← Ch.1786 | Ch.1788 → |
BENG!!
Một thanh âm cực kỳ chói tai vang lên nhưng rơi vào tai Sở Nam lại là một tiếng cực kỳ dễ nghe, bởi vì thanh âm đột ngột xuất hiện này là do đạo ô quang kia chặn đứng Kiếm Liệm của tam trưởng lão mà ra.
Chứng tỏ, Sở Nam đã lại tránh được một kiếp!
Cơ hội xuất hiện, Sở Nam thậm chí không có đi xem đến tột cùng là ai đã cứu hắn mà kiệt lực vận chuyển Sinh Tử Quyết cùng Ích Mạch Quyết để nhanh chóng thôn phệ phần mộ, khống chế Hỗ trưởng lão.
Trước kia, Sinh Tử Quyết vận chuyển rất dễ dàng, nhưng lúc này lại khó khăn hơn nhiều, trừ tình cảnh ngấp nghé cái chết của hắn lúc này ra, còn có nguyên nhân thực lực Hỗ trưởng lão còn cao hơn hắn rất nhiều nữa.
Sở Nam truyền âm tới Vạn Trận lão tổ:
- Toàn diện áp chế Hỗ trưởng lão, lại để cho hắn bị thương, thụ trọng thương!
Vạn Trận lão tổ nghe xong liền hiểu ra, nhớ ngày đó trong Sinh Tử Băng Hoả trận tiểu tử này có thể khống chế được lão, không phải là thừa dịp lão suy yếu cực kỳ, thực lực ngay cả một phần mười cũng không tính mà khống chế được lão sao?
Lập tức, Vạn Trận lão tổ liền thổ huyết, điên cuồng tấn công.
Cùng lúc đó, thấy Kiếm Liệm bị ngăn lại, tam trưởng lão tức giận không thôi, nộ hoả trùng thiên quát:
- Ai dám ngăn cản lão phu giết người?
Tam trưởng lão tưởng rằng Thiên Tử ra tay, ánh mắt quét về phía Thiên Tử, lại nghe được từ phía cửa vào có tiếng đáp lại:
- Lão phu dám!
Tam trưởng lão cảm thấy thanh âm này rất quen thuộc, vội vàng quay đầu lại liền nhìn thấy đúng là Thuỷ, Nguyệt, Dương tam động chủ cùng với năm môn sinh. Tam trưởng lão quát chói tai:
- Là các ngươi!
- Đúng vậy, là chúng ta. Xem ra chúng ta tới còn chưa tính là trễ!
Dương động chủ cười nói, vừa mới ra tay cũng chính là hắn. Sau khi đem thế cục hiện tại thu vào trong mắt, đối với tam trưởng lão nói:
- Đại trưởng lão, từ khi chia tay tới giờ không có vấn đề gì chứ a?
- Nếu ngươi không xuất hiện, lão phu tuyệt đối không có việc gì!
- Đáng tiếc, hiện tại ta lại đang ở đây.
- Lão phu chỉ trầy da tróc vảy một chút, lấy mạng ngươi, vẫn đủ!
- Ha ha ha...
Dương động chủ cười vang ba tiếng.
- Thế cục bây giờ, đối với bọn ta quả thực là chuyện vui, hai người bọn họ bị thương, một mình ngươi chỉ sợ ngăn không được!
- Tới thử liền biết.
- Cần gì phải thử, trực tiếp chém giết là được.
Ngay lập tức, Dương động lập tức lao thẳng tới đại trưởng lão, còn đối với lão già tử y nói:
- Đại trưởng lão thích nhất là dùng ít đánh nhiều, chúng ta không lên cùng lúc, hắn sẽ cảm thấy không có tí hứng thú nào đâu.
Lão già tử y nghe vậy liền hiểu ý, lại không có lập tức ra tay mà chỉ nói:
- Những thứ khác ta không cần, ta chỉ cần một thứ, nếu như vật kia không có, ta cái gì cũng không cần.
- Tốt!
Dương động chủ sảng khoái hứa hẹn, nguyên bản bọn hắn nhận được nhiệm vụ chính là Đại Đạo tông muốn thứ gì thì huỷ thứ đó, Đại Đạo tông muốn huỷ thứ gì thì bọn hắn phải bảo trụ nó, về phần những người khác, mặc kệ là được.
Lão già tử y thấy Dương động chủ đáp ứng như vậy thì cũng lao thẳng tới đại trưởng lão. Tam trưởng lão thấy vậy cũng vội vàng phi thân tới tương trợ, lại nghe đại trưởng lão nói:
- Không cần quản ta, trước hết giết người này, tuyệt không thể để bọn hắn rơi vào tay đám người kia.
- Ân.
Tam trưởng lão đáp ứng một tiếng rồi phóng tới Sở Nam, thân ảnh của lão vừa động liền đình trệ lại, bởi vì Thuỷ động chủ cùng Nguyệt động chủ đã chắn trước người lão, tam trưởng lão quát:
- Cút ngay cho lão phu!
- Nên cút, chính là ngươi!
Tiếp đó, hai người đánh tới, tam trưởng lão đỡ trái hở phải, lập tức lâm vào tình cảnh nguy hiểm, không còn khả năng rảnh tay đi đối phó Sở Nam.
