← Ch.1782 | Ch.1784 → |
- Ta chết, ngươi cũng sẽ chết.
Những lời này, người ngoài không hiểu, chỉ là nghi hoặc trùng trùng điệp điệp nhưng mà Vạn Trận lão tổ, người trong cuộc lại hiểu được ý tứ trong đó như thế nào.
Có hai suy đoán, một là trước khi chết Sở Nam sẽ muốn cái mạng nhỏ của lão, thứ hai là bởi vì quan hệ tới Sinh tử lạc ấn, hắn chết lão cũng chết theo.
Nhưng vô luận là suy đoán nào đối với lão mà nói, đều là đại bất lợi, đều là cái chết.
Cho nên, Vạn Trận lão tổ phi thương bất mãn trừng mắt Sở Nam một cái, sau đó quay người hỏi tên mặt có vết đao:
- Người nào là đệ tử Đại Đạo tông?
Gã mặt có vết đao cảm thấy một chút kỳ quặc, không chút do dự mà chỉ ra đám người Trác Việt.
Vạn Trận lão tổ tế ra "tâm" hình trận, đem toàn bộ đệ tử Đại Đạo tông bắt lấy, rồi sau đó hướng Sở Nam đi tới, ngoài ra lão còn nói với đại trưởng lão:
- Ta là người lá gan đặc biệt nhỏ, không chịu nổi sợ hãi, cho nên các ngươi ngàn vạn lần không nên làm ta sợ, bằng không thì tay ta run lên mạng nhỏ những người này liền xong rồi.
Hỗ trưởng lão nhìn chằm chằm vào "tâm" hình trận Vạn Trận lão tổ tế ra, trong mắt hiện lên chút trầm tư. Tam trưởng lão lại lạnh lùng trào phúng:
- Ngươi tốt xấu cũng là Cổ chi cường giả, nhưng lại bị một cái Thiên Võ Thần quát nạt, chuyện này nếu truyền ra...
Tam trưởng lão đang nói, một tiếng "răng rắc" truyền ra cắt đứt lời của lão, là một gã đệ tử Đại Đạo tông bị Vạn Trận lão tổ bóp nát!
Tam trưởng lão phẫn nộ không thôi, Vạn Trận lão tổ lại nói:
- Ta nói rồi ta rất nhát gan, các ngươi ngàn vạn lần đừng làm ta sợ a!
Đại trưởng lão nhăn mày lại, vốn không có đem một cái di tích Trận tông để vào mắt, cho rằng ba vị trưởng lão cộng thêm ba mươi sáu tinh anh đệ tử thì việc hoàn thành nhiệm là dễ như trở bàn tay, nhưng không ngờ, một đường gập gềnh, tới hiện tại còn sống cũng chỉ còn chút người trước mắt, mà thế cục lại không có nằm trong tay bọn hắn, đại trưởng lão cảm thấy nhiệm vụ thực sự có chút khó khăn rồi.
Mà những đệ tử Đại Đạo tông này cứu cũng không được mà không cứu cũng không xong. Cứu, tổn hại tới đại cục, còn chịu người khác uy hiếp. Không cứu, bọn hắn đều là căn cơ của Đại Đạo tông, tuy rằng tu vi chỉ là Thần Tổ cảnh, không nhất định cả đám đều có thể đột phá Cổ chi cảnh nhưng bên trong cũng có tỷ lệ nhất định.
Thừa dịp đại trưởng lão tâm tư xoay chuyển, Vạn Trận lão tổ đã lắc mình đứng trước mặt Sở Nam, đứng một bên lão già bình thường kia. Vạn Trận lão tổ cảm giác được sát cơ của lão già bình tường, cẩn thận nghĩ lại liền nhìn lướt qua đám người Lôi Nhuỵ, ngay lập tức lão quay người quát giận với Sở Nam:
- Sớm biết như vậy lão tổ ta tình nguyện ở lại trong trận, ngươi cho lão tổ ta dốc sức liều mạng, nếu ta bởi vì ngươi mà chết, lão tổ...
Vạn Trận lão tổ không có tiếp tục uy hiếp nữa, dù uy hiếp thế nào đều vô dụng, Vạn Trận lão tổ trong lòng dâng lên vô hạn hối hận, còn có cảm giác nản lòng thoái chí bởi vì tình cảnh trước mắt của Sở Nam thật sự là phi thường không ổn, chính xác mà nói, có thể chỉ nháy mắt sau Sở Nam liền chết rồi.
Sở Nam cười nói:
- Nếu ngươi làm cho ta thoả mãn, nói không chừng trước lúc ta chết ngươi sẽ được tự do.
Sở Nam miệng vừa nói tới chữ "chết" nhưng trên tay lại đang liều mạng thôn phệ phần mộ.
Vạn Trận lão tổ nghe vậy lập tức bật thốt ra:
- Thật sự?
- Điều kiện tiên quyết, ngươi phải cho ta thoả mãn.
Vạn Trận lão tổ đã có chút tin tưởng, sau đó chứng kiến hào quang Trận chi nghịch hồn phát tán ra thì thầm cả kinh trong bụng.
"Tiểu tử này trong thời gian thật ngắn, tu vi không chỉ tăng lên mà còn có thể làm ra được Trận hồn, quả thật có chút không đơn giản..."
Dựa theo kinh nghiệm bị nhốt trong Sinh Tử Băng Hoả trận, Vạn Trận lão tổ trong đầu xuất hiện một cái ý niệm:
"Làm tốt nói không chừng hắn còn thật có thể tìm ra đường sống trong chỗ chết."
