← Ch.1894 | Ch.1896 → |
Người này tên rầm rĩ vọt tới, hai tay hóa ma trảo, muốn đem Điệp theo tiên tử vuốt ve, Điệp theo biết mình không phải đối thủ người này, mà không muốn để cho mình bị ô nhục, biện pháp duy nhất, chính là tự bạo.
Năng lượng mãnh liệt, nhưng có một cổ cảm giác quen thuộc, ở trong lòng dâng lên, cảm giác như vậy làm cho nàng cảm thấy vô cùng an tâm, Điệp theo muốn tự bạo, không khỏi hơi chậm lại, bởi vì cảm giác như vậy, chỉ có một người có thể làm cho nàng có cảm giác như vậy.
Đó chính là Sở Nam.
- Hắn tới?
Nghi vấn mới vừa lên, kiếm quang hiện lên, cặp ma trảo kia trực tiếp bị trảm thành bụi phấn, hóa thành hư vô, đồng thời, còn không có một giọt máu tươi hiện ra, bởi vì Sở Nam không muốn làm cho máu tươi giai nhân rơi ra, bọn họ gặp nhau có thể nào bị lây máu tươi sao?
Kiếm quang sau khi chém ra, thân ảnh Điệp theo bị một bóng người quá rộng lớn, cũng tuyệt đối mạnh mẻ nắm thật chặc, mùi thân hình quen thuộc nhào về phía trước, Điệp theo có cảm giác say mê, theo mùi truyền đến, còn có một thanh âm chân thật đáng tin, nói ra.
- Đã có ta ở đây, không cần phải sợ.
- Ân.
Điệp theo tiên tử cũng không nói gì, cũng không có hỏi, tựa như một cô vợ nhỏ đứng một bên.
Bộ dạng thẹn thùng này để cho người nọ đối diện thấy vậy có chút si mê, bởi vì đến nay hắn cũng không có cảm giác được hai tay truyền đến kịch liệt đau đớn, chỉ cảm thấy hai tay của mình bị con kiến cắn một chút, cho nên, sự chú ý của hắn, không ở hai tay của mình, mà ở trên người Sở Nam cùng Điệp theo tiên tử, mà Sở Nam cùng Điệp theo thân mật, để cho hắn, trong lòng đố kị ngất trời.
- Ngươi là ai? Dám ở Chư Thiên điện càn rỡ, còn không vội vàng đem nàng buông ra cho ta.
Người này tức giận nói ra, Sở Nam lúc này mới dời qua ánh mắt coi thường nhìn hắn một cái, sau đó lạnh nhạt nói:
- Nữ nhân của ta, ngươi cũng dám đụng sao?
Người này mặc dù có suy đoán, nhưng không ngờ rằng Sở Nam sẽ nói ra trực tiếp như thế.
- Nữ nhân của ngươi? Quả thực là chê cười, ngươi nói vậy là sao? Cho dù Điệp theo đúng là nữ nhân của ngươi, ta nói không phải cũng là không phải.
- Phải không?
- Đương nhiên là, giết ngươi, Điệp theo dĩ nhiên là của ta rồi, ta nói rồi, hôm nay không có ai có thể ngăn cản ta được, tiểu tử, ngươi biết ta là ai không?
- Một cái đem người chết!
Sở Nam giọng nói băng hàn vô cùng, nếu người quen thuộc với Sở Nam cũng biết điều này đại biểu cái gì, nhưng mấy người còn lại đang tức giạn công tâm này không có cảm giác được, trái lại quát to một tiếng:
- Muốn chết!
Tiếng quát ra, sau đó người này hướng Sở Nam phát động công kích, nhưng hắn đem tay phải giơ lên, mới phát hiện, tay phải của hắn bàn tay không còn, người này thoáng cái luống cuống, lại đem tay trái giơ lên, lập tức hoảng sợ rồi.