Triệu Thanh muốn chém giết Sở Nam đã cảm thấy khó khăn rồi, vốn chỉ cần một chiêu là đủ để đẩy Sở Nam vào vực sâu vạn kiếp bất phục, nhưng mà, hết lần này một chiêu kia không thể nào xuất ra được, đều bị lão già bình thường cuốn tới sít sao.
Triệu Thanh mặt mũi tràn ngập vẻ ác lạnh, thầm nhủ trong lòng:
"Thế cục lại chuyển biến sao? Ta muốn một cái cơ hội..."
Đồng thời, Triệu Thanh còn đánh chủ ý lên người Lôi Nhuỵ, hành động cho dù bị thương lão già bình thường cũng muốn bảo vệ Lôi Nhuỵ trước kia cũng quá rõ ràng rồi, không cần nghĩ cũng biết được nữ tử phóng ra Tử lôi kia đối với lão có bao nhiêu trọng yếu.
Tuy rằng Thuỷ động chủ cùng Nguyệt động chủ đã ngăn cản tam trưởng lão chém giết Sở Nam lại, nhưng mà tình cảnh của hắn cũng không vì thế mà chuyển biến tốt đẹp mà ngược lại còn thêm bi thảm. Uy năng Pháp tắc càng thêm hỗn hoạn cùng hung hiểm, mà ý đồ của Thiên Tử lại không rõ ràng khiến cho Sở Nam không thể nào nhẹ nhõm được. Đây là Thiên Tử hiện tại vẫn còn chưa nghĩ ra kịch bản, không có quyết định. Bất quá, những thứ này đều không ảnh hưởng tới thống khổ hắn cấp cho Sở Nam.
Thiên Tử chỉ phất tay một cái, năng lượng lan tràn bốn phía lập tức hoá thành một cơn lốc xoáy đánh tới Sở Nam, mà đối tượng của cơn lốc này lại chính là cái áo choàng, còn có khải giáp trên người Sở Nam, là Thiên Tử muốn hiểu rõ những thứ đồ vật làm cho hắn nghi hoặc này.
Thuỷ động chủ cùng Nguyệt động chủ không có xuất lực giúp Sở Nam tán đi cái vòng xoáy kia, bọn hắn chỉ bảo đảm Sở Nam không chết là được.
Đại trưởng lão chứng kiến cái này nghi hoặc liền càng sâu, thật sự trong chốc lát không thể hiểu nổi người trẻ tuổi này, lúc thì hắn bang trợ tiểu tử kia, lúc thì ngăn cản, đến tột cùng là hắn muốn làm cái gì?
Nhìn những vòng xoáy này, Sở Nam rất minh bạch uy năng ẩn chứa trong đó là kinh khủng tới cỡ nào, cho dù chúng chỉ đánh lên áo choàng cùng khải giáp nhưng Sở Nam cũng không tránh khỏi bị ảnh hưởng, nếu như để cho đám lốc xoáy này tuỳ ý đánh lên người, không bao lâu, hắn sẽ đi đời nhà ma.
Sở Nam không có đem sinh cơ đặt lên thân người khác, đây là một chuyện rất không an toàn, về phần sự tình "người Sở gia" kia Sở Nam hoàn toàn không có để vào trong lòng, chỉ là cho rằng đó là một thủ đoạn của Vạn Trận lão tổ. Xác thực, hắn là người Sở gia, nhưng Sở gia này cùng Sở gia trong đầu đám người đại trưởng lão lại hoàn toàn hai phạm trù khác nhau, không chút liên quan.
Gắng trụ lấy trùng trùng điệp điệp thống khổ, Sở Nam nhìn về bốn phía, tuy rằng đám người đại trưởng lão giao chiến kịch liệt nhưng mà hoàn cảnh bốn phía lại hư hao tương đối ít, đặc biệt là cái phần mộ này, cơ hồ là không có chút tổn thương nào, vẫn y nguyên mang đến tra tấn thống khổ cho hắn.
Cái phần mộ kia, một nửa đã biến mất, không sai biệt lắm đều là do Sở Nam thôn phệ.
"Phần mộ có thể công kích, vậy năng lượng của phần mộ kia đâu rồi?"
Sở Nam muốn đem năng lượng phần mộ thôn phệ được giống như Sinh mệnh lực trải rộng ra toàn thân, dùng để chống đỡ công kích trùng trùng điệp điệp, thế nhưng mà hắn không thể điều động được chúng chút nào. Nghĩ ngợi một chút, hắn liền đánh chủ ý lên Trận chi nghịch hồn.
Trận chi nghịch hồn có thể đem Ma Thú trận cắn nuốt cho hắn dùng, tại đây vẫn là Trận tông di tích, dùng Trận chi nghịch hồn nói không chừng có thể có hiệu quả.
Bất quá, giờ phút này Trận chi nghịch hồn lại đang thôn phệ Tâm chi hồn!
Cũng ngay tại thời điểm Sở Nam vạn phần nguy cấp, Hoả Vô Song đã trở lại Hoả tộc, lại đang chứng kiến Sở Nam, kẻ độ Hoả kiếp tính mạng như ánh nến trong gió. Lập tức, Hoả Vô Song lách mình chạy đi.
Không bao lâu, năm tộc cũng thu được tin tức, kế hoạch bọn hắn sớm đã định ra bắt đầu áp dụng, Hoả Vô Song thân trong trận pháp, nói:
- Bá khí, bản thiếu gia nhất định muốn rồi!
← Ch. 1786 | Ch. 1788 → |