Dứt lời, lão đánh ra chín đồ vật hình dáng như "tâm" hướng Sở Nam bay tới, thoáng cái liền nhập vào thân thể Sở Nam, lập tức liền bị Trận chi nghịch hồn hút vào.
Song phương giằng co, trước mắt có thể bàng quan chỉ còn mỗi Thiên Tử, Thiên Tử lại không nói lời nào, ánh mắt hắn nhìn về phía Sở Nam đã không còn hận thù gì mà ngược lại bộ dáng còn chút ít hứng thú. Tuy nhiên, Thiên Tử không động nhưng song phương lại đặt chú ý lực lên người hắn.
Tam trưởng lão nói:
- Đại sư huynh, thời gian không nhiều, nên quyết định đi. Sự tình chưởng môn giao cho...
Trong ánh mắt Hỗ trưởng lão hiện lên nộ khí mãnh liệt mà nhắm Vạn Trận lão tổ lao tới, đại trưởng lão mắt híp lại rồi trợn lên, nói:
- Được thôi, đại cục làm trọng!
Lập tức, đại trưởng lão xuất thủ hung ác, một ngón búng ra, đám người Trác Việt bị Vạn Trận lão tổ khống chế nhất thời phi hôi yên diệt. Tiếp đó, không chút dừng lại đánh về phía lão già tử y, chém giết lại bắt đầu.
Uy năng Pháp tắc hung mãnh nhập vào trong phần mộ, thế cục Sở Nam càng nguy hiểm. Cũng đúng lúc này, Trận chi nghịch hồn đem chín vật "tâm" hình kia bao vào trong, những cái kinh mạch kia tựa như dao cắt đám "tâm" hình vật kia rồi sau đó nuốt vào, tăng cường hồn chi lực của chính mình.
"Tâm" hình vật vừa bị cắn nuốt, Vạn Trận lão tổ cũng cảm giác được, tuy nhiên Hỗ trưởng lão đã đánh tới cho nên lão chỉ có thể trừng mắt Sở Nam, quát:
- Tiểu tử, ngươi muốn làm cái gì? Vì sao lại nuốt "Tâm chi hồn" của lão tổ? Mau mau nhả ra cho ta!
Sở Nam cảm giác được Trận chi nghịch hồn nuốt Tâm chi hồn liền trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều, mạnh mẽ nhanh chóng tới mức có thể tự mở miệng nói chuyện, cũng có thể giúp hắn thoáng ngăn trở một ít công kích, kết quả là, Sở Nam hô lên:
- Cho ta thêm mấy cái Tâm chi hồn!
- Nằm mơ đi!
Vạn Trận lão tổ muốn thổ huyết, lúc trước chín khoả Tâm chi hồn kia lão muốn thay Sở Nam ngăn trở một ít công kích, nhưng không ngờ lại bị nuốt sạch sẽ, như thế không tính, Sở Nam vậy mà còn muốn thêm nữa. Tâm chi hồn đối với Vạn Trận lão tổ mà nói là đồ vật vạn phần trọng yếu, trước mắt lão chỉ có thể dựa vào Tâm chi hồn mới có thể ngăn trở thế công của Hỗ trưởng lão một cách khó khăn, dù sao Hỗ trưởng lão tiến vào Cổ chi cảnh còn muốn lâu hơn lão rất nhiều.
Hỗ trưởng lão thấy thế công mình không có tác dụng, Sở Nam vẫn còn sống, trong lòng càng ngày càng buồn bực, tuy nhiên thực lực của lão so với Vạn Trận lão tổ còn muốn mạnh hơn, nhưng Trận hồn lại thoáng thua kém hẳn một bậc, Vạn Trận lão tổ nói:
- So trận, lão tổ còn chưa có sợ qua ai!
Sở Nam cũng không có cường hành yêu cầu Vạn Trận lão tổ xuất ra thêm Tâm chi hồn, hắn còn cần nhờ Vạn Trận lão tổ ngăn cản đám người Hỗ trưởng lão, vì hắn tranh thủ thêm chút thời gian.
Thần hồn đan châu của hắn đã phi thường ảm đạm rồi, Âm Dương ngư chuyển động cũng càng ngày càng chậm, bất quá tốc độ thôn phệ nhưng lại nhanh hơn nhiều!
Sở Nam một bên tuỳ thời chuẩn bị tế ra hai sợi vật chất cường đại, một bên còn chuẩn bị đem phần mộ năng lượng dùng để mở ra kinh mạch, Tinh thần khiếu huyệt. Chỉ là, khiến cho Sở Nam nghi hoặc chính là, năng lượng do phần mộ hoá thành, dưới Ích Mạch Quyết vận chuyển lại không để cho mình dùng được.
Nguy hiểm không chỉ đến từ cái này mà còn có từ Hư hoả kia, Thần hồn đan châu suy yếu, đã áp chế không nổi Hư hoả rồi, hơn nữa giờ phút này, dục vọng cầu sinh của Sở Nam lại trở nên mãnh liệt cũng kích khởi Hư hoả, càng ngày càng thịnh.
Tuy rằng Sở Nam để lộ Hư hoả có thể dẫn tới thế cục càng xấu, nhưng trước mắt đã không còn cách nào rồi, vô luận là hậu hoạn thế nào, tổng so với chết đi đều tốt hơn nhiều.
Sở Nam dành dụm lấy Hư hoả, ánh mắt hướng về phía Hỗ trưởng lão.
Phía ngoài cùng, lại tới thêm một người nữa, đúng là Lãnh Mạc Nam kia!
← Ch. 1782 | Ch. 1784 → |