỏ, bất quá hắn đã vượt qua được, thần niệm chín vạn mét thực không kém, ít nhất có thể cùng Tôn Long Võ Thần cùng tứ đại đệ tử so sánh rồi, còn có thần niệm nguyên thuỷ 100m cũng gia tăng được gần gấp 3.
Thời điểm Sở Nam thở ra một hơi Cửu Võ cũng thở ra một hơi theo, nhưng mà Cửu Võ còn chưa thở xong lại phát hiện ra có gì đó không đúng, hắn nhìn chằm chằm Sở Nam mà nói ra:
- Đừng xằng bậy.
- Thói quen.
Nghe được đáp án như vậy Cửu Võ thật sự không biết trả lời thế nào, hắn cảm giác được nhiệm vụ lần này của hắn thực không phải là dễ dàng hoàn thành rồi.
Giờ phút này, trong đầu Sở Nam, thần niệm nguyên thủy 100m lần nữa vận chuyển Tu La Ngục, bắt đầu thôn phệ thần niệm tăng trưởng chín vạn mét kia, thôn phệ bắt đầu, chậm rãi tiêu hoá, phải trọn vẹn một phút đồng hồ sau mới có thể tiêu hoá được phạm vi thần niệm 1000m.
Thời gian trôi qua, càng lúc càng nhanh, năm phút đồng hồ, ba phút đồng hồ, có thể thôn phệ được 5000m!
Tu La Ngục càng lúc càng lớn.
Thần niệm như thuỷ triều lui trở về, những hung thú kia nhẹ nhàng thở ra, sau đó hoàn hồn lại mà chạy như điên, muốn rời khỏi nơi này. Cũng bởi vì hung thú phải lấy đơn vị hàng nghìn xuất động, cho nên không ít võ giả gặp phải tai ương.
Rốt cuộc, cắn nuốt sạch sẽ, Tu La Ngục liền trở nên thật lớn nhưng cũng chỉ đạt 1000m mà thôi.
1000m trước 90. 000m hoàn toàn không có nghĩa gì, nhưng mà 1000m này lại rất cường đại, không phải cường đại bình thường.
Cửu Võ thật sự nghĩ mãi không rõ, hắn hỏi:
- Ngươi không muốn gia tăng thần niệm cho chính mình sao?
- Đúng vậy a!
- Vậy ngươi...
Sở Nam đứng dậy cười nói:
- Từ 100m đến 1000m, đây không phải là tăng cường sao?
Cửu Võ có chút tắt tiếng.
Sở Nam lại nói:
- Ta muốn thần niệm trở nên rộng lớn nhưng mà rộng lớn nhất định phải mạnh mẽ! 1000m, đủ cho ta dùng!
Nói xong, Sở Nam hỏi ngược lại:
- Ngươi có hay không có công pháp chuyên môn cho thần niệm công kích?
- Có, nhưng sẽ không cho ngươi.
- Nếu như ta nói, ngươi cho ta, ta liền đáp ứng theo ngươi một chuyến, ngươi có thể hay không cho?
- Cho!
Cửu Võ phi thường kiên quyết đáp lại.
- Vậy được rồi, chờ thời điểm ta muốn đi, ta lại hỏi ngươi.
Sở Nam nhún nhún vai, hắn quay lại nói với mọi người:
- Đi thôi, chúng ta đi bắt mấy con cá lớn đã.
Đối mặt với Sở Nam, Cửu Võ có một loại cảm giác bất đắc dĩ.
Sở Nam mang theo mọi người, dùng tốc độ cực nhanh chạy tới phía đông, sau mấy lần hít thở sau Khôi Ô Hổ liền thấy "cá lớn" trong lời Sở Nam là cái gì, không khỏi thét lên một tiếng thất kinh:
- Tuyết Thẩu(钭) Khung Lộc!
Sở Nam bất kể đối phương là ai, trực tiếp hạ lệnh:
- Bắt lấy hắn.
Mọi người đều xuất thủ, ba phút sau Tuyết Thẩu Khung Lộc liền bị bắt lấy.
Sở Nam đem hắn luyện hoá xong liền hăng hái chạy tới phía tây, nhanh chóng chạy tới cái vị trí trong trí nhớ của hắn, còn đầu hung thú kia cũng đã tránh người, Sở Nam thoáng xác định phương hướng, một tay chỉ về phía nam mà quát:
- Truy!
Ngay tại lúc một đoàn người Sở Nam truy kích thì Thiên Dương Võ Thần, Cực Tiên Võ Thần cũng đã tiến vào Vụ Cấm Hải, Tôn Long Võ Thần lại không thấy bóng dáng, có lẽ sớm đã tiến vào trong Vụ Cấm Hải từ trước.
Đã không có Võ Thần toạ trấn, mấy chục vạn võ giả sớm đã nhịn không được liền bạo phát, đều tự tìm cửa mà phóng đi, còn những người của tam đại Thiên quốc nguyên bản đi phong toả cũng sớm đã không thấy bóng dáng.
Ngũ Quan nói:
- Đi thôi, chúng ta cũng nên sớm bắt lấy con mồi, hi vọng những ngày này tại Vụ Cấm Hải con mồi không có xảy ra chuyện gì!
Tiến vào trong Vụ Cấm Hải, Thương Giác liền đi ở phía trước nhất, đi theo con đường Sở Nam đã đi qua.
Đúng lúc này, Sở Nam đã đuổi kịp đầu hung thú đang nghĩ cách chạy trốn kia, đứng trước mặt hung thú, Sở Nam nói ra:
- Đi theo ta, không nhất định là chuyện xấu! Ta có thể giúp ngươi càng thêm cường đại hơn nữa!
- Đi theo ngươi rất nguy hiểm.
- Đi theo ta, xác thực phong hiểm rất lớn, nhưng không đi ta ngươi lập tức sẽ có phong hiểm.
Thời điểm Sở Nam nói ra những lời này Cửu Võ đã chạy đến, Cửu Võ nhìn chằm chằm Sở Nam, giật mình không chút nào che dấu.
- Tốc độ của ngươi, thực nhanh!
Sau đó, Khôi Ô Hổ, còn có đầu Tuyết Thẩu Khung Lộc cũng chạy tới, Tuyết Thẩu Khung Lộc cười khổ nói:
- Song Đầu Ngục Lang, cam chịu số phận đi! Một trăm năm sau, chúng ta lại có tự do.
← Ch. 1325 | Ch. 1327 → |