← Ch.1874 | Ch.1876 → |
Cửu Long chủ lẳng lặng đứng yên đợi hồi lâu, trong lòng suy nghĩ sẽ phát sinh đại sự tình gì đó, nhưng nghĩ nửa ngày, điều hắn có thể nghĩ đến, cũng toàn là chuyện tốt, một ít thế lực lớn nhỏ đều biến mất, ở nơi này chỉ còn Cửu Long một nhà độc đại, mặc dù ở bên ngoài có thế lực tiến vào, Cửu Long tông cũng có được không ít chỗ tốt, tiếp theo là một tương lai sáng ngời.
Nhưng lúc này nhìn trên khuôn mặt già nua kia, để cho Cửu Long chủ cảm thấy không thể bình tĩnh, đặc biệt là trong lúc Canh lão suy tính, một hồi lâu sau, Cửu Long chủ cũng nhịn không được, hỏi:
- Canh lão, còn có chỗ nào không đúng sao?
- Hiện tại mới qua bao nhiêu canh giờ?
- Mười một canh giờ.
Canh lão nói xong, sau đó trầm mặc, sau nửa canh giờ, Canh lão mới lên tiếng:
- Trọng điểm hẳn không phải là Đại Đạo Tông.
- Vậy còn có người nào?
Cửu Long chủ kinh hãi, bật thốt lên hỏi, Canh lão nhắm mắt, bắt đầu suy tính, Cửu Long chủ đứng cạnh không dám lại quấy rầy, ngoan ngoãn đứng yên một bên, trong lòng suy nghĩ cuồn cuộn.
- Thế lực nào so sánh với Đại Đạo Tông ngưu hơn, đây là thần thánh phương nào?
Sau nghĩ một lúc, Canh lão nói:
- Không nên đi chọc hắn, hắn nói gì cũng đáp ứng hắn.
- Đáp ứng người nào?
- Đến lúc đó ngươi sẽ biết.
- Nếu hắn nghĩ muốn mạng của ta?
Cửu Long chủ đột nhiên hỏi vấn đề này, Canh lão nhìn Cửu Long chủ, nói:
- Vậy ngươi tự cầu nhiều phúc ah!
- Canh lão, điều này...
- Tốt lắm, đi ra ngoài đi, ta nghỉ ngơi một chút.
Canh Long hạ lệnh trục khách, Cửu Long chủ mặc dù còn ngàn vạn cái nghi vấn, cũng chỉ có thể nuốt xuống, sau đó đi ra bên ngoài, Cửu Long chủ mới vừa đi ra, Canh Long cũng nhịn không được nữa, "Oa" sau đó phun ra một ngụm máu tươi.
- Làm sao tính toán vẫn không ra đây? Là nguyên nhân tự thân hắn? Hay là có người giúp hắn che đậy đây?
Mới vừa rồi Cửu Long chủ hỏi là ai, Canh lão cũng không phải là không muốn nói, thật sự là Canh lão cũng không có suy tính được, nhưng điều này cũng không phải là vến đề để cho Canh lão cảm giác được kỳ quái nhất, kỳ quái nhất chính là, Canh lão mơ hồ suy tính đến mình cùng người nọ còn có liên lạc với nhau.
- Ta làm sao sẽ cùng một người chưa từng gặp mặt người liên lạc với nhau sao?
Canh lão nói ra, mặc dù hắn rất tin tưởng suy tính cvuar mình, nhưng hắn cau mày suy nghĩ một chút, cũng là vô thanh vô tức đi ra phía ngoài rồi.
- Nếu như ta như vậy, còn có thể liên lạc sao?
Chỗ chuyện phát sinh này, Sở Nam tất nhiên không biết, hắn còn nhìn đến Thường Danh Ca cùng Ngạc Dễ Dàng chém giết, Ngạc Dễ Dàng ở dưới áp lực thật lớn, cũng đang dần mất đi uy thế.
- Đau buồn cảm xúc như vậy?