Hai tay đã mất đi, nhưng hắn vẫn không có nửa điểm phản ứng, một màn này, để cho trong lòng hắn thiêu đốt vô cùng lửa giận, trong giây lát thanh tỉnh, có người thực lực như thế, cũng không phải hắn có thể trêu chọc, nhưng là, hắn sẽ không chịu thua, lúc đó cầu khẩn nhiều lần, mà hắn lớn tiếng quát lên:
- Tiểu tử, ta là thân truyền đệ tử Quang vinh trưởng lão, ngươi muốn giết ta, nhất định sẽ chọc giận sư tôn, đến lúc đó sư tôn ta nhất định tức giận Lôi Đình, ngươi cũng sẽ chết mà thôi.
Người này dám bỏ ra tiền vốn như thế, là đến từ chính Ba trưởng lão, hắn cho là mình đánh không lại Sở Nam, nhưng Sở Nam tuyệt đối không phải đối thủ của sư tôn hắn, bởi vì sư tôn của hắn phải bước vào cổ chi cảnh rồi, chẳng qua là còn kém một cơ hội mà thôi.
- Chỉ là bàn tay, Hưng Hứa còn thấy chưa đủ.
Sở Nam lấy tay làm đao, chém xuống, hai cổ chấn động ầm ầm xông tới, người này cảm thấy, nhưng tránh né không ra, lập tức, hai cái cánh tay bị đồng loạt chém rụng, Sở Nam lạnh giọng nói:
- Bốn mùa bọn họ bây giờ đang ở nơi nào?
Người này vốn đang bị trong lòng sợ hãi chồng chất, không biết vì sao đột nhiên nghe được Sở Nam hỏi tới như thế, đột ngột điên cuồng cười ra tiếng.
- Ta chết cũng không sẽ nói cho ngươi biết, nhưng là, ta sẽ nói cho ngươi biết, bọn họ chết chắc rồi.
Sở Nam sát khí, như cuồng phong tàn sát bừa bãi đi qua, chỉ có sát khí, người này để kháng không nổi, muốn lui về phía sau cũng lui không được, chỉ có thể thụ lấy sát khí hành hạ, nhưng hết lần này tới lần khác trên người vừa rồi không có máu tươi toát ra.
Dưới cơn đau đớn, người này còn giống như điên nói đến.
- Bốn mùa bọn họ nổi giận, những nữ nhân kia thật sự là không sai, vậy đối với Hoa tỷ muội, cái họ Trầm, kia cũng bị sư huynh đệ của ta coi trọng, bằng một cái bốn mùa, còn có cái gì bên trong Bát Phiến Môn, tại sao có thể là đối thủ, chớ nói chi là bọn họ còn bị mai phục rồi, nói không chừng hiện tại, bọn họ đã được như ý rồi, ha ha ha...
Trong tiếng cười điên dại, người này căn bản không có chú ý ánh mắt Sở Nam, ánh mắt lộ ra màu đỏ như máu, vẫn còn tiếp tục đi vừa nói.
- Đúng rồi, bọn họ còn có một nữ nhân họ Lâm, lại càng có mùi vị, nếu không phải...
Thanh âm tựu đến đây, im bặt.
Sở Nam xống đến chém thành hai nửa, hai chân cùng trên người kia chia lìa ra, Sở Nam nghe được rõ ràng, hoa tỷ muội tự nhiên là hề hề cùng nam nam, họ Trầm chính là muội muội Trầm mạch, mà họ Lâm, trừ hắn người hắn kính yêu nhất nhất, còn có thể là ai?
Vốn là hắn đối với người hạ thủ Điệp theo, Sở Nam đã quyết định chủ ý, sẽ không lại để cho hắn sống sót, nhưng lại nghe, bọn họ lại dám đối với mẹ ruột của mình hạ thủ, làm cho lòng Sở Nam vô tận tức giận, ở trong lòng phát lên.
Cha mẹ, tuyệt đối là nghịch lân của Sở Nam, bất kể người nào cũng không có thể sờ đến được.
Chỉ cần chạm, cũng không phải là chết đơn giản như vậy.
Song, Sở Nam tức giận, nhưng là một việc rất nguy hiểm.
Bởi vì Hư hỏa vẫn chỉ là bị vây ở giai đoạn khống chế, mà không phải Sở Nam tự mình làm ra, như vậy cũng tốt hơn so sánh với việc Sở Nam nuôi một con hung thú, có thể khống chế, hung thú có thể trở thành trợ lực, giúp hắn giết người tác chiến, nhưng hung thú mất khống chế, hung thú kia sẽ phệ chủ, xoay người tấn công lại.
