← Ch.1380 | Ch.1382 → |
Nước, vô khổng bất nhập, thẩm thấu lực phi phàm (*), chỉ cần có khe hở, cho dù rất rất nhỏ nước đều có thể tiến vào được, ngay cả thứ hằng ngày thường thấy nhất, chén chứa nước!
(Chú: * không nơi nào là không xâm nhập được, lực thẩm thấu phi phàm. )
Chén có thể chứa nước, ai cũng đều biết.
Chỉ nhìn sơ qua, nước một điểm cũng không có giảm đi nhưng sự thật nước sớm đã thấm vào, chỉ bất quá tốc độ thấm vào thật sự quá chậm, chậm đến nỗi tuyệt đại đa số võ giả đều không nhận ra được. Thứ nhất chính là khe hở quá nhỏ, hai là nước bình thường thẩm thấu lực quá kém!
Thẩm thấu lực Thuỷ pháp tắc của Sở Nam tự nhiên không thể lấy nước bình thường ra so sánh, nếu để cái chén đựng nước kia chứa đựng Thuỷ pháp tắc của hắn, chỉ sợ những cái lỗ kia sẽ bị phóng đại vô hạn, biến thành giống như cái giỏ trúc vậy, căn bản là chứa đựng không nổi, một giọt đều không thể giữ lại được.
Thuỷ pháp tắc cường đại, nói cách khác, lỗ hổng của Thuỷ pháp tắc càng nhỏ. Thuỷ pháp tắc bình thường, chẳng hạn như Huyền Âm Dịch Thuỷ kia cũng không phải là dịch thuỷ quá cường đại gì, đi va chạm với Thuỷ kiếp, không cần nói tới chuyện thẩm thấu vào, còn chưa áp sát tới thì chỉ sợ đã bị Thuỷ kiếp huỷ diệt rồi, hoặc là chuyển hoá thành một phần của Thuỷ kiếp.
Thuỷ kiếp như vậy, trong mắt những người khác chính là tiếp cận với hoàn mỹ!
Nhưng Sở Nam lại không cho là vậy, nếu thật sự là hoàn mỹ vậy Thuỷ kiếp sẽ không tồn tại nhược điểm, nhược điểm có, vậy tại sao không thể thẩm thấu vào được đây? Nếu không thể thẩm thấu được, vậy nói rõ, Thuỷ pháp tắc của hắn còn chưa đủ cường đại!
Đối mặt với mười hai giọt Thuỷ kiếp mang theo một loại cảm giác mênh mông như biển Sở Nam dứt khoát buông tha các loại công kích khác mà chỉ đi tham ngộ đặc tính thẩm thấu. Thuỷ pháp tắc hướng mười hai giọt Thuỷ kiếp dũng mãnh lao tới, vừa mới tiếp xúc, Thuỷ pháp tắc của hắn liền "hoa lạp" một tiếng, một mảng lớn theo đó mà tan biến.
Gợn sóng biến mất, giọt nước trong ý thức hải kia lại một lần biến nhỏ. Sở Nam cảm giác được đau đớn vạn phần nhưng hắn tịnh không có chút sợ hãi nào, vẫn như trước, để Thuỷ pháp tắc dũng mãnh lao tới!
Thuận theo một lần lại một lần trùng kích, giọt nước kia càng lúc càng nhỏ, nhưng nó vẫn còn đang đánh tới...
Trọn vẹn chín ngày, chẳng phân biệt ngày đêm, không chút ngừng nghỉ.
Sau trăm ngàn lần trùng kích, đau đớn không có để Sở Nam chết lặng mà trái lại còn càng thêm thanh tỉnh, còn giọt nước kia so với cái móng tay còn muốn nhỏ hơn. Rốt cuộc, giọt nước kia đã đình chỉ thu nhỏ, Thuỷ pháp tắc của Sở Nam từ một điểm yếu mà tiến nhập vào trong Thuỷ kiếp.