Sở Nam thầm nghĩ, nếu để cho Hư hỏa nuốt những thứ tâm tình bi thương này, Hư hỏa nhất định sẽ tăng trưởng không ít, dĩ nhiên, Sở Nam cũng chỉ là thử nghĩ xem mà thôi, nếu là tâm tình này đối với Thường Danh Ca tổn thương nặng nề, Sở Nam tự nhiên sẽ để cho Hư hỏa thôn phệ hết tâm tình này.
Nhưng Sở Nam tinh tường cảm giác được những thứ bi thương tâm tình này nổi lên dị biến, chẳng qua là vẫn còn giai đoạn lượng biến, nhưng Sở Nam cảm thấy Thường Danh Ca tâm tình bi thương biến chất cũng không xa.
- Đau buồn tình cảm biến chất? Sẽ biến thành cái gì? Hư hỏa từ thất tình sinh, nếu là nuốt thì sanh thất tình biến chất, Hư hỏa có thể cũng muốn biến chất hay không? Nếu Hư hỏa cũng biến chất mà nói, Hư hỏa kia sợ là càng thêm hung mãnh.
Thời gian như nước chảy nhanh trôi qua.
Lúc này tình cảnh Ngạc Dễ Dàng càng thêm nguy cấp rồi, bởi vì hắn phát hiện mình không hề giống như lúc trước tương đối thoải mái mà tránh công kích của Thường Danh Ca nữa, lúc này hắn phải liên tiếp thay cứng đối cứng, đây là do hắn đối với am hiểu linh hồn công kích, nếu không hắn vô cùng bất lợi.
Đúng một phương diện này, Ngạc Dễ Dàng còn phát hiện "Tang Hồn Chung" của mình ảnh hưởng đối với Thường Danh Ca càng ngày càng nhỏ, còn bi thương tâm tình trên người Thường Danh Ca đối với hắn ảnh hưởng từ từ trở nên to lớn.
Tâm tình chỉ có thể là tâm tình, đúng như là hư vô, mờ ảo, có thể cảm giác được, nhưng sờ mó không được, nhưng lúc này, Ngạc Dễ Dàng lại sờ mó đến, đang ở chung quanh thân thể, hai tay có thể mó đến, lỗ mũi có thể hô hấp đến, thậm chí ánh mắt đều có thể loáng thoáng nhìn xem tới được, giống như vụ, rồi lại không như vụ đậm như vậy, muốn thưa thớt một chút, giống như hơi nước, rồi lại nếu so với hơi nước còn sềnh sệch hơn một chút.
Chỉ là giống như vậy, hóa thành cảm xúc thật thể, để cho Ngạc Dễ Dàng gõ vang thanh âm "Tang Hồn Chung", truyền ra thật nhiều, bởi vì lần này, linh hồn công kích uy lực đã kém xuống, mặc dù Ngạc Dễ Dàng còn có bí pháp, nhưng hắn không có thi triển ra, bởi vì mới vừa rồi Sở Nam nói, hắn cũng rõ ràng nhớ được.
Ngạc Dễ Dàng cảm thụ như vậy, còn một đám Võ Giả bên cạnh đang xem cuộc chiến, thực lực tương đối yếu, đã hoàn toàn bị cảm xúc bi thương kia lây nhiễm, trong lúc bất tri bất giác, khóe mắt đều rơi đầy nước mắt.
Trong đám người, một Võ Giả nhìn thấy đồng bạn bên cạnh, không khỏi hỏi:
- Thành Nhưng, ngươi khóc cái gì?
- Ta không khóc, ai nói ta khóc, nam tử hán chảy máu không nước mắt, ta làm sao có thể khóc đây? Ngươi khóc còn không sai biệt lắm.
- Ta là nói thật, ngươi khóc thật, không tin ngươi sờ thử xem, khuôn mặt ngươi cũng là nước mắt.