Trong không gian cơ thể quả thật cường đại, có thể gắt gao chế trụ Hư hỏa, nhưng giờ khắc này, Sở Nam tức giận quá hung mãnh, so sánh với lần trước đối mặt Trụ cột lão, càng thêm kinh người hơn ngàn vạn lần, thẳng đem Hư hỏa trong nháy mắt thiêu đốt, mặc dù trong người còn có không gian, cũng đã công kích Sở Nam.
Tha cho là như thế, Sở Nam nhưng không chút nào để ý, cũng không đi áp chế, hắn vừa sải bước đến trước mặt người nọ, đem hai chân của hắn chém thành huyết nhục, bao gồm hắn muốn dùng là sinh mạng song tu.
Nhìn thuộc về thứ ở trên thân mình bị hủy diệt, cảm giác như vậy, tuyệt không phải có thể diễn tả bằng ngôn từ, đặc biệt là cái đồ kia, cái đồ kia không có, cho dù có thể lại sinh ra, cũng hoàn toàn không phải một sự việc như vậy.
Vì vậy, người này sẽ phải ngất đi thôi, nhưng hết lần này tới lần khác, một cổ sinh cơ bừng bừng, tuôn ra khi còn sót lại trong cơ thể hắn, không chỉ có để cho hắn hôn mê không được, lại càng vô cùng thanh tĩnh, từng cái cảm giác cũng khắc sâu tận xương như vậy.
- Ta sẽ cho sống tốt.
Sở Nam lạnh giọng nói, người này khủng hoảng trả lời:
- Mau thả ta, ngươi thả ta, ta sẽ nói cho ngươi biết bọn họ ở nơi đâu? Ta...
Hắn cầu khẩn sao, cái này là lá bài tẩy sư tôn hắn, Sở Nam cũng là trả lời:
- Ta muốn biết, ta tự mình tới lấy, không cần phải ngươi nói cho, ngươi hảo hảo sống ah.
Nói xong, Sở Nam sẽ phải thi triển "Sưu hồn bí quyết".
"Sưu hồn bí quyết" môn công pháp này tương đối ác độc, cũng là tương đối sử dụng dễ dàng, hơn nữa có Tiểu Trận tương trợ, đối với Sở Nam mà nói căn bản không phải vấn đề, nhưng đối với người bị sưu hồn thương tổn có thể lớn hơn nhiều lắm, nhưng điểm này, là vấn đề Sở Nam mà quan tâm sao?
Cùng lúc đó, Lôi Nhụy chạy tới, nàng thứ liếc nhìn Điệp Theo, tâm thần chấn động, nhưng hơn chấn động chính là nàng cảm giác được Sở Nam trên người truyền đến tức giận khí tức, còn có kia mơ hồ nhập vào cơ thể ra Hỏa Diễm.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hắn tức giận như thế? Là bởi vì nàng sao?
Lôi Nhụy đi về phía trước đi tới, phía sau đám người Tiền Lỗi cũng tục chạy tới, bên này Sở Nam sắc mặt, đã trở nên dử tợn, tựa như một đầu tuyệt thế hung thú.
Sở Nam như thế, là bởi vì Sở Nam từ trong đầu, chiếm được âm độc kế bọn họ, so sánh với Sở Nam suy đoán càng thêm âm độc, càng thêm tàn nhẫn, lấy "Sưu hồn bí quyết" công pháp bản thân ác độc mà, quả thực là trên trời với mặt đất.
Mặc dù Sở Nam không có hoàn toàn nhận được toàn bộ tin tức, nhưng Sở Nam muốn biết, đều sưu hồn biết được, Sở Nam nói:
- Ngươi hảo hảo sống, ngươi nghĩ những sự tình kia, ta cũng sẽ vì ngươi thực hiện.
Người này ánh mắt đã ngây dại ra.
Sở Nam thân ảnh chợt lóe, bắn thẳng đến phía trước, sau đó nói với Lôi Nhụy, Điệp Theo tiên tử.
- U Trúc Lâm.
← Ch. 1894 | Ch. 1896 → |