Sau đó, Sở Nam liền hướng Thuỷ kiếp phản công, phạm vi thẩm thấm vào càng lúc càng lớn, không chỉ từ một điểm mà từ rất nhiều điểm yếu nhược tiến vào, điểm thành tuyến, tuyến trải thành mặt!
Thuỷ kiếp rất có linh tính, tựa biết rõ nguy cơ đang phủ xuống mà càng không ngừng đem yếu điểm biến hoá đi, nhưng bất luận biến như thế nào Thuỷ pháp tắc đều có thể truy tung được, bởi vì Thuỷ kiếp biến hoá, Thuỷ pháp tắc cũng biến theo.
Đây cũng là nguyên nhân Sở Nam buông tha đóng băng Thuỷ kiếp, phạm vi Vương Mặc Thạch Băng công kích khá là nhỏ, mà lại cố định, chỉ dựa vào đóng băng mà muốn đem Thuỷ kiếp luyện hoá lại là việc không biết đến năm nào tháng nào mới hoàn thành.
Nhưng thẩm thấu lại không giống.
Linh hoạt thay đổi, tốc độ trưởng thành nhanh hơn, tựa như tấm lưới vươn ra vô hạn vậy. Hơn nữa, thẩm thấu lực của Thuỷ pháp tắc khi đạt tới một trình độ nào đó, Thuỷ kiếp trước mắt hắn phảng phất như không, bao nhiêu Thuỷ kiếp chỉ cần với trình độ trước mắt, đến bao nhiêu liền thấm vào bấy nhiêu, cũng diệt đi bấy nhiêu.
Lúc trước, vì muốn nắm giữ Vương Mặc Thạch Băng pháp tắc mà để mất đi bao nhiêu gợn sóng, còn tiêu diệt gợn sóng bằng thẩm thấu lại không có để chúng chính thức biến mất mà tồn tại trong trí óc hắn, trong ý thức hải của hắn. Trong lúc Sở Nam trắng trợn công kích, đám gợn sóng này lại lần nữa xuất hiện, bất quá nó lại không giống với lúc ban đầu mà giống như trải qua niết bàn trọng sinh vậy.
Giọt nước trong y thức hải cuồng trướng.
Mười hai giọt Thuỷ kiếp này trong năm ngày bị Sở Nam dùng thẩm thấu lực thấm vào, trong nháy mắt hoàn toàn thấm vào liền bị Sở Nam triệt để luyện hoá!
Sở Nam liếc mắt nhìn qua Thần Lai Thuỷ hồn, giọt máu tươi bên trong Thần Lai Thuỷ hồn kia đã lớn ra tầm nắm tay, mặc dù Thần Lai Thuỷ hồn vẫn còn đang liều mạng thôn phệ, khí tức theo đó càng lúc càng khủng bố. Nhưng Sở Nam lại rõ ràng cảm giác được Thần Lai Thuỷ hồn hư nhược rồi, dù sao trải một tháng không ngừng nghỉ thôn phệ, Thần Lai Thuỷ hồn căn bản là không có thời gian đi tiêu hoá.
Mà cứ như vậy kéo dài xuống, e rằng sẽ giống như lúc Sở Nam dùng vô tận năng lượng làm cho Cửu Thiên Thần Long của Tôn Long Võ Thần bạo liệt vậy, Thần Lai Thuỷ hồn sắp bị Thuỷ kiếp làm cho no bụng, mà Thần Lai Thuỷ hồn lại không thể không để ý tới Thuỷ kiếp, bởi vì thương tổn mang đến cho Thần Lai Thuỷ hồn là quá nặng!
Tựa như uống rượu độc giải khát vậy, không uống sẽ chết khát, uống rồi cuối cùng lại chết vì độc!
"Có lẽ chủ ý của Thuỷ kiếp này là vì muốn đánh tan Thần Lai Thuỷ hồn!"