Thành Nhưng sờ mặt mình đầy nước mắt, nói:
- Kỳ quái, ta làm sao rơi lệ đây? Ta không khóc, nước mắt này là từ nơi nào tới?
Vừa nói, nước mắt Thành Nhưng chảy nhanh hơn rồi.
Mà người mới vừa rồi hỏi câu hỏi kia, ôm đầu khóc rống.
Lúc này người rơi lệ càng ngày càng nhiều, dị tượng như vậy, Sở Nam tự nhiên thấy rất rõ ràng.
Trụ cột lão trong lòng thì thầm:
- Con trai của Diệp Thương Minh, quả nhiên là thiên chi kiêu tử.
Tiền Lỗi cũng thầm nghĩ.
- Những người bên cạnh Sở công tử, mọi người đều Bất Phàm, Sở công tử ngày khác nếu là khai tông lập phái, chỉ sợ...
Tiền Lỗi cũng không có lại tiếp tục nghĩ tiếp, mà là đột nhiên ngẩng đầu nhìn phía trên, chỉ thấy dưới bầu trời nổi lên mưa, tại trong hư không, một loại trời mưa xuất hiện.
Hơn nữa, trời mưa này cũng lạ, không phải một vùng rộng lớn, chỉ khoảng phương viên bảy trăm thước thôi, nhưng bảy trăm thước này, chính là chỗ mà vừa rồi Thường Danh Ca bi thương mà phát ra.
- Đau buồn tình cảm thiên địa?
Tiền Lỗi nghi vấn, khiếp sợ liên tục, Thường Danh Ca vẫn không có cảm giác, kiếm còn đang khua lên, Ngạc Dễ Dàng cũng không cam lòng, tức giận, cũng bị trận mưa này biến thành sợ hãi, chẳng qua là bản năng dùng Tang Hồn Chung tới chống cự mà thôi.
Tang Hồn Chung phẩm cấp còn không yếu, có thể hơi ngăn cản được, nhưng vào lúc này, kiếm trong tay Thường Danh Ca đột nhiên tìm một vòng tròn, lúc này, vẩy vào phương viên bảy trăm thước mưa, trong nháy mắt khép lại, tập trung ở trên người Thường Danh Ca.
Thường Danh Ca một kiếm đâm tới, Ngạc Dễ Dàng cảm giác được tử vong phủ xuống, vội vàng dùng Tang Hồn Chung chống đở, nhưng kiếm kia như nước chảy, từ bên cạnh Tang Hồn Chung xuyên qua, đâm thẳng đan điền Ngạc Dễ Dàng, Ngạc Dễ Dàng lúc này kinh hoảng dị thường, nhưng còn liều mạng hô lên một câu.
- Đừng để hắn giết ta, ngươi muốn...
Một cổ máu tươi phun ra, Ngạc Dễ Dàng thấy từ bộ phận đan điền mình phun ra máu tươi, cảm giác mình tựa như thật đã chết rồi vậy, Thường Danh Ca cầm kiếm, nói:
- Ngươi đã chết.
Mà lúc này, khí tức Thường Danh Ca nổi lên biến hóa, thấy vậy Tiền Lỗi, thất thanh nói:
- Thái cổ cảnh, hắn lại đang tấn chức!
Ma Dậu nhìn Tiền Lỗi khiếp sợ, hắn thấy Thường Danh Ca ở trận tông di tích hao hết chín năm hai hổ rồi, mới bước vào cổ chi cảnh, nhưng bây giờ mới qua bao nhiêu thời gian, thế nhưng hắn đã có thể đạt tới cảnh giới như vậy.
Ánh mắt Tiền Lỗi, từ trên người Thường Danh Ca dời đi, sau đó rơi vào trên người Sở Nam.
- Tiêu tiểu thư đã nói, người này có đại cơ duyên, chẳng lẽ nói loại cơ duyên này còn sẽ ảnh hưởng đến người cùng ở bên cạnh hắn sao?
← Ch. 1874 | Ch. 1876 → |