Sở Nam thầm nhủ, nhìn lại giọt máu đã lớn ra tầm nắm tay kia mà hai mắt sung mãn ngưng trọng. Giọt máu có thể để Thuỷ kiếp cuồng mãnh gấp trăm lần, phía sau đến tột cùng là có cái dạng bí mật gì. Sở Nam không biết, nhưng hắn hiểu rằng tạm thời Thần Lai Thuỷ hồn vẫn còn trọng dụng. Trước là Ngũ hành hồn vực không thể thiếu được Thần Lai Thuỷ hồn, sau là còn phải thu lấy ngôi sao cũng không thể thiếu sức nổi của Thần Lai Thuỷ hồn, thậm chí tại thời khắc mấu chốt khác, vẫn còn cần đến Thần Lai Thuỷ hồn cứu mạng.
Kỳ thật, trong nội tâm Sở Nam còn có một suy nghĩ khác, dùng Sinh Tử Quyết luyện hoá giọt máu tươi kia. Bất quá, Sở Nam tạm thời kiềm chế được khát vọng này, theo trực giác của hắn, hắn làm vậy sẽ tự gây ra thương tổn cho bản thân mình.
"Chỉ cần ta đủ cường đại, ngươi lại thần bí như vậy thì thế nào?"
Sở Nam hào khí trùng cửu thiên, hắn lại nói:
- Hai mươi giọt!
- Ba mươi giọt!
- Năm mươi giọt!
- Chín mươi giọt!
...
Một tháng lại qua đi, mỗi lần Thuỷ kiếp ùa vào trong Thuỷ Tinh quan đều là một tràng đào thải lẫn nhau, đào thải vì kẻ mạnh. Giọt nước trong ý thức hải kia vừa lớn lại lớn thêm, Thuỷ pháp tắc của hắn theo đó càng lúc càng cường đại, so với Hoả pháp tắc đối diện kia cường đại hơn quá nhiều. Dù sao lúc Sở Nam độ Hoả kiếp chỉ có một đoàn duy nhất, còn Thuỷ kiếp này lại kéo dài tới hai tháng rồi.
Thần Lai Thuỷ hồn càng lúc càng thêm hư nhược, rất nhanh tiến tới tử cảnh.
Sở Nam thấy vậy liền quát:
- Tử bây giờ, để Thuỷ kiếp cuồn cuộn tiến vào không ngừng!
Sở Nam dứt lời, Thuỷ Tinh quan liền nghe lệnh mà làm theo, Sở Nam điên cuồng thẩm thấu vào, có bao nhiêu liền thấm vào bấy nhiêu, thấm vào bao nhiêu liền luyện hoá bấy nhiêu.
Giọt nước trong ý thức hải bạo trướng, gợn sóng bên trong cũng trở nên trùng trùng điệp điệp. Luyện hoá được nhiều như vậy Sở Nam lại kinh ngạc:
- Thuỷ kiếp quả nhiên lợi hại, những gợn sóng kia vậy mà không có cái nào giống nhau!
Nếu dựa theo tiến độ luyện hoá như vậy, sẽ có một ngày Thuỷ kiếp sẽ bị Sở Nam luyện hoá hoàn toàn!
Sau ba ngày luyện hoá, giọt nước trong ý thức hải của Sở Nam đã thành một cái hồ nhỏ rồi!
Cũng ngay tại lúc này, Sở Nam đột nhiên buông tha thẩm thấu, mặc kệ Thuỷ kiếp đem Thuỷ pháp tắc của hắn nghiền cho nát bấy, hoá thành hư vô nhưng bên ngoài vẫn còn Thuỷ kiếp đang cuồn cuộn tiến tới. Chỉ ba phút sau, hồ kia đã không còn thấy, còn tồn tại đấy chỉ là một giọt nước tầm cỡ ngón cái!
Tổn thất lớn như thế nhưng Sở Nam chỉ nhìn thân thể bằng nước của mình mà mở một nụ cười!
← Ch. 1380 | Ch. 1382 → |